Chương 19: Lạc vào sa mạc gặp cung ma
Nỗi căm hờn uất ức của Đông Bích khi chàng thoát ra khỏi tuyệt cốc sương mù càng tăng thêm khi nghĩ đến những tên tử thù đã tàn sát gia đình, gϊếŧ cha, hại mẹ chàng.
Chàng nhủ thầm :
- Ta gặp mẹ ta và sư bá rồi sẽ hay. Ta quyết tìm những tên tử thù này mà giờ đây, theo tin mới nhất, bọn chúng đều nấp dưới bóng Tuyệt cung.
Chàng vừa đi vừa suy nghĩ :
- Tuyệt cung, ta đi chỗ nào rồi cũng chỉ biết có Tuyệt cung sau khi đυ.ng độ với chúng. Chúng đều nói là lệnh Cung chủ và muốn bắt sống ta. Ngay cả mấy lúc gần đây, bọn Ngũ Hoang Biên Trấn cũng xuất hiện cố ý tìm ta khiêu chiến.
Vừa lao mình đi vừa nghĩ đến không biết bao nhiêu vấn đề và rồi chàng đến Tử Hồn cốc lúc nào chẳng hay.
Chàng ngần ngừ trước cửa cốc ngẫm nghĩ :
- Được tin cha ta đã chết, thì chắc mẹ ta sầu bi vô hạn mà ngay cả sư bá ta chắc cũng bi lụy lắm.
Nhưng rồi chàng cương quyết :
- Sự thật này không thể dấu được.
Chàng lững thững đi vào cốc đạo.
* * * * *
Dưới chân dãy Trường Độc phong sơn, một chàng thanh niên trang phục màu trắng, nhảy lên ngựa, tra roi nhắm về hướng Tây Nam thẳng tới.
Chàng nói thầm :
- Nam Đông Bích này sẽ tìm cho bằng được Tuyệt cung để vấn tội hắn.
Thế rồi con ngựa sải vó phi nhanh, mang Đông Bích biền biệt ra đi tìm kẻ tử thù.
Dầm mưa dãi nắng, đội nguyệt mang sao suốt hai mươi ngày ròng rã, Đông Bích vượt qua khỏi tỉnh Cam Túc đến tỉnh Tân Cương thì chàng được tin của Cái bang cho hay là Tuyệt cung tọa lạc nơi Thiên Sơn lãnh địa mà muốn đến vùng này phải vượt qua bãi sa mạc Đại Diên Tán rộng mênh mông.
Đông Bích mua sắm lương khô, nước uống dự trữ.
Tuy sa mạc Đại Diên Tán dài ngàn dặm nhưng tuấn mã chỉ cần chạy ròng rã ba ngày là đến chân núi Thiên Sơn. Nhưng trên đời có lắm sự bất ngờ, mấy ai đoán trước được. Đông Bích đặt chân vào bãi sac mạc, lại gặp mùa gió lộng, bão cát thổi liên miên. Chàng thúc ngựa đi dưới cơn bão mù trời.
Suốt ba ngày ròng rã, phần thì ngược gió, phần thì cát nóng lún, nên tuấn mã chỉ vượt qua chừng hơn trăm dặm đường ngắn ngũi.
Ngày thứ năm, bão tố tung hoành rất dữ dội, gió xoáy cát bay đến độ kinh hồn, vó ngựa khập khểnh bước một lui hai, khó khăn đến cùng cực.
Ngày thứ sáu lại càng ảm đạm hơn nữa, bão cát lên đến độ kinh hoàng, ngựa không chống nổi cuồng phong nên không thể gắng gượng đi được nữa.
Việc đời may rủi không lường, Đông Bích chuẩn bị năm ngày lương khô, nước uống, tuy chàng cố nhịn ăn bớt uống song đến ngày thứ sáu, thứ bảy thì hết sạch.
Ôi! Lương cạn, nước khô, người mòn, ngựa chết, hoàn cảnh thật biết đát khôn cùng.
Cát vàng che mất thái dương, bão tố thổi ào ào như mưa gào gió khóc. Trước chẳng thấy xóm thôn, sau không có nhà cửa. Toàn là bãi sa mạc mênh mông, chỉ thấy cát và trời, không một lùm cây, bụi cỏ hay động vật, cầm thú, thật là quạnh hiu vắng vẻ.
Nhưng Đông Bích có sức mạnh phi thường, chàng không bị cơn bão cát và sự đói khát dày vò, chinh phục.
Tiến lên, chàng ngẩng mặt nhìn về phía tây tiếp tục cuộc hành trình.
Thêm một ngày, hai ngày rồi đến ba ngày, đói khát không làm cho chàng nản chí, cát bụi không xóa tan được sự cương quyết của chàng, đó là nghị lực tinh thần và lòng kiêu hãnh của chàng.
Nhưng khổ thay, sức người có hạn, mười ngày qua thân chàng vàng võ tựa như khúc cây khô bị trận bão cát lôi cuốn hoàn toàn.
Nhưng Đông Bích vẫn không nản lòng thối chí, chàng chép miệng nhủ thầm :
- Đông Bích này, hãy tiến lên, hãy can đảm cho đến hơi thở cuối cùng, quyết không để hoàn cảnh chinh phục, không khi nào đầu hàng bỏ cuộc. Nếu một mai sức mỏi, hơi tàn, có bỏ thây nơi bãi sa mạc này âu cũng là số mệnh. Nhưng hiện mày còn thở thì hãy tiến lên, tiến lên mãi mãi.
Những lời cổ tục nói chẳng ngoa, “người hiền ắt có bá sinh phò trợ, trời cao có mắt đoái thương”.
Đông Bích nhờ lòng kiêu hãnh và nghị lực thúc đẩy, chàng vượt thêm ba bốn dặm đường kế tiếp, bỗng nhiên có một bãi cỏ xanh mướt vụt hiện ra trước mặt chàng.
Đông Bích trông thấy giữa bãi cỏ có một cái ao hình chữ nhật, nước trong veo nhìn thấy đáy, mừng rỡ reo lên :
- Nước!
Dứt lời, chàng đã chạy đến bờ ao, nằm sấp xuống, hai tay vốc nước uống ừng ực. Dòng nước mát rười rượi chảy đến đâu, Đông Bích cảm thấy khoan khoái đến đó. Sự đói khát cơ hồ không còn nữa, sau khi uống một bụng no óc, chàng ngồi dậy tì tay vào bờ ao lẩm bẩm :
- Trời đã cứu mạng, ta được sống còn!
Dứt lời, chàng toan cúi xuống vốc nước uống thêm, bỗng nghe nhiều tiếng chân người động nhẹ phía sau lưng. Đông Bích quay phắt người ra phía sau quan sát, chàng trông thấy năm người đứng cách chàng năm trượng, dẫn đầu là một vị lão nhân, mặt mày rất hung ác, mày to mắt lộ, miệng rộng răng dài, đầu đội chiếc nón dạ, mình khoát y phục ngắn bằng da gấu, đen mịn như nhung, phía sau lưng có bốn tên Phiên tộc theo hầu.
Đông Bích trông thấy thất kinh vội uể oải đứng dậy nhìn nhóm người lạ.
Lão nhân đầu lãnh bọn Phiên tộc đưa mắt nhìn Đông Bích cười hô hố bằng giọng lơ lớ nói một tràng dài với bốn tên bộ hạ của y, đoạn bốn tên này la ó vang trời, chia nhau ra đứng bốn góc vây quanh Đông Bích vào giữa.
Đông Bích trông thấy chuyện chẳng lành, bèn quắc mắt nhìn lão nhân người Phiên trầm giọng hỏi :
- Ngươi có biết tiếng Hán không?
Lão Phiên nhân gật đầu lia lịa rồi hắn phá lên cười khanh khách đáp :
- Ta không phải dân Hán tộc, song hiểu nhiều Hán ngữ, tiểu tử ngươi hỏi để làm gì?
- Xin hỏi tôn danh của các hạ là chi?
- Ta tên Khâm Thố Mân!
- Kha Bố Hản?
- Phải đấy!
- Các hạ là cao đồ của Tuyệt cung?
Khâm Thố Mân nghe qua tức giận nhướng mày trợn mắt hét to :
- Đừng nói bậy! Ta là chúa tể Sa mạc, Sa Mạc Vương.
- A! Sa Mạc Vương! Thế có phải là các hạ thống trị Sa mạc Đại Diên Tán này không?
- Đúng!
Sa Mạc Vương đưa mắt nhìn bốn tên thuộc hạ ra hiệu rồi quay lại nhìn Đông Bích hỏi :
- Tiểu hài nhi, mi tên họ là gì, hãy bẩm báo cho ông rõ.
- Tiểu sinh tên gọi Đông Bích.
- Mi là Đông Bích?
- Vâng, tại hạ chính là Đông Bích. Thế nào, các hạ có nghe người ta nói qua tên tuổi của tại hạ chưa?
- Phải đấy, bổn vương nghe đã lâu lắm, mãi cho đến nay mới được gặp mặt ngươi.
- Có phải các hạ nghe Tuyệt cung đồ đồn đãi chăng?
- Hừ, bổn vương chỉ tự nghe tự biết thôi, ngươi chớ lắm lời, bổn vương hỏi thật ngươi, tại sao ngươi đi vào vùng sa mạc này.
- Tại hạ muốn băng qua sa mạc để đến chân núi Thiên Sơn, tìm nơi tọa lạc của Tuyệt cung.
- Thế bây giờ ngươi muốn làm gì đây?
- Tại hạ chỉ muốn uống qua vài hớp nước, tìm chút thực vật để lót dạ thôi.
- Không được.
- Không được! Ngươi đã cấu kết với Tuyệt cung ư?
- Tầm bậy, bổn vương là chúa tể một vùng sa mạc này, đối với Tuyệt cung hay ai khác, bổn vương không cần biết tới.
- Thế tại sao các hạ không cho tại hạ tìm thức ăn nước uống? Vì đây là phần đất của các hạ kia mà?
- Phải, chính bổn vương là chúa tể đất đai này, nên cấm tất cả những người ngoài vào đây, dù một cọng rau giọt nước cũng không được lấy.
- Lạ thật, nước này là nước của trời sanh, nào phải vật tư hữu của quí vương, xin đừng cấm đoán như thế.
- Hừ! Trong toàn lãnh địa sa mạc Đại Diên Tán này, từ hóc đá, giọt nước cho đến hạt cát hòa đất đều là vật sở hữu của bổn vương, không ai được tự tiện lấy dùng cả.
- Ví như có người lấy dùng thì sao?
- Nếu lạm dụng phải trả một giá rất đắc, bằng không thì bồi thường bằng mạng sống.
- Thế các hạ đòi hỏi vật chi để đánh đổi thức ăn, nước uống, các hạ cứ nói rõ thử xem.
Khâm Thố Mân quắc mắt tròn xoe nhìn Đông Bích nói gằn từng tiếng một :
- Này tiểu tử Đông Bích, nếu ngươi vui lòng tặng cho bổn vương mấy miếng ngọc bích hình bát giác, chẳng những bổn vương thiết tiệc đãi ngươi ăn uống mà còn phái thủ hạ đưa ngươi đến chân núi Thiên Sơn.
- Ngươi nói sao? Ngươi muốn đổi một ít thực vật và vài hớp nước để lấy ngọc bích của ta?
- Phải đấy, ngươi không đồng ý sao?
- Không!
- Nếu ngươi không đồng ý, tất nhiên ngươi chọn đường tử huyệt.
- Thế nào? Ngươi muốn động võ ư?
- Bổn vương muốn là được!
- Hừ! Đừng to mồm lớn tiếng, tại hạ không tin một tên vua mọi làm được sự gì, Phiên bang Thổ đế công lực có là bao....
Sa Mạc Vương Khâm Thổ Mân không đợi chàng nói dứt, hắn vẫy tay ra hiệu cho bốn tên thủ hạ.
Bốn tên này được lệnh la hét huyên thuyên. Tất cả đều vươn tay nhắm Đông Bích nhảy sấn tới.
Đông Bích nổi giận xung thiên, muốn giở tuyệt đỉnh công phu ra liều mạng đấu với bọn chúng.
Ngờ đâu chính chàng đã bị đói khát lẫn bão táp, dang nắng gần nửa tháng trời, công lực đã hoàn toàn tiêu tán. Nếu không nhờ uống được vài hớp nước, chưa chắc đã nói chuyện được với Khâm Thổ Mân đừng nói đến ra tay tranh đấu với bốn tên Phiên lực lưỡng. Ý niệm liều lĩnh của chàng vừa lóe lên đã bị hai cánh tay vạm vỡ của tên Phiên kềm chặt lấy cổ chàng, vòng tay tên Phiên xiết dần.
Đông Bích ré lên một tiếng rồi nhắm mắt mê man.
Thời gian qua không rõ bao lâu, Đông Bích choàng tỉnh dậy, nhướng mắt nhìn bốn phía, chàng có cảm giác mình đang nằm trên chiếc giường đá giữa một gian thạch thất tối om, cánh cửa sắt đóng kín mít xung quanh, chẳng có một bóng người.
Chàng nhớ lại cuộc đấu khẩu với tên Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân, vội thò tay vào bọc tìm xem mấy miếng ngọc bích và tờ ghi chú cách sử dụng của phụ thân chàng. Không ngờ hai vật báu tùy thân không cánh mà bay mất dạng, nên lấy làm chua xót vô cùng, bất giác hai giòng lệ từ từ chảy ra khóe mắt.
Qua vài giây xúc động, chàng bèn ngầm vận công lực, thì chàng cảm thấy nội lực xung mãn như xưa. Sự đói khát và uể oải không còn nữa.
Đông Bích nhận thấy sự việc xảy ra rất quái dị, chàng nghĩ thầm :
- Quái lạ, tại sao ta biến thành kẻ khác như thế này? Chẳng lẽ có người ngầm trợ giúp ta ư? Hay là ta đã bị Sa Mạc Vương cầm giữ và được người cứu thoát? Ồ! Chẳng lẽ....
Đông Bích suy nghĩ miên man, chàng không biết đây là đâu? Kẻ cứu trợ chàng là ai? Tại sao chàng bị nhốt trong gian nhà đá này? Không biết mấy viên ngọc bích và tờ ghi chú có phải Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân lấy hay chăng?
Chàng miên man suy nghĩ, nhưng rốt cuộc không tìm ra giải đáp nào thỏa mãn chàng!