Đoản 9

Tiên giới.

Trong một tòa thánh điện sa hoa, lộng lẫy. Ngay lối vào là bóng dáng nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ đang từ từ bước vào trong.

Vài tiếng xì xào bàn tán của dàn nữ hầu đang làm việc.

"Đó có phải là ác nữ thần hậu sao?"

"Nàng ta lại làm trò gì nữa đây a ~"

"Còn làm gì chứ, chắc là khóc lóc, van xin thần hoàng để ý chứ sao, đúng là nữ nhân không biết xấu hổ."

Bỗng nàng dừng chân, quay lại nhìn vào họ, ngay lập tức nữ hầu liền câm nín không dám hó hé gì thêm, cô ta là ác nữ đó nếu còn nói chỉ sợ chết không toàn thây.

Vân Ly ra hiệu cho người hầu, phẩy tay tiếp tục di chuyển, bỗng trước mặt xuất hiện giọng nói trầm ấm của nam tử.

"Đây là điện của ta, ai cho ngươi có gan trừng phạt."

"Họ nói xấu ta."

Nam nhân nghe nàng nói xong, nhướng mày một cái cất lời:

"Nói xấu!"

"Ta thấy họ nói rất đúng đấy chứ."

Nghe được lời Quân Minh nói, thân thể Vân Ly cứng ngắc hỏi hắn:

"Ý chàng là gì?"

"Ta là vợ chàng, là người được cưới hỏi đàng hoàng."

"Là thần hậu của một tiên giới chàng nói như vậy chẳng khác nào nói ta là gái lầu xanh."

"Ngay cả cung nữ cũng không được xử phạt"

Vân Ly nói thân thể lại run theo từng cử chỉ, thì bên trong có bóng dáng một nữ nhân chạy ra ngoài, không biết là vô tình hay cố ý mà đâm sầm vào Thần Quân, hắn lại không có khuôn mặt cấu gắt như vừa nãy mà là ngược lại gương mặt dịu lại đỡ lấy nữ tử.

Nữ nhân gương mặt ngây thơ, nhìn thấy người trước mặt mình là ai, liền quỳ xuống giọng nói uất ức nói:

"Thưa, thần hậu nô tì không cố tình là do thần thϊếp bị thần hoàng ép buộc."

"Ai cần nàng quỳ với nàng ta, sắp tới nàng chính là phu nhân của ta, nàng ta có tư cách dị nghị."

Hắn đang nói chuyện với Vân Trinh nhưng như là cố tình nói với nàng vậy, à không, phải là thông báo mới đúng ngay cả hôn sự cũng sắp xếp rồi mà.

"Lời chàng nói là sao?"

"Hôn sự... chàng định lấy nàng ta làm thϊếp."

"Thần Quân người từng hỏi ta câu nào chưa?"

"Chàng có biết nàng là ai không?"

"Nàng là muội muội của ta đó, là muội muội cùng cha cùng mẹ Của Ta."

Vân Ly nói đến câu cuối gần như là hét lên, vì không chịu nổi lời hắn nói mà từng giọi nước mắt rơi xuống.

"Thì sao chứ?"

"Ta thích lấy ai là quyền của ta, từ đầu đến cuối người ta muốn lấy là Vân Trinh, không bị phụ hoàng ép buộc thì cũng không đến người đàn bà đê tiện như cô."

"Ta đê tiện."

"Chàng còn nhớ trước kia đã từng hứa với ta những gì?"

"Chàng thay đổi rồi!"

Vân Ly đã cố gắng đứng vững, không vì những lời nói cay độc từ lời mình dành cả tuổi xuân để yêu thương làm gục ngã.

"Quá khứ, ta với thần hậu đây có cái gì gọi là quá khứ, nực cười."

"Thần hoàng, chàng đừng nói những lời không tốt như vậy với tỷ tỷ."

"Trinh nhi muội thật tốt, rõ ràng là cùng phụ mẫu sinh ra nhưng nàng ta lại chẳng bằng một chút của nàng."

Vân Ly nhìn hình ảnh tình chàng ý thϊếp, mắt cay nóng lên, quay người bỏ đi.

"Nương nương, đợi nô tỳ"

"Á, tỷ tỷ"

Vân Trinh thấy nàng rời đi, liền giả tạo, cố tỏ ra mình muốn giải thích, sau đó xoay người diễn cảnh khó xử, áy náy với Minh Thần.

"Tại sao chàng lại nói lời ấy với tỷ tỷ?"

"Dù sao tỷ ấy cũng là tỷ muội ruột của ta"

"Không sao mà, nàng ta xứng đáng bị như vậy."

"Người đàn bà đê hèn như nàng ta cũng quay về bình thường mà thôi."

--------------------

Vân Ly ơi là Vân Ly người tại sao lại ngu ngốc như vậy!

Tại vì thứ gọi là tình yêu sao?

Nó có đáng để ngươi hy sinh?

Hay ngươi nhận được gì?

Là nhận được sự khinh bỉ từ người ngươi trao con tim cho sao?

Nàng hối hận rồi!

Vân Ly nhìn vào vực sâu không luân hồi, chiền đấm trong những ký ức lúc chưa phi thăng. Sau đó nhảy xuống, không một sự nuối tiếc.

--------------------

"A Thần, nếu ta nói a Ly là tiên nữ trên trời cao chàng tin không?"

"Tin chứ, nàng nói gì ta đều tin."

"A Ly là tiên nữ trong lòng ta mà."

"Chàng thật là!"

Nghe lời Minh Thần nói, mặt Vân Ly đã đỏ như quả cà chua, ngượng ngùng mà đánh vào người chàng vài phát như muỗi đốt.

"Ây da nàng đánh ta đấy à."

"Đúng vậy, nếu chàng mà theo nữ nhận khác ta còn đánh đau hơn nữa."

"Ta xin thề với trời, mãi mãi chỉ yêu mình nàng, nếu không ông trời sẽ đánh ta tru di cửu tộc."

Nghe những lời thề độc từ lời chàng nói nàng đã rất vui nhưng chàng nói những lời ở vế sau thì không nên a.

"Chàng nói xúy quẩy gì vậy?"

"Được được ta sai rồi."

Minh Thần thấy mình nói sai liền ngay lập tức nhận lỗi không dám nói thêm lời gì, nắm lấy tay Vân Ly cùng nhau ngắm nhìn cảnh trời đêm.

-----------------------------------

"A LY"

Có một tiếng hét đau khổ vang lên như muốn xé toang cả bầu trời, nam tử quỳ rạp xuống thống khổ mà nhìn vào vực sâu.

Ta tới muộn rồi sao?

A Ly tại sao nàng lại không đợi ta?

Là tại hắn là tại tên khốn thần hoàng, Vân Ly đợi ta, ta sẽ gϊếŧ hắn sẽ trả thù cho nàng.

----------

Trong cung điện.

Minh Thần đang ngồi cùng dùng bữa với Vân Trinh, nhìn hắn rất quan tâm nàng ta mà không biết rằng nữ tử vì hắn mà mất cả tôn nghiêm đã nhảy vào vực sâu hồn phi phách tán, thật là tiếc thương cho nàng làm sao.

"Vân Trinh nàng thích ăn phật nhảy tường nhất, nào ta gắp cho nàng."

Nàng bị dị ứng với bào ngư, làm sao đây.

Rầm.

Quân Trâm phá cửa xông vào, tay cầm kiếm đôi mắt đỏ hoe như muốn tẩu hỏa nhập ma cất lời khinh bỉ nói.

"Sao chần chừ vậy?"

"Không ăn được sao?"

"Mà cũng phải thôi, ngươi đâu phải nàng ấy, làm sao có thể ăn được món đó chứ."

Vân Trinh nghe lời Quân Trâm nói, đôi tay đang cầm đũa rung lên , miếng đồ ăn vừa gắp rớt xuống.

"Thái tử nói vậy là sao?"

"Nô ty không hiểu?"

"Thái tử đây là điện của ta, người phá cửa xông vào như vậy , không phải phép lắm thì phải?"

Vân Trinh đang rung sợ, bí mật bị vạch trần thì Minh Thần đã cất lời bảo vệ nàng ta.

"Ta nên gọi ngươi ngu ngốc hay ngu đần luôn đây."

"Nhìn đi."

"Nếu không phải vì muốn vạch trần bản chất của nàng ta, thì hiện tại chắc ta đã đến sớm rồi phải không?"

Theo lời Quân Trâm, xuất hiện một chiếc gương cổ phát sáng hào quang lại gần Minh Thần, nó phản chiếu những hình ảnh như rất quen thuộc nhưng lại xa lạ.

Vân Trinh thấy sự thật bị vạch trần liền gục ngã xuống. Nhìn những thứ mình nhìn thấy Minh Thần liền không ngờ người mình coi là tiện nữ lại chính là người mình thương, người mình coi là báu vật lại chính là người lừa gạt mình.

"Tại sao lại như vậy?"

"Đây rõ ràng không phải sự thật?"

Vừa nói Minh Thần vừa quay đầu nhìn nàng ta, nhìn biểu cảm của Vân Trinh, thì hắn biết đó chính là sự thật.

Nhưng lời hồi nãy Quân Trâm nói là ý gì?

"Quân Trâm lời ngươi vừa nói vậy là sao?"

"A Ly chết rồi, nàng nhảy vào vực sâu chết rồi, ngươi vừa lòng chưa?"

Minh Thần ngay lập tức đổ gục xuống, không phải như vậy, Quân Trâm chắc chắn là lừa gạt ta.

"Nàng rõ ràng chưa chết, ngươi đừng hòng lừa gạt ta."

"Lừa gạt ngươi, ha."

"Ta hiện tại chỉ muốn gϊếŧ ngươi, không phải tại ngươi nàng cũng sẽ không chết, rõ ràng ta là người đến trước. Nhưng A Ly không chọn ta."

"Nàng ấy từ bỏ tất cả, từ bỏ lòng tự trọng của một vị thần để theo ngươi, để theo một tên thần tiên khốn nạn đều tệ hơn ta về mọi mặt."

"TA Gϊếŧ CHẾT HAI NGƯỜI CÁC NGƯƠI."

"Á... Không, không làm ơn tha cho ta, ta là muội muội ruột Vân Ly."

Nghe những lời giả tạo của nàng ta, Quân Trâm kinh tởm.

"Giờ ngươi mới nhớ ra, muộn rồi."

Một đao kết thúc tính mạng của nàng ta, đã là quá nhân tình, tha mạng Vân Trinh nàng ta mơ sao?

Tại sao lúc đó ta lại mù quáng như vậy, bây giờ nghĩ lại thì thật là ngu ngốc.

"Một đao kết thúc đi, ta muốn đi theo nàng rồi."

"Đi theo, ngươi không xứng, ta phải để ngươi sống bất tử để ngươi không thể luân hồi, không để nàng đau một lần nào nữa."

A Ly đợi ta, ta đến bên nàng đây. Ta hối hận rồi, tại sao ta lại nhường nàng cho hắn chứ.

-------------------------

Có đôi trai gái nhỏ tuổi, bé trai nhìn tuấn tú, cô bé nhỏ nhìn rất dễ thương, ngây ngô như một cái bánh bao mềm vậy.

"Quân Trâm, A Ly thích chàng."

"Thế thích ta, có cưới ta làm phu quân nàng không?"

"Tất nhiên là có, A Ly sẽ trở thành một thái tử phi chàng đi sẽ ra cửa chờ, chàng về sẽ ra cửa đón."

"Nàng nhớ đó, ai hối hận sẽ thành cún con."

"Huynh mới là cún con, hứ."

"Đúng đúng ta là cún con"

"Còn nàng sẽ là nương tử của cún con."

---------------

Nói yêu một người nhưng người đó là ai cũng không biết đó có được gọi là tình yêu.

Yêu một người nhưng lại nhường người đó cho kẻ khác cũng có thể gọi là tình yêu.

Hai người họ nói yêu nhưng lại chẳng có thứ gọi là tình yêu trong đó cả, họ chỉ làm khổ cho cô gái nhỏ ấy.