Chương 28: Báo Thù (1)

Lý Nhàn Vân cũng hiểu không phải tất cả các vụ án cũ đều có thể lật lại.

Tôn Thi nói: “Vậy anh cho rằng mọi chuyện đều do Chu Ái Anh gây ra sao?”

Lý Nhàn Vân lắc đầu: “Có khả năng là vậy.”

Xét từ tình hình hiện tại, chỉ có thể là Chu Ái Anh cháu gái của bà cụ.

Mặc dù biểu hiện của cô ta không giống cho lắm, nhưng con người ai cũng biết giả vờ mà.

Lúc này, Lý Nhàn Vân thấy một người phụ nữ trung niên đang đi lang thang trên đường.

Có phải Chu Ái Anh không?

Lý Nhàn Vân ngạc nhiên.

Anh vội vàng hạ kính xe xuống: “Chị Chu, sao chị lại ở đây?”

Ở bên kia Tôn Thi cũng nghe thấy.

Chu Ái Anh nhìn thấy người hôm qua đến, nên cũng không để ý cho lắm: “Đi mua sắm thôi, có chuyện gì sao?”

Lý Nhàn Vân ngạc nhiên nhìn cô ta: “Chị còn có thời gian đi mua sắm sao? Không phải chị không có tiền sao”?

Chu Ái Anh đắc ý cười: “Tôi kiếm được tiền rồi, không được sao? Tôi nới anh nghe, hôm nay là ngày thật may mắn, có một đôi nam nữ nhà giàu đến mời bà cụ làm khách, nói là trước đây họ đã nhận được ân huệ từ bà, họ còn cho tôi một khoản tiền…”

Nhìn chị ta luyên thuyên, biểu hiện đó có nhìn thế nào cũng không giống người đứng sau.

Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Lý Nhàn Vân vội vàng hỏi: “Chị Chu, trong phòng bà cụ có vài cuốn sách pháp luật, đó là sách của chị sao?”



Chu Ái Anh sững lại một chút, lắc đầu nói: “Tôi xem sách đó để làm gì? Đó là sách của cô tôi.”

Lý Nhàn Vân há hốc miệng ngạc nhiên: “ Bà cụ đọc sách luật sao? Có phải bà ấy cũng có thể nói chuyện?”

Chu Ái Anh tò mò nhìn anh: “Dù cô tôi bị liệt nửa người, nhưng cô tôi không bị câm, đương nhiên có thể nói chuyện…chỉ là cô tôi không muốn nói chuyện với anh thôi.”

Một cơn ớn lạnh từ xương sống bốc lên, Lý Nhàn Vân hỏi: “Có phải bà ấy vẫn còn một chiếc điện thoại mới đúng không?”

“Đúng vậy, có chuyện gì sao? Tôi mua cho cô tôi. Già rồi mà vẫn muốn xài cái đó.” Chu Ái Anh tò mò nhìn anh.

Lý Nhàn Vân không do dự, đạp chân ga và hét vào điện thoại: “Cô nghe thấy chưa? Người gọi điện thoại là bà cụ!”

Tôn Thi cũng sững người ra: “Ý anh là bà cụ bị liệt đó sao? Cái quái gì vậy? Nhưng bà ấy đã bị liệt nửa người rồi, bà ấy có thể làm gì được chứ?”

“Bà ấy có thể để mình bị bắt cóc!” Lý Nhàn Vân hét lên: “Tôi biết bà ấy muốn làm gì rồi. Bà ấy muốn lật lại vụ án cũ, bà ấy biết chuyện đó rất khó, bà ấy muốn ép cặp vợ chồng kia gây ra một vụ án mới! Cố Hiểu Huy đã gϊếŧ người, để bảo vệ con trai của mình Cố Thành Kiệt có thể làm mọi chuyện! Mau đến nhà bà cụ”!!!

***

Tại nhà cũ.

Cố Thành Kiệt với vẻ mặt u ám đẩy bà cụ vào trong nhà.

Ngọn nến vẫn đang cháy, như thể mãi mãi không bao giờ tắt.

Cố Thành Kiệt trầm giọng hỏi: “Con trai tôi đâu?”

Bà cụ hơi ngẩng đầu lên, nhìn bức ảnh trên tường.



Bà run rẩy nói: “Dập đầu mà chuộc tội.”

Vợ Cố Thành Kiệt trừng mắt: “Này, bà cụ...”

Cố Thành Kiệt ngăn vợ lại, mỉm cười nói với bà cụ: “Không thành vấn đề, nhưng vì lý do an toàn... Tôi phải lục soát trước.”

Nói xong ông ta sờ soạng khắp người bà cụ, sau khi xác nhận không có thiết bị ghi âm nào, lúc này mới đi đến trước bức ảnh, dập đầu ba cái trước bức ảnh và nói: “Anh Hứa, chuyện xảy ra năm đó, là tôi có lỗi với anh, tôi xin lỗi anh, chính tôi đã tham nhũng lấy số tiền kia, đút lót mua chuộc, vu oan giá họa cho anh. Mấy năm nay nghĩ lại, tôi cũng hối hận lắm. Nhưng chuyện này không liên quan đến con trai tôi, không nên liên lụy người vô tội đúng không ?”

Vừa nói vừa cầm lấy ba nén nhang trên hương án, châm lửa đốt rồi cắm lên lư hương.

Hắn quay đầu lại nhìn bà cụ rồi cười nói: “Dì à, chuyện nên làm tôi cũng làm rồi.”

Bà cụ híp mắt nhìn Cố Thành Kiệt.

“Chuyện nên làm…Chuyện anh nên làm, rất đơn giản…” Giọng điệu bà chậm rãi, nhưng lời nói rất rõ ràng.

Cố Thành Kiệt hơi mất kiên nhẫn: “Tôi chỉ muốn biết con trai tôi đang ở đâu.”

Trên mặt bà cụ hiện lên nụ cười châm biếm.

Nụ cười này khiến Cố Thành Kiệt sởn gai ốc.

Nếu không phải bà cụ gửi cho ông ta đoạn ghi âm và tấm hình của đứa con trai, thì ông ta sẽ không tin con trai mình lại rơi vào tay bà cụ bại liệt nửa người, muốn nhấc tay lên cũng không có sức này.

Ông ta không thể hiểu bà cụ làm chuyện này bằng cách nào, nhưng bây giờ cũng không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này.

Bà cụ từ từ giơ tay lên, chỉ vào một chiếc rương cách đó không xa.

Cố Thành Kiệt thấy vậy, vội vàng đi qua cùng vợ để mở chiếc rương ra.