Chương 10: Tớ đã đồng ý rồi!

Phạm Kim Cang kéo tay hai Tưởng Nam Tôn và Chương Vĩnh Chính ra ngoài, giục họ mau trở về sớm, anh sẽ ở lại chờ Diệp Tổng rồi sẽ đưa ông cùng Tỏa Tỏa về sau. Vĩnh Chính chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra đành khoác tay Phạm Kim Cang hỏi nhỏ:

- Lão Phạm, rốt cuộc là anh có ý gì? Lúc nãy anh nhắn tin hỏi chúng tôi đang ở đâu, giờ đến đây rồi lại giục chúng tôi về sớm.

- Nào nào, chuyện này có nói cậu cũng không hiểu ngay được, tôi chỉ là nhìn mặt vua mà đoán ý thôi. – Phạm Kim Cang vừa nói vừa đẩy đẩy cánh tay Vĩnh Chính ra.

- Vậy ý anh là đây là ý sếp Diệp?

- Vĩnh Chính – Phạm Kim Cang làm ra bộ mặt nghiêm túc – Từ bao giờ mà cậu trở nên tò mò như vậy chứ? Cậu xem bạn gái của cậu này, cô ấy đâu có như vậy.

- Lão Phạm. tôi chỉ thắc …

- Thôi nào, thôi nào Vĩnh Chính – Nam Tôn đứng bên thấy hai người đàn ông bàn qua tán lại thì bật cười – chuyện này dài dòng lắm, về nhà rồi em sẽ kể anh nghe. Ha!

- Đúng đúng, hai người đi đi. Tôi cũng mong được về, sớm mai còn bay trở lại Bắc Kinh. – Phạm Kim Cang thở dài, giả vờ sốt ruột.

- Đi Bắc Kinh? – Vĩnh Chính toan bước ra xe thì ngoảnh đầu lại – Anh mới về lúc chiều mà?

- Phải! – Phạm Kim Cang vừa nói vừa nhún vai – Ai bảo Diệp Tổng dù đi đâu cũng phải trở về Thượng Hải đúng ngày này chứ.

- Hả….ả…

Vĩnh Chính định nói tiếp thì đã bị Nam Tôn kéo tay đi, chỉ còn Phạm Kim Cang ở lại đứng chờ. Anh vẫn là người miệng mồm lăng xăng nhưng thực tâm rất tốt, chuyện của Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn, anh chính là người mong muốn họ hạnh phúc nhất, dù anh phải làm bất cứ việc gì.

Một lát, Phạm Kim Cang thấy Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa bước ra, bàn tay nhỏ nhắn của Chu Tỏa Tỏa đan xen bàn tay cứng cáp của Diệp Cẩn Ngôn, tưởng như đối lập mà lại rất đỗi hài hòa. Tỏa Tỏa bước chậm phía sau bóng dáng nho nhã ung dung của ông một chút, cảnh tình tựa hồ như đang muốn nấp vào sau lưng ông.

- Diệp Tổng, Tỏa Tỏa. – Phạm Kim Cang tiến đến mấy bước, ảnh tượng trước mặt khiến anh có nhiều xúc động trong lòng, nhưng đi cùng Diệp Cẩn Ngôn lâu như vậy, anh vẫn cảm thấy không nói những việc không nên là tốt nhất.

- Phạm Phạm – Tỏa Tỏa cất tiếng chào anh, nở nụ cười, hai hàm răng cắn nhẹ môi dưới, dáng vẻ vừa vui vẻ, lại có chút ngượng ngùng.

- Nam Tôn, Vĩnh Chính có việc nên về trước, tôi ở lại đưa hai người về.

- Được – Diệp Cẩn Ngôn đáp, gương mặt vẫn thể hiện sự điềm tình thường ngày. Nói rồi ông dắt tay Tỏa Tỏa bước lên xe.

Phạm Kim Cang vội vàng mở cửa, ngồi bên cạnh tài xế, Tỏa Tỏa thấy có người lạ thì nhìn sang Diệp Cẩn Ngôn, ngượng ngùng muốn thu tay lại, dù sao đi nữa cô vẫn có chút lo lắng khi người ta bàn tán về ông, đâu phải ai cũng thấu hiểu và miệng đời thì đâu phải dễ bỏ qua.

Diệp Cẩn Ngôn như đọc được suy nghĩ của cô, ông khẽ mỉm cười, kéo tay cô đến gần hơn với mình, dùng bàn tay còn lại bao phủ lên, nâng niu ôm ấp. Tỏa Tỏa cũng nương theo mà giữ nguyên tay mình trong bàn tay ông, cả xe tĩnh lặng, chỉ có trong lòng Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa đều rung lên sự thổn thức không thể diễn tả bằng lời.

***

Chiếc xe nhanh chóng đưa họ về đến nơi, Tỏa Tỏa thấy trong lòng vấn vương không nỡ, nhưng có mặt Phạm Kim Cang nên cô vẫn tỏ ra vui vẻ, vẫy tay chào tạm biệt và mở cửa bước xuống xe.

- Anh tiễn em. - Diệp Cẩn Ngôn nãy giờ im lặng, bèn cất tiếng và đi cùng với cô.

Đoạn đường vào nhà Tỏa Tỏa đang thi công nên rất bừa bộn, vài chỗ vật liệu xây dựng chắn ngang lối đi, Tỏa Tỏa nhìn bộ đồ tây sang trọng trên người Diệp Cẩn Ngôn thì có chút không đành, nên huơ huơ tay từ chối:

- Không cần đâu, Diệp Tổng. Anh xem, vật liệu ngổn ngang thế này, em sợ làm bẩn bộ quần áo của anh.

- Không sao. – Diệp Cẩn Ngôn ân cần đáp rồi nắm tay Tỏa Tỏa đi vào.

Trên khóe miệng của Tỏa Tỏa kín đáo nở một nụ cười, vô cùng hạnh phúc. Cô cố gắng đi thật chậm, chỉ mong đoạn đường gập ghềnh này kéo dài mãi không thôi.

- Em ở lầu mấy. – Diệp Cẩn Ngôn ngước mắt nhìn lên hỏi, Tỏa Tỏa lúc này mới nhận ra là họ đã đến ngay dưới tòa nhà của mình.

- Lầu 4, phòng 401.

- Ừm, vậy mình lên. – Không để Tỏa Tỏa nói tiếp, Diệp Cẩn Ngôn đã kéo tay cô bước về hướng cầu thang. – Em ở đây được bao lâu rồi?

- Được hơn gần 1 năm rồi, đây là căn nhà Nam Tôn mua trả góp, tuy là hơi nhỏ, lại không có thang máy nhưng thực sự chúng em ở rất thoải mái. – Tỏa Tỏa vui vẻ đáp.

- Ừm – Diệp Cẩn Ngôn không nói gì thêm chỉ lặng lẽ bước cùng Tỏa Tỏa leo từng bậc thang đến trước căn phòng 401.

- Tới rồi. – Tỏa Tỏa nói, rồi quay người đứng đối diện Diệp Cẩn Ngôn. – Cảm ơn anh đã đưa em về.

- Không có gì. – Ông nói và nhìn sâu vào mắt Tỏa Tỏa, ánh mắt xinh đẹp long lanh cũng nhìn về ông, Diệp Cẩn Ngôn hít vào một hơi thật sâu, bờ môi khẽ mím lại như đang đè nén chuyện gì – Ngủ ngon…

Chưa đợi ông nói hết, Tỏa Tỏa đưa tay vòng qua cổ, níu người ông hơi kéo xuống, đặt lên trên môi ông một chiếc hôn, vô cùng mềm mại, chứa đầy ý tình.

- Anh về cẩn thận

Rồi xoay người thật nhanh mở cửa vào nhà.

Nụ hôn bất ngờ của Chu Tỏa Tỏa khiến Diệp Cẩn Ngôn không phản ứng kịp, đến khi nhận ra thì cô đã vào nhà rồi. Ông khẽ mỉm cười, cô là người con gái duy nhất vừa đơn thuần, vừa mị lực khiến ông không thể đoán biết được.

Tỏa Tỏa vào đến nhà, trong lòng vẫn ngập tràn hạnh phúc, sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Cẩn Ngôn, câu nói của ông, chiếc hôn của ông cứ hiển hiện trong đầu khiến cô ngây ngất. Cô đứng tựa lưng vào cánh cửa, cười một mình.

- Tỏa Tỏa… Tỏa Tỏa… Tỏa Tỏa

Nam Tôn thấy có tiếng đóng cửa, đoán biết là bạn mình về, vội chạy ra. Tỏa Tỏa đang thả mình trong hồi tưởng hạnh phúc, bắt gặp nét mặt ngạc nhiên của Nam Tôn thì vội vàng điều chỉnh lại.

- Nam Tôn, cậu về lâu chưa?

- Tớ về được một lúc. Cậu và Diệp Tổng, hai người … - Nam Tôn vừa nói vừa khom lưng nhìn gương mặt đang cắm cúi bước đi của Tỏa Tỏa.

- Không có gì đâu. Tớ vào xem Tiểu Tỏa một chút đã … Tỏa Tỏa xấu hổ muốn đi thật nhanh về phòng.

- Không được – Nam Tôn vừa nói vừa chọc chọc bạn – Tiểu Tỏa ngủ rồi, tớ muốn nghe hôm nay cậu và Diệp Tổng đã xảy ra chuyện gì cơ…

- Không có gì thật mà, chúng tớ chỉ … chỉ vô tình gặp ở khu resort… rồi anh ấy đưa tớ về đây … thôi – Tỏa Tỏa vừa nói vừa lén nhìn sang Tôn Nam.

- Tỏa Tỏa – Nam Tôn kéo bạn xuống ngồi trên sofa – Vô tình mà Diệp Tổng gấp rút bay từ Bắc Kinh về Thượng Hải chỉ để đυ.ng mặt chúng ta ở nhà hàng, rồi sáng mai lại gấp rút bay về Bắc Kinh hay sao?

- Sao cậu biết? – Tỏa Tỏa sửng sốt hỏi lại Nam Tôn

- Lão Phạm nói với chúng tớ đấy. – Nam Tôn nháy mắt – Chẳng phải hôm nay là sinh nhật cậu sao? Vậy nên có phải … hai cậu đã … Nam Tôn đan hai bàn tay, chạm chạm hai ngón trỏ vào nhau, hàm ý nói là thành đôi thành cặp.

Tỏa Tỏa ôm chiếc gối tựa lưng, liếc mắt nhìn bạn, giọng phụng phịu:

- Đúng là không có chuyện gì có thể giấu cậu được. Hôm nay Diệp Tổng, anh ấy…muốn đón tớ đi cùng, tớ đã đồng ý … rồi!

- Hả? Thật chứ? Tỏa Tỏa, cậu nói đây không phải là mơ đi. – Nam Tôn tròn xoe mắt, cầm lấy tay bạn vỗ vỗ vào mặt mình.

- Là thật đấy! – Tỏa Tỏa cười đáy mắt hiện lên những giọt nước long lanh.

Tôn Nam dang tay ôm chầm lấy Tỏa Tỏa, cô cảm nhận được niềm hạnh phúc đang trào dâng trong bạn, trải qua thăng trầm cuối cùng cô ấy cũng có được tình yêu của riêng mình, có được người đàn ông yêu thương nguyện ý làm tất cả để bảo vệ cô mà không màng báo đáp.