Chương 75: Bình minh chói rạng.

Tỏa Tỏa chạy vào khu vực thoát hiểm, cô nhìn xuống dãy thang thăm thẳm bên dưới, rồi lại nhìn lên, trong sâu thẳm con tim dường như có điều gì đó thôi thúc cô, ngước nhìn lên và bước tiếp. Tỏa Tỏa cắm đầu cắm cổ bước lên, bước mãi cho đến khi cô chạm vào một cánh cửa lớn mở ra sân thượng.

Tỏa Tỏa dùng hết sức bình sinh để mở ra, bên ngoài gió thổi rất manh, Tỏa Tỏa đảo mắt nhìn xung quanh, cả một khu sân thượng vắng hoe, đôi chỗ còn ngổn ngang vài đống vật liệu mà bên thi công chưa dọn đi hết.

- Ư! Ư!

Có tiếng ai đó rất nhỏ phát ra từ đằng sau những ụ lớn, Tỏa Tỏa hít vào một hơi, chạy đến phía âm thanh vừa phát ra.

- Chào Diệp Phu Nhân! – Một người đàn ông thân hình tầm thước, ánh mắt sắc lẹm, bước ra cất tiếng chào cô.

Tỏa Tỏa chưa kịp định thần thì thấy bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trung tuổi miệng nhét giẻ, hai tay trói chặt phía sau và một bé gái miệng dán chặt băng keo, nước mắt nhòe nhoẹt, sợ hãi.

- Tiểu Tỏa – Tỏa Tỏa hét lên thất thanh định chạy thục mạng về phía con gái mình.

- Đứng lại! – Người đàn ông nở nụ cười cay độc, rút một con dao nhọt hoắt chía về phía Tiểu Tỏa – Nếu cô bước nữa, tôi sẽ đâm con bé.

- Ông… ông là ai? Tại sao làm thế với con tôi – Giọng Tỏa Tỏa lạc đi, cô hướng ánh mắt đau đớn nhìn về phía Tiểu Tỏa đang run lên vì sợ hãi, gương mặt con bé cắt không còn giọt máu.

- Tôi muốn gặp Diệp Cẩn Ngôn. – Người đàn ông lạnh lùng nói.

- Ông là ai? – Tỏa Tỏa tiếp tục hét lên.

- Hừ! ... Cô gọi cho Diệp Cẩn Ngôn ... nói là có người muốn gặp ông ta ...

- Không đời nào, ông thả con gái tôi ra ngay, việc này không liên quan đến Diệp Cẩn Ngôn, ông muốn gì tôi sẽ đáp ứng ...

- Tôi muốn tiền, rất nhiều tiền, cô có đáp ứng nổi không – Người đàn ông cười lớn

- Là bao nhiêu?

- Cô nói xem, Mịch Uyển đáng giá bao nhiêu? –

- Ông ... ông ... – Tỏa Tỏa lắp bắp – ông là Lưu Vân !

- Thông minh lắm, hèn gì mà Diệp Cẩn Ngôn lại yêu thương cô như vậy? Để tôi xem, ông ấy yêu cô như vậy thì có thể mang cả tỷ để đổi lấy hai mẹ con cô không? Ha ha ha – Lưu Vân vừa cười vừa xông về phía Tỏa Tỏa, cô theo bản năng né sang một bên, Lưu Vân mất đà nên ngã nhào xuống đất. Tỏa Tỏa cũng lảo đảo suýt nữa thì cả người dúi xuống một đống phế liệu trước mặt. Lưu Vân thấy vậy thì đứng lên, định xông đến một lần nữa thì Tỏa Tỏa đã nhanh chân hơn một bước, cô cầm một viên gạch nhặt được ở bên cạnh ném thẳng vào mặt Lưu Vân, nhân lúc ông ta đang ôm đầu đau đớn Tỏa Tỏa lồm cồm bò dậy tiến về phía Tiểu Tỏa đang khóc ngấy đi, vội vàng mở băng đống dây nhợ lằng nhằng phía sau để cứu con.

Lưu Vân nén cơn đau, nhặt lấy con dao, tiến về phía mấy người Tỏa Tỏa, bỗng có một vật nặng từ đằng sau lao tới, đâm thẳng vào ông ta. Lưu Vân ngã bổ nhào xuống một lần nữa, không để cho ông ta có cơ hội chồm dậy, một bàn tay cứng cáp đã ghì chặt lấy, cả một thân hình to lớn đè lên , nhất thời không cựa quậy được.

- Diệp Cẩn Ngôn! Sao lại là ông?

- Tại sao không phải là tôi? Ông chẳng phải muốn tìm tôi là gì? Lưu Vân? – Diệp Cẩn Ngôn lạnh lùng nói, ánh mắt đằng đằng sát khí, dường như không muốn nương tay cho Lưu Vân.

- Hừ – Lưu Vân nhếch mép cười, lúc đầu chỉ là nụ cười chua chát, nhưng càng lúc ông ta càng cười lớn.

- Chuyện này đáng cười lắm sao? Đợi lát nữa cảnh sát tới, xem ông còn tiếp tục cười được không?

- Ha ha ha ...

Tỏa Tỏa vội vã gỡ hết những sợi dây trói tay của Tiểu Tỏa, những sợi dây to đùng siết chặt lên cánh tay nhỏ bé non nớt, hằn lên những vệt tím bầm, cô ôm con vào lòng khóc nức lên từng tiếng:

- Tiểu Tỏa, đừng lo có mẹ đây.

- Mẹ ơi, con sợ, ba ơi con sợ hu hu hu – Tiểu Tỏa khóc to hơn khiến cô phải dùng hết cả ôm tay ôm lấy con. Được một lát cô cảm giác trước mặt tối sầm, ở phía giữa hai chân chảy ra chất lỏng ấm nóng. Tỏa Tỏa cúi người nhìn xuống. Máu! Rất nhiều máu! Cô chỉ kịp mấp máy gọi: Ông xã... rồi lăn ra ngất lịm.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy Tỏa Tỏa choáng váng đổ sập xuống sàn thì buông bàn tay đang giữ Lưu Vân, cố gắng lao người về phía cô. Ban đầu, hai chân ông có nhiều sức lực, mới bước được một bước đã khụy xuống, bổ nhào, nhưng khi nghe tiếng Tiểu Tỏa khóc gọi Ba ơi! Ông lại đứng lên, lần này ông cố gắng nhiều hơn, dùng lực mạnh hơn, ông bước được ba bước, năm bước, cuối cùng là bảy bước, mười bước ... càng lúc càng tiến gần hơn đến chỗ vợ con mình.

Phập! Một vật nhọn sắc lẹm cắm vào gót chân ông, cũng may có đôi giày ngăn lại lên chỉ xước một chút.

Lưu Vân! Ông ta như một con chó điên chồm đến, rút dao ra định đâm về phía Tỏa Tỏa một lần nữa, vừa đâm vừa hét.

- Diệp Cẩn Ngôn, tên khốn nạn, vì mày mà tao mất tất cả, tao sẽ cho mày sống không bằng chết! Chết này.

Lưỡi dao nhắm vào Tỏa Tỏa đâm xuống, Diệp Cẩn Ngôn cũng dùng hết sức mình lao đến chặn hướng mũi dao.

Phập!

Á!

Tiếng dao đâm vào một thứ gì đó. Diệp Cẩn Ngôn không thấy đau, ông dáo dác nhìn sang Tỏa Tỏa, cô vẫn không hề hấn gì. Ông ngước đầu nhìn lại, mũi dao đã cắm phập vào cánh tay Lưu Khả Ly, máu đỏ chảy thành dòng ướt đấm cánh tay áo. Lưu Khả Ly cứ để máu chảy, hai tay vẫn ôm chạy cha mình, không để cho ông ta tiến gần đến chỗ Tỏa Tỏa.

- Cha ơi! Đừng làm vậy! Cha còn có con đây mà! Cha ơi.

- Khả Ly! – Lưu Vân đau đớn nhìn con, gương mặt Lưu Khả Ly nhạt nhòa nước mắt.

- Cha ơi! Cha còn có con đây mà!

- Khả Ly! Con ….

….

- Tất cả giơ tay lên! Lưu Vân! Ông đã bị bắt!

Những tiếng bước chân dồn dập chạy đến, Phạm Kim Cang đi cùng với một vài người cảnh sát trang bị vũ khí, nhóm cảnh sát nhanh chóng bao vây xung quanh, áp sát Lưu Vân. Còn Phạm Kim Cang chạy tới bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn, dáng điệu lo lắng tột cùng.

- Mau! – Diệp Cẩn Ngôn nói trong tiếng thở hốt hoảng - Mau gọi xe cấp cứu, Tỏa Tỏa không ổn rồi.

- Vâ… n…g ….

Phạm Kim Cang luống cuống bấm mấy cuộc điện thoại … lát sau chiếc xe cứu thương hú cỏi inh ỏi chở theo Tỏa Tỏa cùng con gái phóng nhanh về phía bệnh viện Trường An. Trên xe, Tiểu Tỏa ôm chặt Diệp Cẩn Ngôn, khóc nức lên, cô bé vẫn còn sợ hãi. Diệp Cẩn Ngôn một tay ôm Tiểu Tỏa, một tay nắm tay vợ mình. Luôn miệng trấn an cô bé:

- Tiểu Tỏa ngoan, có ba đây, con không sao rồi, mẹ cũng không sao đâu.

Phạm Kim Cang và Tạ Hoành Tổ ngồi chung trên xe không biết phải nói gì, chỉ biết trong lòng Tạ Hoành Tổ trào dâng một sự mất mát và chua xót tột cùng. Ở phút giây nguy hiểm nhất, anh đã quên mất đi trọng trách của một người cha, chẳng trách trong mắt Tiểu Tỏa, người cha thực sự của con bé chỉ có Diệp Cẩn Ngôn mà thôi.

Xe cứu thương vừa đến cổng cấp cứu, một nhóm bác sỹ và y tá đã đợi sẵn ở cửa, họ nhanh chóng đẩy băng ca đưa Tỏa Tỏa vào bên trong. Diệp Cẩn Ngôn ôm con gái đứng ở ngoài, hướng ánh mắt lo lắng dõi theo từng động thái nhỏ nhất. Cánh cửa bật mở, một bác sỹ hớt hải đi ra ngoài, trên tay cầm một tờ giấy:

- Diệp Tổng, tình hình cấp bách, chúng tôi cần phải làm phẫu thuật cho Diệp Phu Nhân để mổ lấy thai, cứu cả mẹ lẫn con, phiền ông ký tên vào đây.

- Mổ lấy thai, liệu có làm sao không bác sỹ . – Diệp Cẩn Ngôn run run.

- Theo lý thuyết là sẽ không sao, bào thai cũng đã được 32 tuần rồi … nhưng nếu chậm trễ có thể không thể cứu được cả mẹ lẫn con …

- À vâng vâng! – Diệp Cẩn Ngôn đặt bút ký nhanh lên tờ giấy. Vị bác sỹ nhanh chóng rời đi. Ông nhìn theo bóng áo trắng khuất sau cánh cửa đóng kín, hoang mang tột độ. Cầu mong Tỏa Tỏa bình an vô sự, cầu mong cô ấy bình an vô sự.

Một tiếng trôi qua. Trong phòng phẫu thuật đèn vẫn còn sáng.

Hai tiếng trôi qua. Vẫn chưa có động tĩnh gì. Lúc này Tiểu Tỏa mệt quá đã ngủ thϊếp đi, Julia nhận được tin vừa đến kịp đưa con bé sang một phòng bệnh để theo dõi. Đới Thiến cũng vừa có mặt, ngày hôm nay Nam Tôn cũng chuyển dạ và đưa vào đây.

Phạm Kim Cang nhìn những người thân quen kẻ đứng người ngồi trước mặt mình, mỗi người một tâm trạng khiến cho trái tim anh cũng thấm đầy tâm sự. Anh đến gần Diệp Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng nói:

- Diệp Tổng, chân ông đang giai đoạn hồi phục, không đứng lâu vậy được đâu.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn ánh mắt lo lắng của Phạm Kim Cang, miễn cưỡng ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phòng phẫu thuật phía sau.

Cạch! Ánh đèn đã tắt, hai bác sỹ bước ra. Diệp Cẩn Ngôn đứng phắt dậy, vội vàng chạy tới, hốt hoảng hỏi:

- Bác sỹ! Vợ tôi sao rồi ạ!

- Ca phẫu thuật đã thành công! Diệp phu nhân ổn cả!

- Ôi. Cảm ơn bác sỹ! Tạ ơn trời – Diệp Cẩn Ngôn luống cuống nói không nên câu.

- Và chúc mừng ông, Diệp phu nhân đã sinh hai bé trai, tuy chưa đủ số tuần nhưng hai em bé hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ cần chăm sóc trong phòng đặc biệt một thời gian ngắn để theo dõi là có thể về với gia đình rồi.

- Ôi, hai bé trai ư? – Phạm Kim Cang mừng rõ hét lên – Chúc mừng Diệp Tổng.

- Hai bé trai, chăm sóc đặc biệt … liệu liệu có ổn không, thưa bác sỹ - Diệp Cẩn Ngôn vẫn chưa tin vào tai mình, ấp úng hỏi lại

- Chúng tôi không thấy bất kỳ một dấu hiệu bất thường nào, quá trình chăm sóc này là để loại trừ những rủi ro cho bé sinh thiếu tháng thôi, không có vấn đề gì lớn đâu. – Vị bác sỹ lớn tuổi ôn tồn nói.

- Vâng… vâng… cảm ơn bác sỹ … vậy tôi có thể vào với vợ tôi được chưa.

- Khoảng 1 tiếng nữa, khi tác dụng của thuốc gây mê kết thúc là ông có thể vào được rồi.

- Vâng vâng … cảm ơn bác sỹ … Tiểu Phạm… Tiểu Phạm … cậu hãy nói rằng đây không phải là mơ đi – Diệp Cẩn Ngôn cầm tay của Phạm Kim Cang gõ lên mặt mình.

- Diệp Tổng! đây là hiện thực! và ông đi lại được cũng là hiện thực – Phạm Kim Cang vỡ òa, ôm chầm lấy Diệp Cẩn Ngôn, sống nửa đời người, lần đầu tiên anh trải nghiệm một cung bậc cảm xúc thiêng liêng đến thế.

Phía phòng sinh bên cạnh, người y tá cũng vừa chạy ra thông báo, thai phụ Tưởng Nam Tôn hạ sinh một tiểu công chúa nhỏ. Hôm nay quả là một ngày hạnh phúc tràn đầy.

***

Khát quá! Nước! Cho tôi xin hớp nước – Tỏa Tỏa tỉnh dậy, thấy miệng khô khốc, bèn nhỏ tiếng gọi, hình như đây là bệnh viện, xung quanh cô toàn là một màu trắng toát.

- Tỏa Tỏa, em tỉnh rồi à? Em khát nước sao? Để anh lấy nước cho em?

Diệp Cẩn Ngôn lấy bình nước ấm ở phía đầu giường, châm một ít vào ly và múc từng thìa cho vào miệng Tỏa Tỏa, vừa múc vừa dịu dàng hỏi han:

- Em có mệt không?

- Ông xã, anh đi lại được rồi ư? – Tỏa Tỏa tuy còn rất mệt nhưng nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn có thể đứng lại và đi lại thì vui mừng, trên bờ môi trắng bệch của cô nở một nụ cười tươi.

- Ừm! Em có thấy mệt chỗ nào không? - Trong lòng Diệp Cẩn Ngôn lúc này mối quan tâm duy nhất chỉ là Tỏa Tỏa.

- Không, em không sao? Con chúng ta ...? – Tỏa Tỏa nhất thời vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, khi cô nhìn thấy hai chân mình đầy máu và ngất đi, khi tỉnh lại đã thấy nằm trong đây.

- Chúc mừng Diệp Phu Nhân, vị bác sỹ đứng bên cạnh hồ hởi nói, chúc mừng cô đã hạ sinh hai bé trai khỏe mạnh, hiện tại hai bé đang ở bên phòng chăm sóc, khi nào cô cảm thấy khỏe hơn, chúng ta có thể qua đó để thăm các con.

- Hai bé trai khỏe mạnh ư? Ông xã... ông xã – Tỏa Tỏa bật khóc

- Ngoan nào, em đừng xúc động, không tốt cho phụ nữ sau sinh đâu, đúng là hai bé trai, lúc nãy anh và Tiểu Tỏa đã đến thăm các con rồi, chúng nó rất giống em – Diệp Cẩn Ngôn vừa hôn lên trán Tỏa Tỏa, vừa dịu dàng nói.

- Ông xã, em vui lắm .. – Tỏa Tỏa nhoẻn miệng cười, trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng cô cũng đã mẹ tròn con vuông.

- Ừm, anh cũng vậy. Anh cũng vậy.

Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt Tỏa Tỏa vào lòng, niềm hạnh phúc trào dâng đến từng tế bào trong cơ thể. Phạm Kim Cang và nhóm y tá thấy vậy nhẹ nhàng bước ra ngoài, để cho hai người họ có thời gian bên nhau. Anh khẽ liếc nhìn thêm một lần qua ô cửa kính nhỏ, ngắm nhìn mái đầu điểm sương của Diệp Cẩn Ngôn, đan xen bên mái đầu xanh của Tỏa Tỏa, khẽ mỉm cười. Trên cuộc đời mỗi người, hạnh phúc không phải là tất cả những gì họ đạt được, mà chính là một hành trình, Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa đã cùng bước bên nhau trên hành trình cuộc đời, có chia ly, có hội ngộ, có thử thách, có hi sinh, có đam mê, có đánh đổi, nhưng tựu trung lại cuối cùng thì hành trình ấy của họ cũng đã có những viên mãn tràn đầy. Người ta cứ nói, cuộc đời mỗi người tươi đẹp nhất là những năm tháng vàng son của tuổi trẻ, là khi con người ta dùng trái tim tuổi trẻ đầy nhiệt huyết để mà yêu thương để mà ước hẹn, nhưng đối với Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa mà nói, năm tháng tươi đẹp nhất của họ là những ngày được ở bên cạnh nhau, được bao dung lẫn nhau và được sống vì nhau, dù cho là ở tuổi đôi mươi, hai khi người ta ở bên kia ngọn đồi của cuộc sống, chỉ cần có vậy thì đó chính là năm tháng tươi đẹp nhất rồi.

***

Cặp song sinh của Chu Tỏa Tỏa được chăm sóc trong l*иg ấp 2 tuần thì được xuất viện về nhà, Diệp Cẩn Ngôn đặt tên cho các con lần lượt là Diệp Cẩn Hy và Diệp Vân Hy. Diệp Cẩn Hy là em bé ra đời trước, là anh, Vân Hy ra đời sau 10 phút nên chấp nhận làm em.

Diệp Cẩn Ngôn ôm Cẩn Hy, Chu Tỏa Tỏa ôm Vân Hy, Tiểu Tỏa lon ton đi trước, một gia đình năm người trở về lại căn nhà ấm áp của họ tại Grandi Tower. Vì Tỏa Tỏa mới sinh xong, nên việc chuyển lên Bắc Kinh của họ sẽ dời đến khi nào các em bé cứng cáp và chi nhánh Bắc Kinh chính thức vận hành. Diệp Cẩn Ngôn cũng không gây áp lực lên Phạm Kim Cang, ông để cho mọi việc được diễn ra một cách tự nhiên, đến khi nào Tỏa Tỏa và các con sẵn sàng, lúc ấy cả gia đình chuyển đi cũng chưa muộn. Việc điều trị của Diệp Cẩn Ngôn cũng chuyển về bệnh viện Trường An, thỉnh thoảng nếu cần thiết ông sẽ đáp chuyến bay đi Bắc Kinh hoặc Singapore để bác sỹ Jason Lee đích thân kiểm tra, mọi chỉ số đều chuyển biến rất tốt, đây cũng là ca bệnh đầu tiên có sự chuyển biến tích cực và nhanh đến vậy.

Hôm nay, luật sư sẽ đại diện cho họ đến cục dân chính làm thủ tục khai sinh cho cặp song sinh, thấy Diệp Cẩn Ngôn cứ đi qua đi lại, dáng vẻ trầm ngâm như có điều gì muốn nói nhưng không tiện nói ra, Tỏa Tỏa đến bên cạnh, dịu dàng lên tiếng:

- Anh có chuyện gì sao?

- Ừm, Tỏa Tỏa, anh có chuyện này không biết có nên nói với em không? – Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một lát, rồi mới từ tốn hỏi.

- Vâng, anh nói đi.

- Anh muốn làm lại giấy tờ cho Tiểu Tỏa, anh biết lúc sinh con bé, em chưa chính thức làm hộ khẩu cho con, việc đặt tên con cũng qua loa nữa . Anh muốn chúng ta cùng nhau làm lại điều đó cho con, em thấy sao?

- Anh … - giọng Tỏa Tỏa nghẹn lại …

- Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dưỡng Tiểu Tỏa lớn lên, giống như với Cẩn Hy và Vân Hy, con bé sẽ là tâm can bảo bối của cả hai chúng ta. – Diệp Cẩn Ngôn ôm nhẹ Tỏa Tỏa, kéo sát vào bên mình.

- Anh … anh tính tất cả việc này cho con ư?

- Tiểu Tỏa cũng là con của anh, anh muốn làm lại giấy tờ cho con với tên mới là Khả Khả, Diệp Khả Khả … em …em thấy có được không? – Diệp Cẩn Ngôn có chút bối rối, ông thực sự ông biết Tỏa Tỏa sẽ nghĩ gì, liệu cô ấy có đồng ý không. Dù gì Tiểu Tỏa cũng là hậu duệ của nhà họ Tạ, việc chuyển họ thay tên thế nào có thể sẽ khiến nhà họ Tạ không vui, nhưng ông cũng không muốn Tiểu Tỏa có sự khác biệt gì so với cặp song sinh của vợ chồng ông cả, những em bé đều là tình yêu, là điều quan trọng nhất, thiêng liêng nhất đối với ông.

- Em … - Tỏa Tỏa bật khóc – em …

- … Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt Tỏa Tỏa, nếu cô không đồng ý, cũng không sao, ông luôn tôn trọng quyết định của cô và yêu thương tất thảy những gì thuộc về cô.

- Em đồng ý! Từ nay Tiểu Tỏa sẽ là Diệp Khả Khả, là chị cả của Diệp Cẩn Hy và Diệp Vân Hy.

Tỏa Tỏa nói xong thì níu Diệp Cẩn Ngôn cúi xuống, đặt lên môi ông một nụ hôn, nụ hôn thấm đẫm sự ngọt ngào của tình yêu, lại chất chứa vị mặn của cuộc đời. Cô cứ để cho sự quyến luyến kéo dài và hòa quyện, như chính những sẻ chia và bao dung của hai người họ dành cho nhau. Chẳng biết dòng chảy cuộc đời sẽ bình lặng bao lâu, chẳng biết những con sóng bạc đầu đến lúc nào sẽ hết xô vào bờ cát trắng, chẳng biết đi qua bao nhiêu ngày mưa thì sẽ có thêm một ngày nắng, chẳng biết bao nhiêu chát đắng sẽ đổi một trái ngọt yêu thương, nhưng Tỏa Tỏa hiểu, giây phút này đây của hiện tại với cô mới là điều quan trọng nhất, tương lai phía trước chẳng thể đếm đo, càng không thể tính toán cho chính xác đủ đầy, chỉ cần có ông ở đây, chỉ cần hai người họ vẫn nắm chặt tay, bão giông nào rồi cũng sẽ sớm tan, màn đêm nào rồi cũng sẽ qua để đón một bình minh chói rạng.