Chương 29: Báo Thù (2)

Mở rương ra vừa nhìn một cái, Cố Thành Kiệt lùi lại mấy bước, người vợ đứng bên cạnh hét lên một cách chói tai.

Bên trong chiếc rương kia, là thi thể một phụ nữ.

Đây là điều không thể!

Tại sao ở đây vẫn còn có một thi thể chứ?

Không phải cảnh sát đã lục soát chỗ này rồi sao?

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cố Thành Kiệt xông nắm lấy cổ áo bà cụ: "Tôi muốn gặp con trai tôi!"

Bà cụ mỉm cười nhìn ông ta: "Đây là ác nghiệt mà con trai ngươi gây ra!"

Vừa nói, bà cụ lão vừa run rẩy tay đưa phải lên, đưa cho Cố Thành Kiệt một chiếc điện thoại.

Điện thoại đã được mở ra, trong đó còn có một video.

Cố Thành Kiệt nhấp mở video, bất ngờ nhìn thấy video của con trai mình đang cùng bạn gái thân thiết.

Tay chân Trương Nghiên đều bị trói lại, một sợi dây thừng đỏ vô tình siết cổ cô ta, nhưng Cố Hiểu Huy, người đang vùi đầu vào bộ ngực đồ sộ của cô hoàn toàn không phát hiện ra, ngay cả khi Trương Nghiên phản kháng lại cũng chỉ để cho anh ta càng hung mãnh hơn...

“Không!” Vợ chồng Cố Thành Kiệt đồng thời phát ra tiếng kêu không dám tin vào sự thật.

Vợ ông ta là người đầu tiên phản ứng lại: “Bà cụ này lại lắp camera giám sát trong phòng!”

Bà cụ vừa mỉm cười vừa lắc đầu: “Không phải tôi, là cậu ấy tự lắp.”

Cố Thành Kiệt hiểu ra.

Con trai mình lưu lại video này để kí©h thí©ɧ, hoặc để giữ làm kỷ niệm, cũng có thể là để lừa gạt tống tiền, dù có vì nguyên nhân gì đi nữa, cũng là Cố Hiểu Huy lắp camera giám sát. Nhưng anh ta không ngờ, chính điều đó lại trở thành bằng chứng về hành động gϊếŧ bạn gái của anh ta.



Nhưng nếu là như vậy, tại sao Cố Hiểu Huy không hủy chứng cứ đi? Tại sao anh ta lại mất tích?

Cố Thành Kiệt cũng không hiểu.

Lúc này, hình ảnh trong video chợt thay đổi.

Cố Hiểu Huy phát hiện ra Trương Nghiên đã chết, trông anh ta có vẻ hơi căng thẳng, anh ta ngây ra một hồi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, tìm một cái rương, nhét thi thể Trương Nghiên vào.

Có vẻ như anh ta muốn phi tang cái xác đi.

Nhét thi thể vào rương xong, Cố Hiểu Huy nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên lao đến camera, định tiêu hủy chứng cứ.

Sau đó màn hình tối sầm lại.

Video kết thúc.

Hai vợ chồng Cố Thành Kiệt nhìn nhau.

Lúc đó, hai vợ chồng họ ngầm hiểu đối phương đã đưa ra quyết định.

Cố Thành Kiệt đột nhiên ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất, dẫm đạp điên cuồng khiến chiếc điện thoại nát thành từng mảnh.

Bà lão lạnh nhạt nhìn hành động của ông ta, thậm chí khóe miệng còn cười lên một cái.

Cố Thành Kiệt phản ứng, nắm lấy cổ bà cụ lay lay trong tuyệt vọng: “Bà vẫn còn giữ lại cho mình một bản lưu đúng không? Đúng không? Đúng không?”

Giọng bà cụ lạnh như băng: “Mạng con trai anh là mạng, mạng con trai tôi cũng là mạng. Anh tự đi đầu thú, thì tôi sẽ nói ra tung tích con trai anh.”

“Con trai tôi vẫn còn sống chứ?” Cố Thành Kiệt lập tức hỏi.

Bà cụ gật đầu.

“Nó ở trong tay bà sao?”

Bà cụ tiếp tục gật đầu.



Nghe như vậy, Cố Thành Kiệt mỉm cười: “Nói vậy là, có lẽ nó đang ở trong căn nhà này thôi. Bà già kia, bà thật xảo quyệt. Bà dời con trai tôi đi nơi khác trước, sau đó chờ cảnh sát lục soát xong rồi lại dời về đây. Nhưng bà quá coi thường tôi rồi!”

Vừa nói, ông ta vừa đi về phía tầng hầm, nơi tìm thấy Kim Quý trước đây.

Mở cửa ra, quả nhiên thấy một thành niên đang nằm trên đất.

“Con trai!” Hai vợ chồng thấy con trai, vui mừng bổ nhào đến, phát hiện con trai đang ngủ mê man, chỉ là dù có gọi thế nào cũng không tỉnh dậy.

Nhưng con trai không bị gì, hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm.

Một lát sau, người vợ hỏi Cố Thành Kiệt: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Ánh mắt của Cố Thành Kiệt lóe lên tia hung ác: “Cho dù bà cụ có bản lưu thì đã sao? Nếu bà ta chết rồi, thì không ai biết chuyện này cả.”

Người vợ sợ hãi: “Anh muốn gϊếŧ người?”

Cố thành kiệt bực tức nói: “Nói nhảm, chẳng lẽ bà muốn tôi ngồi tù cùng con sao? Mọi chuyện đã như vậy rồi, chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?"

Ông ta vừa nói vừa đi ra khỏi tầng hầm, đến bên cạnh bà cụ.

Giọng điệu độc ác nói: “Bà cũng sắp chết rồi, được được, hay là chết nhanh chút đi!”

Vừa nói vừa dùng tay bịt mũi và miệng của bà cụ lại.

Bà cụ cũng không giãy giụa, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhìn Cố Thành Kiệt.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng phanh xe.

Cố Thành Kiệt giật mình, thấy Tôn Thi xông vào, chứng kiến cảnh này, Tôn Thi hét lên: “Cố Thành Kiệt, ông đang làm gì vậy?"

Cố Thành Kiệt sợ hãi vội vàng thu tay lại: “Là hiểu nhầm thôi!”

Suy cho cùng ông ta cũng không phải sát thủ chuyên nghiệp, gặp tình huống này lập tức hoảng sợ.