Chương 48: Quay Phim (3)

Đúng vậy, cho dù có là hiệu ứng đặc biệt đến kinh người, động tác huyễn hoặc nhưng thực sự thì bộ phim này vẫn chỉ là một bộ phim rất í ẹ.

Làm đạo diễn, Lý Nhàn Vân vẫn còn non và xanh lắm, anh là tay ngang, thật ra vẫn còn rất nhiều thứ không rõ lắm, thận chí có khi còn tạo thành mấy trò cười.

Điều này khiến cho phim không chỉ có vấn đề ở chỗ hiệu ứng đặc biệt mà bất luận là ngôn ngữ ống kính, bố cục hiện trường hay diễn viên đều có rất nhiều vấn đề. Nhưng mặt khác, sự kết hợp giữa "công nghệ chiếu hình 3D" và "hiệu ứng đặc biệt phòng bí ẩn ma thuật" đã làm cho bộ phim đạt được thành công ở những cảnh quay mà nhiều đạo diễn vĩ đại không thể hoàn thành.

Ví dụ như cảnh quay nữ quỷ đại chiến với bình rượu biết bay này, rõ ràng cảnh này chỉ dài hơn một phút đồng hồ, trương đó bình rượu còn bay lên bay xuống thậm chí còn hợp trận với chén rượu, cảm giác giống như đang xem phim hoạt hình vậy.

Ngoài ra, vì "chụp ảnh chân thực với hiệu ứng đặc biệt", thậm chí Lý Nhàn Vân còn sử dụng chế độ chụp nhiều góc và nhiều camera theo mọi hướng, sử dụng góc quay ba trăm sáu mươi độ và các kỹ thuật khác, vấn đề chung của những người sáng tạo mới là mọi thứ có thể được sử dụng thì đều dùng hết, không cần biết có phù hợp hay không.

Nhưng ít nhất về mặt hiệu ứng đặc biệt thì phim này đúng là thăng hoa cực lớn.

Nếu không phải không tiện sử dụng không gian chuyển đổi thì Lý Nhàn Vân thật sự có thể để Hứa Lương Sơn cho mọi người được xem Na Di đại pháp. Trong hiện thực, chuyện lợi hại như chuyển đổi không gian như vậy trong phim ảnh chỉ là một phân chia ống kính mà thôi, thuộc về kỹ thuật không đáng tiền nhất.

Đáng tiếc.

Lại nói anh đáng tiếc cái gì chứ, cho dù có đáng tiền hơn nữa thì anh có thật sự dám dùng cái này không?

Tóm lại, cách làm của Lý Nhàn Vân khiến cho bộ phim này đã được định trước là trở thành một bộ phim cực đoan, những cảnh quay kinh điển trộn lẫn với những cảnh quay kém chất lượng, cảm giác giống như bọ hung với cá ngừ vây xanh trộn vào nhau... Mà mẹ nó bọ hung còn là món chính nữa.

Bởi vì là quay cảnh thực tế nên tiến độ quay phim sẽ nhanh hơn nhiều so với dùng hiệu ứng đặc hiệu trong các cảnh quay truyền thống. Phần diễn của Giang Mi Nhi ở phòng khách được giải quyết một cách nhanh chóng, tiếp theo đây chính là cảnh Dương Ân Tuấn đối đầu với quỷ chết đói Kim Quý.

Đứng trong phòng khách, Dương Ân Tuấn nhìn về phía Kim Quý, mặc cho Lý Nhàn Vân đã có nói chuyện với anh ta từ sớm rồi nhưng vào thời khắc này, anh ta vẫn thấy run lẩy bẩy.

Lý Nhàn Vân đã biết trước là chuyện gì sắp xảy ra nên cũng có chuẩn bị trước: “Ân Tuấn, tôi biết trước đó cậu từng có ký ức không tốt, nhưng cái tôi muốn ở cậu chính là loại tâm lý này, bất luận là kẻ nào nhìn thấy quỷ thì ban đầu cũng thấy sợ hãi cả, sự sợ hãi này phát ra từ sâu trong lòng, cho nên đối mặt với một con quỷ như vậy, cảm xúc sợ hãi của cậy sẽ rất là chân thật, mà việc mà cậu cần làm chính là đè nén nỗi sợ hãi này lại sau đó phát huy dũng khí của cậu... Đây sẽ là cảnh diễn xuất sắc nhất của cậu, thậm chí còn có thể nhờ cảnh diễn này, cậu sẽ nhận được giải thưởng.

Nghe nói như thế, ánh mắt Dương Ân Tuấn sáng rực lên.



Không có gì đả động được một diễn viên hơn sự thành danh, mà Lý Nhàn Vân nói cũng không sai, đối mặt với cái từng là ác mộng của mình, sự khủng hoảng đó chân thật vô cùng, vốn không cần phải ngụy trang.

Đây chính là cảnh diễn xuất sắc nhất của mình.

Nghĩ đến điều này, Dương Ân Tuấn hưng phấn lên: “Rõ rồi, đạo diễn, quay đi!”

Tràn đầy sức mạnh.

“Tốt lắm.” Lý Nhàn Vân cười một tiếng hài lòng.

Người trẻ tuổi chính là dễ bị kích động, thứ tôi muốn chính là sự nhiệt tình của cậu.

Một ngày quay phim đã xong, cuối cùng cũng đã hoàn thành tiến độ như mong muốn.

Lý Nhàn Vân nhìn hiệu quả cảnh quay, ồ, mặc dù vẫn còn non nót nhưng đúng là cũng có không ít người rất sáng ống kính.

Là người mới nên tương đối dễ thỏa mãn, Lý Nhàn Vân nói: “Rất tốt, biểu hiện của mọi người hôm nay không tệ, đêm nay có thêm đùi gà.”

Quỷ chết đói mở cái miệng rộng ra cười ha ha, biểu thị tôi rất hài lòng.

Trong quá trình quay phim, cuối cùng Lý Nhàn Vân cũng đã hiểu tại sao mọi người đều thích làm đạo diễn.

Cho dù nói thế nào, cảm giác nắm kiểm soát bối cảnh và vượt qua mọi sự kiểm soát thật sự rất tuyệt vời.

Đó là sự tượng trưng cho quyền lực!

Một vị đạo diễn nổi tiếng, không chỉ sở hữu của cải, danh tiếng, mà còn có quyền lực sinh tử đối với toàn bộ phim trường.