Tỏa Tỏa nhận tin nhắn Nam Tôn gửi thì thoảng thốt không nói nên lời, chỉ là một bữa tiệc chia tay có cần phải đi xa đến vậy không? Cô bấm điện thoại gọi cho Nam Tôn:
- Nam Tôn, chúng ta nhất định phải tổ chức tiệc ở chỗ đó ư?
- Đúng rồi. – Giọng Nam Tôn chắc nịch – Tớ đã nói dì Út gửi bảo mẫu nhà dì ấy sang để chăm sóc Tiểu Tỏa, với lại chúng ta làm sao có thể ăn chơi thoái mái nếu ở quá gần bà nội chứ. Hôm nay cũng là một ngày đặc biệt, cậu không nhớ sao?
Tỏa Tỏa ngây người, chưa nghĩ ra được là ngày đặc biệt gì nhưng nếu Nam Tôn đã sắp xếp vậy thì cô cũng nguyện ý với bạn mình.
- Cậu mau chuẩn bị đi, 10 phút nữa mình và Vĩnh Chính đến đón rồi chúng ta cùng đi.
- Được rồi, mình chuẩn bị ngay đây, xong ngay đây.
***
Vĩnh Chính lái xe chở Tỏa Tỏa và Nam Tôn đến một địa điểm cách xa trung tâm thành phố, đến nơi Tỏa Tỏa chợt nhận ra chính là chỗ mà hai người họ gặp nhau lần đầu tiên, từ rất lâu rồi, từ khi cả hai người chỉ là những cô bé. Khi ấy Nam Tôn là tiểu thư khuê các, còn Tỏa Tỏa là chỉ là đứa con gái được gia đình cậu mợ nhận nuôi, cô thậm chí cũng không biết được mặt mẹ đẻ của mình. Thế mà họ lại là một đôi bạn thân cho đến tận bây giờ, không có gì có thể cách chia tình bạn của họ. Tỏa Tỏa đến nơi kỉ niệm thì không kìm được xúc động mà bật khóc, Nam Tôn cũng rưng rưng mà ôm chặt lấy bạn:
- Nam Tôn, cảm ơn cậu vì đã đưa tớ đến đây, cảm ơn cậu.
- Tỏa Tỏa, nín đi nào, tớ phải cảm ơn cậu vì những tháng năm xả thân bảo vệ tớ, nếu không thì không biết bao lần tớ bị nhốt trong nhà vệ sinh rồi. – Nam Tôn nước mắt nhạt nhòa nhưng miệng lại nở nụ cười, ấm áp an ủi bạn.
- Không, là cậu không chê mà kết bạn với tớ đấy chứ.
Vĩnh Chính đứng bên cạnh chỉ biết lắng nghe, anh phần nào hiểu được đoạn tình cảm của Nam Tôn, trong lòng trào dâng sự ngưỡng mộ. Ở thời đại này, kiếm được những ân tình không màng danh lợi hư vinh, cùng nhau vượt qua mọi chuyện thật là đáng quý, điều này cũng đúng với lý tưởng cuộc đời của anh, không phải lúc nào những gì liên quan đến vật chất cũng là hào quang, mà đôi khi hào quang lại đến từ những điều mộc mạc chân thành như thế.
Qua bao nhiêu ngày tháng, kỷ niệm ngày càng dày lên như những tấm chân tình họ dành cho nhau.
- Tỏa Tỏa, cậu thực sự không nhớ hôm nay là ngày gì sao?
- Ngày gì? – Tỏa Tỏa hỏi lại.
Vậy cậu nhắm mắt lại, không được mở ra nhé. Đoạn Nam Tôn nhẹ nhàng rồi khỏi phòng, Vĩnh Chính đoán ý, vội vàng né sang chỗ khác. Tầm một chút, toàn bộ đèn của căn phòng đều tắt, Nam Tôn tay bưng một chiếc bánh sinh nhật đã gắn những ngọn nến sáng lung linh, cùng Vĩnh Chính tiến vào:
- Tỏa Tỏa, chúc mừng sinh nhật cậu.
- Ôi, Nam Tôn, tớ thực sự … thực sự … không nhớ nổi hôm nay là sinh nhật mình. – Tỏa Tỏa xúc động đến òa khóc, hai vai cô run lên, nước mắt lã chã rơi.
- Tớ chỉ muốn nói một câu: Chúc cậu Hạnh Phúc, thật Hạnh Phúc.
Tỏa Tỏa vừa lau nước mắt, vừa mỉm cười, đưa hay tay nắm vào nhau và ước nguyện, đời người điều ước gì lớn lao hơn Hạnh phúc chứ? Cô chưa thấy mùi vị hạnh phúc là thế nào, nhưng cô tin là sẽ hạnh phúc.
***
Tại một nhà hàng ở Trung Tâm Sầm Uất nhất của Thương Hải, Phạm Kim Cang ra bộ khổ sở thì thầm với Đới Thiến:
- Cô và lão Diệp có dự án quan trọng gì mà anh ấy gấp rút bay về để đến đây uống rượu với cô?
Đới Thiến liếc mắt nhìn Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi lặng thinh uống rượu ở ghế đối diện, nhún vai thản nhiên đáp:
- Không có gì? Tôi cũng mới nhận điện thoại của Lão Diệp cách đây 30p. Tôi cũng tưởng có chuyện gì quan trọng nên đã phải bỏ lại Tiểu Tỏa cho bảo mẫu trông để ra đây đấy.
Diệp Cẩn Ngôn làm như không nghe thấy hai người họ đang nói về mình, chỉ lặng lẽ rót thêm một ly rượu, nâng lên uống cạn. Thực ra trong lòng Phạm Kim Cang cũng lờ mờ đoán ra Diệp Cẩn Ngôn về Thượng Hải là vì sao, hôm nay chẳng phải là ngày tám tháng tám, năm nào vào ngày này Diệp Cẩn Ngôn nhờ anh gửi một món quà cho Chu Tỏa Tỏa, nói là của công ty tặng nhưng anh đoán biết đó là chỉ là ý của Diệp Cẩn Ngôn.
- Sao cô lại trông Tiểu Tỏa Tỏa, Nam Tôn và Tỏa Tỏa đi đâu? – Phạm Kim Cang vừa rót rượu, vừa quay sang hỏi Đới Thiến.
- À chắc anh không biết, Tỏa Tỏa đã quyết định chuyển đếnThâm Quyến, hôm nay Nam Tôn, Vĩnh Chính xin phép ra ngoại thành tổ chức tiệc chia tay, tôi không muốn thân già quấy rầy cuộc vui của bọn trẻ.
- Vậy sao? Tỏa Tỏa đi thật sao? Rời bỏ Thượng Hải thật sao?
- Ừm. Tôi cũng ngạc nhiên vì con bé quyết định như thế. Tuy nó không thực sự cam tâm, nhưng đó là hướng đi tốt nhất với con bé lúc này. Hai ngày nữa nó sẽ đi.
- Ồ! – Phạm Kim Cang bỗng nhiên thấy trong lòng có chút trống rỗng, ngồi ngây người liếc nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn.
Bỗng nhiên Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy:
- Đới Thiến, tôi chợt nhớ ra mình có việc rất quan trọng cần làm, cô uống rượu với Tiểu Phạm nhé. Thật xin lỗi.
Không kịp chờ Đới Thiến đáp lời, Diệp Cẩn Ngôn đã nhanh chóng ra khỏi phòng tiệc. Phạm Kim Cang thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy, chạy theo Diệp Cẩn Ngôn:
- Đới Thiến, lão Diệp say rồi, tôi nghĩ là tôi cần phải đi cùng anh ấy, chuyện hôm nay xin lỗi cô,tôi sẽ giải thích với cô sau.
Đợi đến lúc Đới Thiến hết kinh ngạc thì chỉ còn lại mình cô với một bàn rượu đang uống dở. Cô thở dài một tiếng, cầm ly rượu lên rồi lại đặt xuống, đứng dậy ra về.
***
Bên này, trong căn phòng chỉ có ánh nến chỗ sáng, chỗ tối, Tỏa Tỏa ngồi quay lưng vế phía Nam Tôn, ánh mắt bâng quơ nhìn ra cửa sổ, trên tay cầm chai beer miệng thì nghêu ngao hát:
“ Nếu em gặp anh từ đầu, có lẽ đã không ai qua bể dâu…” đột nhiên cô dừng lại:
- Nam Tôn…
- Hử…
- Cậu có bao giờ hối hận không?
- Không, những chuyện đã xảy ra rồi chúng ta đều không thay đổi được. Cậu hối hận điều gì ư?
- Không, Tỏa Tỏa tớ cũng không có gì hối hận. Tớ không hối hận đã cưới Tạ Hoành Tổ càng không hối hận đã yêu Diệp Cận Ngôn. Và bây giờ … Tỏa Tỏa bỗng chốc nghẹn ngào, nước mắt bắt đầu lã chã rơi. – Tớ không hối hận vì đến giờ vẫn chưa quên được Diệp Cẩn Ngôn, không hối hận.
Vĩnh Chính nãy giờ nghe lời tâm sự của Tỏa Tỏa làm cho cảm động, nhất thời ngây người ra không biết phải làm thế nào. Đến khi anh thấy gương mặt sủng sốt của Nam Tôn hướng về phía góc phòng, anh mới nhận ra bóng dáng quen thuộc.
Là Diệp Cẩn Ngôn.
Nhìn dáng vẻ của ông ấy thì chắc đã đến đây được một lúc. Anh định cất tiếng gọi thì Phạm Kim Cang đứng sau ra hiệu cho anh và Tôn Nam im lặng, rồi kéo bọ họ ra ngoài.
Đợi cho mấy người Nam Tôn đi hết, Diệp Cẩn Ngôn mới nhẹ nhàng ngồi xuống sau lưng Tỏa Tỏa, nhích nhẹ người để lưng Tỏa Tỏa dựa vào mình. Có thể đã say nên cô không nhận ra sự thay đổi, vẫn thì thầm lúc nhỏ lúc to những câu như rút ra từ trong gan ruột.
- Nhiều lúc tớ mơ, mơ Diệp Cẩn Ngôn sẽ thay đổi mà nghe theo trái tim, mơ anh ấy đột ngột xuất hiện trước mặt tớ và đưa tớ đi thật xa, đưa cả Tiểu Tỏa Tỏa nữa. Chỉ cần là đi với anh ấy, dù đi đâu tớ cũng nguyện ý cam lòng. Nhưng tớ biết, đó chỉ là mơ và anh ấy sẽ chẳng bao giờ xuất hiện như vậy đâu. Tớ thật ngốc. Phải không? Tỏa Tỏa lại khóc, cô ngửa mặt lên nhìn trần nhà, nước mắt dàn qua gương mặt xinh đẹp, chảy xuống bờ môi khiến cô cảm thấy mặn chát.
Không có ai trả lời, cô xoay người quay lại:
- Nam Tôn, tớ ngốc quá phải …. Không…? … Diệp …
Tỏa Tỏa quay người lại, người ngồi bên cạnh cô không phải là Nam Tôn mà là Diệp Cẩn Ngôn. Trong ánh nến heo hắt, khuôn mặt ông hiện lên lúc rõ lúc mờ, chỉ có đôi mắt cương nghị là đang nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt không còn sự thâm trầm vốn có mà bao phủ những tầng tầng lớp lớp những cảm xúc đan xen khiến cô nhất thời chưa đoán biết được, có cái gì đó xót xa, có cái gì đó đớn đau, nhưng lại có cái gì đó khát khao và chiếm lĩnh.
- Diệp Tổng, sao … ông…. lại …ở đây? – Tỏa Tỏa nói và vội vàng đứng lên như sợ Diệp Cẩn Ngôn thấy mình quá lỗ mãng, ánh mắt cũng vội tránh sang chỗ khác.
- Tỏa Tỏa, em muốn rời đi sao? – Diệp Cẩn Ngôn không đáp lời nhưng ánh mắt vẫn dừng ở Tỏa Tỏa, nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu pha lẫn xót xa.
- Vâ…ng … - Tỏa Tỏa ấp úng.
- Nếu bây giờ tôi nói em hãy đi cùng tôi, thì em có nguyện ý không?
- Diệp Tổng … - Tỏa Tỏa cố ý lảng tránh - em biết là chỗ ông rất tốt, Nam Tôn cũng nói rất tốt nhưng em đã nhận lời với dì … Đới …
- Tôi không nói công việc. – Diệp Cẩn Ngôn ngắt lời, giọng nó pha lẫn sự gấp gáp, hay bàn tay bỗng run lên, chỉ là trong bóng tối Tỏa Tỏa không nhìn thấy được, cũng không cảm nhận được ..
- Em … em … - Tỏa Tỏa ấp úng.
Diệp Cẩn Ngôn đưa tay kéo Tỏa Tỏa lại gần với mình, nâng cằm cô lên để hướng ánh mắt về mình.
- Tỏa Tỏa, em có nguyện ý đi cùng với tôi không?
Tỏa Tỏa bị câu nói bất ngờ của Diệp Cẩn Ngôn làm cho ngây ngốc, ánh mắt của ông như có mị lực hút cạn hết năng lượng của cô, khiến toàn thân cô run rẩy. Đã bao nhiêu lần cô mơ Diệp Cẩn Ngôn sẽ đến đón cô đi , đã bao nhiêu lần cô mong ông sẽ nói một câu ông thích cô, thì có phải từ bỏ bao nhiêu hào quang của tuổi trẻ, cô cũng sẽ vì ông mà cam tâm tình nguyện. Thế mà giờ đây, ông đang đứng trước mặt cô, hỏi cô có nguyện ý đi cùng ông không thì cô không biết cách nào mở miệng trả lời.
- Diệp …Tổng…, em … – Tỏa Tỏa vừa nói vừa nắm chặt hai bàn tay, cô muốn cho mình thêm một chút can đảm, cô đã không còn là Tỏa Tỏa ngày xưa, thanh xuân tươi đẹp nhất đã không dành cho ông mất rồi.
- Tỏa Tỏa – Diệp Cẩn Ngôn cầm lấy bàn tay nắm chặt của cô, gỡ các ngón tay đang bấm xuống đến rớm máu, rồi đưa lên áp vào má mình. Đến khi cô cảm giác có dòng nước mắt đang chảy trên các ngón tay, mới ngước lên nhìn thẳng vào Diệp Cẩn Ngôn. Ông đang khóc. Cô đã từng bao lần khóc vì ông nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy người đàn ông uy dũng trên thương trường vì cô mà rơi lệ. Trái tim Tỏa Tỏa như có ai bót nghẹt khiến toàn thân cô run rẩy, tâm trí trào dâng một nỗi xót xa.
- Em ..
- Tỏa Tỏa, đi cùng với tôi, có được không? – Ánh mắt Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô càng thêm tha thiết, Tỏa Tỏa nhìn thấy trong đó có những nỗi cô đơn dài đằng đẵng, có những sự giằng xé buốt tâm can, có cả sự mong chờ đang hướng về cô và hơn tất thảy là sự nâng niu dịu dàng vô hạn.
Tỏa Tỏa tiến đến lên một bước nép sát vào Diệp Cẩn Ngôn tựa nhẹ đầu vào vai ông, vòng tay ôm lấy vòng ngực ông. Cô muốn giữ cho mình không khóc những càng kìm nén thì càng nấc nghẹn, nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi. Diệp Cẩn Ngôn cũng đưa tay ôm lấy người con gái bé nhỏ đang nép bên cạnh, cái ôm vừa đủ để khiến sự thổn thức của cô làm hàng ngàn lớp băng trong trái tim ông từng bước từng bước tan chảy. Khoảng khắc ông cảm nhận được nước mắt của cô chạm vào da thịt mình, nỗi yêu thương vùi lấp kìm nén bao năm như được dịp lan tỏa ra từng tế bào, từng mạch máu trong cơ thể. Ông vòng tay đỡ gương mặt cô, nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt mặn chát nơi khóe môi và đặt lên đó một nụ hôn thật nhẹ.
Nụ hôn nhẹ nhàng tới mức như sợ gió lay cành cây thì hạt sương trên lá cũng sẽ rùng mình tan biến. Ông sợ cô sẽ lại chạy xa vòng tay ông để kiếm tìm một nơi náu nương tạm bợ, ông sợ lại đau thêm một lần, lại bỏ lỡ nhau thêm một lần.
Tỏa Tỏa cảm nhận được bờ môi của Diệp Cẩn Ngôn sát kề bên mình, cảm nhận được hơi thở vừa kìm nén vừa gấp gáp của ông phả lên mặt mình, cô mở mắt nhìn thẳng vào ông:
- Diệp Tổng, anh đưa em đi đi.
Nói rồi cô đưa tay kéo gương mặt ông đến gần, đặt lên đó một chiếc hôn, chiếc hôn mềm mại như nhung nhưng lại ấm nồng như ánh dương ban sáng, khiến Diệp Cẩn Ngôn như có một dòng điện xẹt qua, các giác quan vì vậy mà cũng nương theo cảm xúc, khao khát kiếm tìm. Trong căn phòng tĩnh mịch ánh nến làm cho hình bóng hai người họ như sát chặt vào nhau, hơi thở vấn vương đan xen như mãi mãi không muốn tách rời, hòa quyện tiếp nối đến vô cùng tận.
- Diệp Tổng, em thực sự rất yêu anh.
- Anh biết.
- Anh đưa em đi rồi, em sẽ bám theo anh suốt đời, anh có hối hận không? – Tỏa Tỏa ngước đầu lên nhìn vào Diệp Cẩn Ngôn, thân hình vẫn nép bên ông, gương mặt nhạt nhòa nước ánh lên nét cười tinh nghịch.
- Không hối hận, vĩnh viễn không hối hận. – rồi ông siết chặt, vòng tay ôm ghì lấy Tỏa Tỏa vào trong lòng mình.
Khối tình cảm mãnh liệt trong lòng ông đã chôn chặt bao năm, những lời muốn thể hiện đã kìm nén bao năm, người con gái ông yêu cũng đã bỏ lỡ bao năm, giờ đây khó khăn lắm mới có lại được, sao ông lại hối hận chứ? Dù chỉ còn 10 năm, 5 năm, hay 1 năm, ông cũng không muốn bỏ lỡ, vĩnh viễn không thể bỏ lỡ.
***