Chương 5: Tôi yêu ông ấy!

Chương 5: Tôi yêu ông ấy!

Tỏa Tỏa bước vào nhà đã thấy Nam Tôn, Vĩnh Chính đang chơi đùa vời Tiểu Tỏa và bà nội ở phòng khách. Tiểu Tỏa thấy mẹ về thì rất vui:

- Mẹ đã về, mẹ đã về - rồi nhanh chóng chạy ra ôm lấy Tỏa Tỏa.

Tiểu Tỏa đã được hơn 2 tuổi, rất xinh xắn và hiểu chuyện khiến cả nhà ai cũng vui vẻ. Tỏa Tỏa âu yếm trò truyện với con một chút rồi để Tiểu Tỏa theo bà nội vào phòng nghỉ ngơi. Đoạn cô quay sang hai người Nam Tôn và Vĩnh Chính, giọng điệu giả vờ trách móc:

- Hai người chẳng phải có việc để mặc tôi bơ vơ ở công ty ư?

Nói xong cô còn đưa tay véo nhẹ lên má Nam Tôn.

- Đúng là chúng tớ có việc thật mà. – Nam Tôn nhẹ nhàng đáp lại – Lát nữa rồi tớ kể cho cậu nghe

- Ừ… vì vậy tớ gặp lão Phạm, cũng bị anh ấy bỏ rơi thêm một lần nữa. – Tỏa Tỏa nói nhưng tuyệt nhiên không một chữ nhắc tới Diệp Cẩn Ngôn.

- Lão Phạm … - Nam Tôn ngạc nhiên quay sang nhìn bạn trai, chẳng phải theo kế hoạch ngày hôm qua mấy người cùng nhau bàn, lão Phạm cũng sẽ phải lánh mặt cơ mà.

- Ừ… anh ấy nói đi lấy cho tớ chai nước nhưng rồi đi một lèo mất hút luôn.

- À… Nam Tôn thở nhẹ ra một hơi, xem ra Phạm Kim Cang cũng là người biết tùy cơ ứng biến, nghĩ vậy cô mỉm cười tiếp tục trêu Tỏa Tỏa.

- Tớ mà gặp lại anh ấy sẽ xử lý một trận.

Tỏa Tỏa nói một hơi xong thì cầm ly nước trên bàn, uống một hơi là hết. Bất chợt có ánh sáng trên ngón tay áp út của Nam Tôn thu hút ánh nhìn của cô. Cô vội đặt chiếc ly rỗng xuống bàn, cầm tay Nam Tôn lên sửng sốt:

- Nam Tôn… Nam Tôn… có phải tớ đang mơ không? Đây có phải là thật ko?

Nam Tôn thấy bạn thân của mừng như vậy thì bật cười, cô quay sang nhìn Vĩnh Chính cũng đang mỉm cười. Cô nắm chặt tay bạn mình lắc lắc.

- Tỏa Tỏa, đây là việc quan trọng của chúng tớ hôm nay đấy. Tỏa Tỏa… - giọng Nam Tôn hơi nghèn nghẹn – Tớ và Vĩnh Chính sắp kết hôn.

Nói đến đây Nam Tôn không kìm được hai hàng nước mắt lăn dài trên má, nhìn xuống Tỏa Tỏa cũng đã rưng rưng.

- Chúng tớ sắp kết hôn!

- Nam Tôn – Tỏa Tỏa rút tay lại vào ôm chầm lấy cô – Tớ vui quá, cuối cùng thì Nam Tôn nhà chúng ta cũng kết hôn rồi.

Hai người cứ như thế mà ôm lấy nhau, khóc cười lẫn lộn nhưng niềm hạnh phúc mà họ đang có lan tỏa ra xung quanh khiến Vĩnh Chính đến bên cạnh tuy không biết nói gì nhưng cũng cảm thấy vô cùng lay động.

***

Buổi tối, khi cả căn phố đã chìm vào giấc ngủ, không gian vô cùng tĩnh mịch, Tỏa Tỏa nằm gác đầu lên cánh tay Nam Tôn, cả hai nhỏ tiếng nói chuyện, ánh mắt nhìn lên trần nhà.

- Nam Tôn, tớ thực sự rất vui, rất mừng cho cậu.

- Tớ biết. Bây giờ tớ có được hạnh phúc, tớ hi vọng cậu cũng vậy.

- Tớ … - Tỏa Tỏa ngập ngừng.

Nam Tôn quay sang nhìn bạn mình, trên khóe mắt cô ấy hình như đang đọng một giọt nước. Tỏa Tỏa im lặng.

- Cậu đã gặp anh ấy chưa? – Nam Tôn nhẹ giọng hỏi, cô không biết Tỏa Tỏa có giận cô khi biết rằng cô và Lão Phạm hợp tác để cô và Diệp Tổng gặp nhau hôm nay hay không, nhưng Tỏa Tỏa là người quan trọng nhất với cô, hơn cả Vĩnh Chính, nên cô hiểu, hạnh phúc của Tỏa Tỏa là Diệp Cẩn Ngôn, chứ không phải ai khác.

- Um – Tỏa Tỏa gật đầu và nói cũng rất nhỏ.

- Vậy …

- … Tỏa Tỏa rơi vào trầm mặc

- Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, tớ thấy cậu lạ quá.

- À không có gì. Tớ đã gặp Diệp Cẩn Ngôn, chúng tớ đã nói chuyện một lúc và anh ấy đưa tớ về.

- Chỉ có vậy thôi sao?

- Ừ. – Tỏa Tỏa đáp, ánh mắt vẫn nhìn lên trần nhà.

- Nhưng cậu rất lạ…. Hay Diệp Cẩn Ngôn đã nói gì khiến cậu không vui? Nếu có gì ấm ức, cậu có thể nói với tớ - Nam Tôn lay lay cánh tay bạn.

- ….

Nam Tôn cảm thấy hôm nay nhất định đã có việc gì xảy ra khiến bạn mình trở nên khác lạ. Tỏa Tỏa vốn ruột để ngoài da, không có việc gì giữ trong lòng quá lâu, cũng không có gì giấu diếm cô cả.

- Nam Tôn!

- Hứ

Tỏa Tỏa đột nhiên xoay người lại.

- Có phải năm xưa tớ đã quá vội vàng khi kết hôn với Tạ Hoành Tổ không?

- Sao hôm nay cậu lại nói đến chuyện ấy? Nam Tôn ngạc nhiên – Chuyện xảy ra quá lâu, và các cậu cũng đã ly hôn được mấy năm rồi. Tuy đó là sự vội vàng nhưng chẳng phải cậu đó có một thiên thần Tiểu Tỏa đó ư?

- Ừm, tớ đã từng nói chưa từng hối hận khi kết hôn với Tạ Hoành Tổ … Chỉ là bây giờ nhìn lại, có một chút cảm giác hơi hụt hẫng … hụt hẫng vì sự vội vàng ấy. – Tỏa Tỏa cười buồn.

- Tỏa Tỏa của chúng ta có phải đã từng nói là đừng nhìn về quá khứ hay sao? - Nam Tôn an ủi – Chúng ta không thể thay đổi những việc đã xảy ra đúng không nào?

- Ừm. Đúng vậy – Tỏa Tỏa đưa tay lau khô nước mắt.

- Vậy bây giờ việc của cậu là phải sống thật tốt, thật hạnh phúc, hiểu không?

- Ừ, tớ sẽ như vậy. Sẽ như vậy.

Một lát, Nam Tôn chìm dần vào giấc ngủ, Tỏa Tỏa thì vẫn thao thức mãi. Cô nhìn sang gương mặt thật hiền của bạn thân, khi ngủ cô ấy giống như một thiên thần vậy. Cô nghĩ về những gì xảy ra ngày hôm nay, về Diệp Cẩn Ngôn, về quá khứ, về khoảnh khắc ngắn ngủi cô ở trong vòng tay ông. Dù đó chỉ là một cú va chạm, dù đó chỉ là một giây một lát, nhưng cô không hiểu sao nó như một cú đấm rất mạnh vào bức tường cô xây trong trái tim, bức tường bao bọc khối tình cảm của cô dành cho ông. Cô những tưởng góc tim ấy sẽ mãi mãi đóng, mãi mãi cô giữ nó cho riêng mình, nâng niu trân trọng, nhưng hôm nay nó đã bị vỡ ra khiến cô bỗng chốc hoảng hốt.

Cô thực sự vẫn còn rất yêu ông.

***

Diệp Cẩn Ngôn mở cửa bước vào, căn biệt thự rộng lớn phản chiếu một chút ánh sáng đèn đường làm cho con người vốn cô đơn cảm thấy hiu quạnh hơn. Ông chưa bật đèn vội mà chỉ đứng dựa lưng vào cánh cửa, đưa mắt nhìn xung quanh. Cảnh vật vốn quen thuộc nhưng nay bỗng nhiên thấy sao khác lạ. Có một sự lẻ loi hiện lên và xâm chiếm tâm hồn ông. Bao năm qua ông sống như thế, một mình lẻ bóng đi về, sách vở là bạn và công việc là tri kỷ, nhưng hôm nay những thứ đó chẳng thể khỏa lấp một khoảng trống đang lớn dần hơn lên trong trái tim ông.

Ông nhớ về lời của Vĩnh Chính nói hôm trước.

- “ Diệp Tổng, khi nào thì ông thực hiện dự án lớn của cuộc đời mình”.

Đời người, mỗi người đều thực hiện hết các dự án này đến dự án khác, cũng là để bước lên một tầm cao mới, thỏa mãn tham vọng của bản thân. Mỗi người sẽ có những giới hạn khác nhau, tham vọng khác nhau. Ông là Diệp Cẩn Ngôn, người đứng ở tầm cao mà bao người ngưỡng mộ, với họ có lẽ ông ở tầm cao mà cả đời người không hề với tới. Những việc ông làm, với một số người đó là dự án lớn nhất của cuộc đời nhưng sao Vĩnh Chính lại hỏi như vậy? Có thể với cậu ấy, dự án lớn nhất của cuộc đời không bao gồm tài sản đất đai, không phải là công trình, tiền bạc, mà đó là một nơi những thứ vật chất không phải là yếu tố chính mang lại niềm vui, mang lại tiếng cười từ tận đáy lòng.

Ông cảm thấy mình thất bại, hoàn hảo đến thất bại.

***

Tỏa Tỏa đến công ty thì nhận được điện thoại của Thư Ký, Tổng Giám Đốc muốn gặp cô gấp vì có chuyện quan trọng cần bàn. Không biết có chuyện gì mà Tổng Giám đốc muốn gặp cô sớm như vậy, gần đây công việc kinh doanh rất thuận lợi, cô vừa đi vừa suy nghĩ nhưng vẫn không đoán biết được có việc gì đã xảy ra. Gần đến phòng Tổng Giám Đốc thì cố thấy bóng dáng mập mạp quen thuộc của Thư ký Phạm bước ra:

- Lão Phạm – Tỏa Tỏa nở nụ cười thật tươi.

- Tỏa Tỏa.

- Sao hôm nay anh lại đến đây? Không phải là muốn quay về Tinh Ngôn đấy chứ? – Tỏa Tỏa buông lời chọc ghẹo.

- À không. Tôi ở bên sếp Diệp rất tốt, chỉ là hôm nay tôi theo sếp Diệp về đây hội Hội Đồng Quản Trị đột xuất.

- Họp đột xuất, chẳng phải sếp Diệp đã ủy quền cho Tổng Giám Đốc chỗ cổ phần đó rồi ư? Sao lại phải tham dự.

- À có chút chuyện chưa nói ở đây với cô được. Tôi phải đi đã, nói với cô sau. Cô vào đi, cô ấy đang chờ cô trong ấy.

Nói đoạn, Phạm Kim Cang vội vã rời đi.

Tỏa Tỏa bước vào phòng thấy tổng Giám Đốc Đới Thiến đang ngồi chờ cô. Đới Thiến là dì Út của Nam Tôn và cũng là người bạn rất thân lâu năm của Diệp Cẩn Ngôn, vì vậy trước khi Diệp Cẩn Ngôn rời đi đã ủy quyền toàn bộ cổ phần cho Đới Thiến.

- Chào Tổng Giám Đốc.

- Tỏa Tỏa, con ngồi đi.

- Vâng.

Đới Thiến rót cho cô một ly nước rồi bình thản nói:

- Tỏa Tỏa, dì biết con mới về lại công ty chưa lâu, nhưng công việc con làm rất tốt.

- Vâng. – Tỏa Tỏa vẫn chưa đoán biết Đới Thiến muốn gì ở cô.

- Mấy năm qua, năng lực làm việc của con công ty đều ghi nhận. Con đã nỗ lực rất nhiều.

- …

- Vì vậy công ty muốn đề nghị con một nhiệm vụ quan trọng hơn.

- Là nhiệm vụ gì ạ?- Tỏa Tỏa vội vàng hỏi

- Con cứ bình tĩnh. Con cũng đã biết công ty sắp lập chi nhánh mới ở Thâm Quyến, chúng ta muốn con chuyến đến đó làm trưởng phòng kinh doanh.

- Chuyển … chuyển đến chi nhánh mới? -Tỏa Tỏa ngạc nhiên, miệng lắp bắp.

- Đúng! Đó là sẽ cơ hội rất lớn cho người trẻ nhiệt huyết như con.

- Con biết. Nhưng con có thể suy nghĩ được không ạ? Nếu đi thì khi nào ạ?

- Được! Nhưng đừng quá lâu. Dự kiến 1 tháng nữa chi nhánh mới hoạt động, vừa hay con có thể tham dự đám cưới của Nam Tôn. – Giọng Đới Thiến vẫn rất bình thản, Tỏa Tỏa cảm thấy đây là một nhiệm vụ mà Đới Thiến bắt buộc cô phải thực hiện, cho cô thời gian suy nghĩ chẳng qua chỉ là kéo dài thời gian nghe cô đồng ý mà thôi.

- Vâng, con sẽ suy nghĩ ạ. Nếu không có việc gì nữa thì con xin phép.

- Được. Ra thì đóng cửa cho dì.

- Vâng. Chào dì.

Tỏa Tỏa về phòng lặng yên suy nghĩ cuộc nói chuyện với Đới Thiến, nhất thời chưa làm được việc gì.

***

Gần đến giờ trưa, Tỏa Tỏa tính đi xuống căn tin mua ly café, suy nghĩ hồi lâu về chuyện ban sáng khiến cô cảm thấy hơi mệt. Bỗng có một cánh tay nắm lấy cô và kéo lại về phòng. Là Shally, cô nhân viên bán hàng mới cấp dưới của cô. Shally là người trẻ trung, năng động, khiến cô như được nhìn thấy chính mình vài năm trước.

- Chị Tỏa Tỏa, chị vào đấy.

- Có chuyện gì, Shally.

- Vào đây rồi nói.

Shally vừa nói vừa đưa đầu ra hành lang ngó nghiêng một lần nữa, xem chừng không có ai để ý mới đóng cửa phòng và khóa chốt bên trong.

- Chị Tỏa Tỏa, lúc nãy ở nhà vệ sinh … Shally dừng lại thở dốc ... em nghe thấy người ta đang bàn tán về chị.

- Về chị?

- Đúng. Đúng. Em không phải người nhiều chuyện nhưng vì người ta bàn tán về chị nên em phải trốn trong đó để nghe.

- Ôi. Cảm ơn em, nhưng công ty mà, sẽ luôn có những lời bàn tán như vậy.

- Không không phải, không phải là bình thưởng, chuyện này còn liên quan đến sếp Diệp Cẩn Ngôn và cuộc họp hội đồng quản trị bất thường hôm nay.

- Diệp Cẩn Ngôn? – Tỏa Tỏa sửng sốt

- Đúng! – Shally dừng lại lấy hơi.

- Họ nói gì? – Tỏa Tỏa chăm chú hỏi.

- Họ nói Chu Tỏa Tỏa của phòng kinh doanh có quan hệ tình cảm mờ ám với Diệp Tổng từ rất lâu, mối quan hệ trái với đạo đức nên họ xem xét xóa bỏ tư cách thành viên Hội Đồng Quản Trị của ông ấy cũng như chức vụ ở Phòng Kinh Doan của chị. Lần này họ còn chụp được ảnh hẹn hò của chị nữa. Có thể họ sẽ chuyển chị đi Thâm Quyến sớm muộn cũng nên. – Shally liến thoắng một lèo không ngừng nghỉ.

- Ảnh hẹn hò? Chuyển việc… Xóa bỏ …. Tỏa Tỏa hốt hoảng

Nghe đến đây trong đầu Tỏa Tỏa nhớ đến cuộc gặp Lão Phạm lúc sáng, về lời đề nghị của Đới Thiến … Không trùng hợp vậy chứ? Đúng là cô yêu Diệp Cẩn Ngôn và ông cũng không giấu diếm việc quan tâm bảo vệ cô, nhưng giữa họ chưa một lần có gì sai trái. Làm gì có chuyện hẹn hò. Làm gì mà trái đạo đức chứ. Tỏa Tỏa càng nói càng cảm thấy máu trong người mình dần nóng lên, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, ánh mắt cũng hằn lên sự giận dữ. Họ còn chụp được ảnh ư? Quả là một việc tiểu nhân mà. Cô cũng chỉ là một trưởng nhóm nhỏ nhoi, họ có thể muốn chuyển đi đâu thì chuyển, muốn đuổi việc thì đuổi nhưng Diệp Cẩn Ngôn là ai chứ? Tinh Ngôn là gì chứ? Không có Diệp Cẩn Ngôn thì làm gì có Tinh Ngôn như ngày hôm nay.

Nghĩ đến đây, Tỏa Tỏa không chịu được mà chạy ra khỏi phòng.

Shally cũng hốt hoảng với theo.

- Chị Tỏa Tỏa, cứ bình tĩnh đã

Nhưng bóng Tỏa Tỏa đã đi khuất sau hành lang.

Cô đi thẳng đến phòng họp lớn, trên đường đi, có vài nhóm người đang nói chuyện, thấy bóng cô đi qua họ đột nhiên im lặng lảng đi. Tỏa Tỏa nhếch mép cười, chẳng hẳn là đang nói về cô. Cô mặc kệ, việc của cô lúc này là phải giải thích cho nhóm người ngu ngốc trong phòng họp kia rằng Diệp Cẩn Ngôn không làm gì trái đạo đức với cô, nên họ không có quyền nói với ông về vấn đề đạo đức.

Qua cửa kính phòng họp, cô nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn. Ông vẫn điềm tĩnh uy nghiêm như vậy nhưng những người xung quanh thì nhìn đang rất kích động. Tuy cô không nghe thấy họ nói gì những tất cả đều hướng về phía Diệp Cẩn Ngôn.

Ừm, Tỏa Tỏa đẩy mạnh cửa bước vào khiến toàn bộ những người trong phòng nhìn cô sửng sốt.

- Các vị lãnh đạo, Tôi là Chu Tỏa Tỏa, tôi xin lỗi vì đường đột đến đây, làm ảnh hưởng đến buổi họp của các vị. Nhưng tôi nghĩ, tôi cũng là một đề tài mà mọi người nói đến hôm nay. Tôi không nhận tiền của ai để xông vào phá tan cuộc họp của quí vị. Hừ - Tỏa Tỏa cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp – Nhưng đã là chuyện liên quan đến tôi thì phải là đích thân tôi nói.

Tỏa Tỏa dừng một nhịp, hít một hơi thật sâu.

Đúng! Tôi yêu Diệp Cẩn Ngôn từ rất lâu, khi tôi mới vào công ty, tôi đã phải lòng anh ấy. Có người phụ nữ nào có thể cầm lòng được trước một người giàu có và thành đạt như sếp Diệp, lại còn rất ngầu nữa. – Tỏa Tỏa nói, trên miệng hiện nụ cười. – Các vị là phụ nữ, chắc hẳn cũng như tôi, không thể vượt qua được cám dỗ. Tôi không phủ nhận tôi đã từng cố gắng tiếp cận anh ấy, dùng tuổi trẻ và nhan sắc để khiến anh ấy động lòng. Nhưng dù tôi có làm cách nào đi nữa thì cũng không thể lay động được Diệp Cẩn Ngôn, tất cả mọi việc chỉ là tự tôi đa tình không liên quan gì đến sếp Diệp. Những hình ảnh các vị nhận được có thể là do kẻ xấu dàn xếp. Còn tôi trước giờ, vẫn chưa có được tình cảm của anh ấy nói gì đến việc sếp Diệp vi phạm tư cách đạo đức vì tôi. Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi, công ty muốn chuyển hay muốn đuổi việc đều dễ dàng, nhưng mọi người ở đây làm sao có đủ tư cách nói về đạo đức của Diệp Cẩn Ngôn chứ! Mãi mãi không!

Tỏa Tỏa nói xong thì cúi đầu bước nhanh ra khỏi phòng, trên gương mặt dàn dụa nước mắt.

Mọi người trong phòng hợp bị sự xuất hiện đường đột của Tỏa Tỏa làm cho kinh ngạc, chưa hiểu chuyện gì thì cô đã chạy mất hút. Diệp Cẩn Ngôn đưa mắt về phía đằng sau, Phạm Kim Cang như hiểu ý, nhẹ bước đi ra khỏi phòng.

Tỏa Tỏa chạy ra thang máy, bấm đi xuống và chạy một lèo đi ra ngoài. Cô cứ đi như vậy qua vài con phố rồi đến con đường lớn ven sông. Tìm một chiếc ghế trống, Tỏa Tỏa ngồi xuống, tĩnh lặng nhìn ra dòng nước rộng lớn, hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài trên má.

***