Chương 6: Chu Tỏa Tỏa, em đừng lo cho tôi

Chương 6: Chu Tỏa Tỏa, em đừng lo cho tôi!

Phạm Kim Cang chạy theo một hồi thì cũng đuổi kịp, từ xa anh nhìn thấy Tỏa Tỏa ngồi khóc bên sông, đành ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng rút một chiếc khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt. Xong anh mới cất giọng vừa xót thương, vừa có đôi chút lo lắng:

- Tỏa Tỏa, có chuyện gì thì cũng từ từ nói chứ…

- Lão Phạm – Tỏa Tỏa nhìn thấy Phạm Kim Cang thì nước mắt lại tuôn rơi.

Phạm Kim Cang chờ một hồi cho Tỏa Tỏa bình tâm trở lại mới nói:

- Cô đó, đến giờ còn hồ đồ quá, hôm nay cô xông vào cuộc họp cấp cao như vậy, ai có thể chống đỡ được cho cô đây.

- Hự … Tôi tôi chỉ không muốn vì tôi mà ảnh hưởng đến Diệp Tổng

- Nhưng cô có biết hành động của cô hôm nay rất trẻ con không?

- Có phải tôi khiến mọi người thất vọng lắm phải không?

- Rất là thất vọng. Vô cùng vô cùng thất vọng – Phạm Kim Cang vừa nói vừa lắc lắc đầu.

- Tôi biết.

- Biết là tốt.

- ….

- Nín chưa? Tôi đưa cô về nha. Tôi đã nhắn với Đới Thiến để cho cô được nghỉ hôm nay.

- Tôi muốn ngồi đây một lát nữa, anh có thể ngồi với tôi không?

- Được, nhưng đừng khóc nữa. Tôi nhìn thấy phụ nữ khóc là không kìm lòng được.

Tỏa Tỏa nhìn thấy điệu bộ giả vờ đau khổ của Phạm Kim Cang thì bật cười.

- Tôi chỉ không muốn vì tôi mà ảnh hưởng đến Diệp Cẩn Ngôn, anh ấy đã giúp đỡ tôi quá nhiều rồi, tôi cũng không biết còn gì để báo đáp nên không muốn vì tôi mà anh ấy …

- Xùy … Phạm Kim Cang gạt gạt tay – Cô đừng nghĩ nhiều như vậy, chút chuyện thế này nhất định Diệp Tổng có cách giải quyết. Nhưng hôm nay tại sao cô lại xông vào phòng họp nói những chuyện ấy?

- Là tôi nghe mấy người trong công ty nói cuộc họp hôm nay là để hủy tư cách thành viên HDQT của Diệp Cẩn Ngôn, sáng nay dì Đới Thiến cũng đề nghị tôi chuyển đến Thâm Quyến nên tôi nghĩ mình nên phải làm rõ mọi việc.

- Hừm. Cô đó. Hồ đồ. Ngốc nghếch mà.- Phạm Kim Cang lớn tiếng tỏ ý hơi trách móc nhưng thái độ vẫn rất nuông chiều. – Hồ đồ hồ đồ…

- Là sao? – Tỏa Tỏa ngạc nhiên hỏi.

- Đúng là hôm nay cuộc họp có nói về chuyện của cô một chút nhưng Diệp Tổng đã ra mặt bảo vệ cô rồi, những người ngồi đó không ai còn dám nói gì về cô nữa, ít nhất là trong phạm vi công ty. Việc Đới Thiến muốn cô chuyển đến chi nhánh mới hoàn toàn là ý của cô ấy, không liên quan gì đến chuyện với Diệp Tổng.

- Vậy ư? Nhưng lúc ở bên ngoài tôi nhìn thấy mọi người đang hướng về Diệp Tổng, nên tôi…

- Diệp Tổng nói cô ngốc quả không sai mà. Chỉ vậy đã làm um sùm lên. Lúc ấy mọi người đang nói về xung đợt lợi ích khi Diệp Tổng mở công ty mới, chỉ vậy thôi..

- Chỉ vậy ư? – Tỏa Tỏa tròn mắt

- Cô còn muốn gì nữa – Phạm Kim Cang giả vờ giận dữ.

- Ôi… phù…

- Bây giờ cô nghĩ xem sẽ giải thích chuyện này thế nào với Đới Thiến, gì mà nghỉ việc, gì mà chuyển đi, cô không nghĩ sẽ thế nào nếu thực sự bị nghỉ việc chưa?

- Tôi… Tôi xin lỗi Phạm Phạm, tôi đúng là ngốc nghếch. Anh là đại sư phụ, anh nghĩ cách giúp tôi được không? – Tỏa Tỏa kéo kéo áo Phạm Kim Cang

- Không! – Phạm Kim Cang tỏ vẻ kiên quyết, nhưng thực ra lão mới là người dễ mềm lòng nhất với Tỏa Tỏa.

- Coi như là tôi năn nỉ anh mà. – Tỏa Tỏa ra điệu bộ đáng thương, gương mặt mới khóc còn nhạt nhòa nước mắt bây giờ đã gian xảo ngay được khiến Phạm Kim Cang bật cười.

- Được rồi, để tôi hỏi sếp Diệp.

- Hả? – Tỏa Tỏa há hốc miệng – Xảy ra chuyện vừa rồi, tôi xấu hổ lắm.

Phạm Kim Cang cười lớn:

- Cô mà còn biết xấu hổ ư? Ha ha ha. Ít ra sau chuyện này tôi biết rõ ràng một việc đại sự.

- Là việc gì? Vậy là anh đồng ý giúp tôi ư?

- Thôi đi về

***

Buổi tối, Nam Tôn nghe xong câu chuyện của Tỏa Tỏa thì tròn xoe mắt, ngụm nước đang uống dở trong miệng cũng vì vậy mà bị phun ra.

- Tỏa … Tỏa … Cậu liều mạng xông vào họp

- Ừ… Tỏa Tỏa xấu hổ lấy cả hai bàn tay ôm lấy mặt

- Rồi Diệp Cẩn Ngôn anh ấy có nói gì không?

- Tớ không biết nữa? Chắc anh ấy nghĩ tớ rất ngốc ngếch. Lúc ấy thực sự tớ không dám nhìn về phía anh ấy, nói xong tớ chạy ra ngoài luôn.

- Hả…

- Nam Tôn, tớ thực sự rất xấu hổ - Tỏa Tỏa đưa gương mặt đau khổ hướng về phía Nam Tôn.

- Thôi nào thôi nào, sự việc chắc không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu vì lúc nãy tớ gặp dì Út không thấy gì ấy nói gì, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.

- Ừm… hi vọng là những sếp lớn bận rộn công việc sẽ mau quên, nếu không tớ không dám đến công ty quá. – Tỏa Tỏa vẫn khổ sở.

- Yên tâm yên tâm, mọi việc sẽ mau qua thôi, huu. Nam Tôn vừa nói vừa nựng nựng gương mặt vẫn còn đang nhăn nhó của Tỏa Tỏa.

- …. ư

- À, hôm nay Dì Út có nói muốn cậu chuyển đến Thâm Quyến và đang chờ cậu trả lời.

- Ừ! Tỏa Tỏa đang nằm dài trên giường thì ngồi dậy – Đúng là dì ấy nói vậy, tớ cũng chưa nghĩ xong. Không biết sau chuyện hôm nay cơ hội ấy còn không nữa.

- Thôi cậu đừng lo lắng quá, hãy tin rằng mọi chuyện ngày mai sẽ rất tốt đẹp. Không phải là chúng ta cùng trả qua những tháng ngày rất khó khăn rồi sao.

- Ừ.

- Vậy thì đi ngủ thôi. Ngày mai trời lại sáng.

Tỏa Tỏa nằm tĩnh lặng, hai mắt nhắm hờ nhưng chưa ngủ hẳn, cô mơ mơ màng màng nhìn thấy hình bóng Diệp Cẩn Ngôn, không rõ gương mặt ông, không rõ ánh mắt của ông, chỉ thấy một dáng lưng vững vàng sừng sững trước mặt cô.

***

Phạm Kim Cang đưa Tỏa Tỏa về xong rồi quay trở lại công ty làm việc. Anh nhìn sang căn phòng lớn, thấy sáng đèn nên tin chắc Diệp Cẩn Ngôn cũng đã trở về. Anh bước tới gõ cửa:

- Vào đi! – Tiếng Diệp Cẩn Ngôn vọng ra.

- Diệp Tổng!

- Ừ!

- Tôi đã đưa Tỏa Tỏa về nhà an toàn.

- Ừ! – Diệp Cẩn Ngôn đáp ngắn gọn, nhưng vẫn không quay đầu về phía Phạm Kim Cang, hai mắt vẫn đọc tài liệu trên máy tính.

- À tôi chỉ báo cáo với anh như vậy, tôi xin phép ra làm việc.

- Tiểu Phạm! – Diệp Cẩn Ngôn cất tiếng gọi khi thấy Phạm Kim Cang toan bước ra ngoài. – Đi uống với tôi một ly đi.

- Bây giờ? – Phạm Kim Cang kinh ngạc, Diệp Cẩn Ngôn chưa bao giờ đi uống rượu cùng anh, đừng nói là uống trong giờ làm việc

- Ừ? Có vấn đề gì sao?

- Dạ không! Tôi đi với anh.

Hai người đến một quán bar gần đó, đây là một trong những quán bar cao cấp nhất ở khu này, nên thường dành cho các dịp tiếp khách quan trọng. Người phục vụ mang đến một chai wisky lớn.

Diệp Cẩn Ngôn đón lấy, rót rượu vào 2 chiếc ly, đoạn đẩy một ly đến trước mặt Phạm Kim Cang, và cầm ly còn lại chạm nhẹ.

- Mời cậu.

- Cảm ơn anh, xin mời.

Phạm Kim Cang uống cạn và nhìn sang phía Diệp Cẩn Ngôn đang nâng chai rót tiếp. Gương mặt ông vẫn bình thản nhưng ánh mắt vô cùng trầm mặc, anh không dám hỏi vì sao bọn họ uống rượu ở đây, nhưng anh đoán biết chắc hẳn trong lòng ông đang có tâm tư gì không thể giải tỏa.

Họ cứ ngồi lặng lẽ uống rượu bên nhau, không có nhiều hội thoại nhưng họ đều hiểu rằng sự tĩnh lặng ấy chính là sự thấu hiểu và cảm thông cao nhất.

Khi chai rượu đã cạn đến đáy, Phạm Kim Cang mới mở lời:

- Diệp Tổng, anh uống đã nhiều rồi, trời cũng muộn. Để tôi đưa anh về nhé.

Cả buổi, tuy rằng chạm ly, nhưng Phạm Kim Cang giữ mình uống rất ít.

- Ừ. Về thôi – Diệp Cẩn Ngôn ngẩng lên, trong giọng nói nhận thấy rõ hơi men.

- Vâng, để tôi đỡ ông

- Không cần, tôi tự đi được – Diệp Cẩn Ngôn gạt cánh tay của Lão Phạm ra, lảo đảo đi về phía cửa.

Tài xế nhanh chóng chở hai người về căn biệt thự của Diệp Cẩn Ngôn. Phạm Kim Cang bước xuống trước, định mở cửa đỡ Diệp Cẩn Ngôn vào nhà:

- Tỏa Tỏa, không cần đâu, em đừng lo cho tôi!

Phạm Kim Cang như không tin vào tai mình, vội vàng đỡ Diệp Cẩn Ngôn, nhỏ tiếng gọi ông:

- Diệp Tổng, Sếp Diệp.

Diệp Cẩn Ngôn vẫn cúi đầu:

Chu Tỏa Tỏa, em đừng lo cho tôi!