Chương 40: Anh nuối tiếc chứ?

Trên đường phố Thượng Hải tấp nập, một chiếc xe vội vã lao đi giữa những dòng chảy ngược xuôi. Tạ Hoành Tổ nhấn mạnh chân ga, nhanh chóng đưa bạn gái Lưu Khả Ly đến văn phòng công ty cho kịp chuyến công tác đột xuất. Ngồi bên cạnh, Lưu Khả Ly hết nhìn dòng xe bên ngoài, lại đưa mắt nhìn anh, dáng điệu có phần sốt ruột.

- Hoành Tổ, anh có thể đi nhanh một chút được không? – Giọng Lưu Khả Ly gấp gáp.

- Anh đang cố hết sức đây, em đừng lo, sẽ kịp mà. – Tạ Hoành Tổ cố gắng tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười với bạn gái.

- Vâng, em chỉ sợ đến trễ, cô sẽ không vui.

- Ừm anh biết rồi. Lần này em đi chung với Viên Viện và Tưởng Nam Tôn à?

- Em đi cùng Viên Viện và Chu Tỏa Tỏa.

- Tỏa Tỏa!? – Tạ Hoành Tổ dường như không tin vào tai mình, cất giọng hoài nghi

- Vì Tưởng Nam Tôn mới có thai, sức khỏe không cho phép đi xa, nên Chu Tỏa Tỏa sẽ đi thay cô ấy. –Lưu Khả Ly nhận thấy nét mặt ngạc nhiên của Tạ Hoành Tổ, nhưng không muốn anh khó xử nên làm ra vẻ không biết gì, thản nhiên trả lời.

- Tỏa Tỏa về làm việc cho Diệp Cẩn Ngôn từ bao giờ? – Tạ Hoành Tổ bồn chồn hỏi.

- Em cũng không rõ, nhưng hôm trước em cùng cô sang đó họp, có gặp Chu Tỏa Tỏa một chút.

- Ừm, cuối cùng thì cô ấy cũng về bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn. – Tạ Hoành Tổ hạ thấp giọng, như đang nói với chính bản thân mình.

- Anh nói gì cơ? – Lưu Khả Ly nghe không rõ, vội vàng hỏi lại.

- À không, không có gì, ý anh là cuối cùng Tỏa Tỏa cũng về làm việc cho Diệp Cẩn Ngôn – Tạ Hoành Tổ bối rối lảng tránh, anh không muốn chuyện tình cảm của Tỏa Tỏa lan truyền đến tai nhiều người, đặc biệt là những người có liên quan đến anh. Anh biết, Chu Tỏa Tỏa thật lòng yêu Diệp Cẩn Ngôn, tình yêu của cô ấy dành cho ông là một tình yêu và ái mộ thuần khiết, anh chỉ sợ những tạp niệm của người đời làm ố bẩn sự thanh tao ấy. Ngay cả bản thân anh cũng chưa từng dám nghĩ sẽ có được sự ái mộ của cô, càng không dám so sánh mình với Diệp Cẩn Ngôn, những gì ông làm vì cô, anh cả cuộc đời này cũng không dám nghĩ mình có thể làm được một phần như vậy.

- Em thấy Tỏa Tỏa là một cô gái tốt. – Lưu Khả Ly vừa nói vừa chăm chú nhìn Tạ Hoành Tổ.

- Đúng, cô ấy rất tốt. – Tạ Hoành Tổ nhẹ nhàng gật đầu.

- Anh nuối tiếc chứ? – Lưu Khả Ly dè dặt hỏi.

- Anh và cô ấy tuyệt đối không còn cơ hội đâu.

Tạ Hoành Tổ như đoán biết được ý tứ của Khả Ly nên điềm tĩnh đáp lại. Anh vốn nghĩ, chỉ cần Tỏa Tỏa chờ anh được 3 năm, 3 năm anh đi theo Diệp Cẩn Ngôn, chuyên tâm học hành, nhất định quay trở lại anh sẽ trưởng thành hơn, có thể bảo vệ chở che cho mẹ con cô. Nhưng giờ đây, thời gian 3 năm cũng sắp đến, anh cũng đã có bạn gái mới, Tỏa Tỏa đã về bên Diệp Cẩn Ngôn, giữa 2 người họ tuyệt nhiên đã trở thành hai đường thẳng song song mất rồi.

Lưu Khả Ly thấy Tạ Hoành Tổ tự tin khẳng định như vậy thì cũng không hỏi thêm gì nữa, cô chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, dường như là đang đọc tin nhưng thực ra suy nghĩ của cô lại đang rơi vào mênh mông vô tận. Rõ ràng, Tạ Hoành Tổ vẫn còn rất coi trọng Chu Tỏa Tỏa, nhưng lại ra sức phủ định khối tình cảm dành cho cô, Chu Tỏa Tỏa có một năng lực gì mà ai cũng tận tâm bảo vệ cô ta như vậy?

***

Tỏa Tỏa bàn giao tài liệu chuẩn bị cho chuyến công tác cho Chương Vĩnh Chính xong, định chạy lên phòng Diệp Cẩn Ngôn, bàn bạc với ông một chút, bỗng cô thấy có hai bóng người quen thuộc trong thang máy, cánh cửa thang đóng nhanh quá nên cô chỉ kịp nhìn thấy gương mặt Đới Thiến, còn người còn lại hình như cô đã thấy ở đâu rồi, thời gian ngắn ngủi quá cô cũng không thể nhớ ra được.

- Phạm Phạm. – Tỏa Tỏa vừa bước vào Phòng Phạm Kim Cang đã cất tiếng hỏi – Lúc nãy tôi nhìn thấy trong thang máy, hình như là dì Út.

- Đúng rồi, lúc nãy Đới Thiến có ghé qua đây, mang sang một người để trợ lực cho chúng ta.

- À, ra vậy, người đó hình như tôi gặp ở đâu rồi, thấy quen quen …

- Là Lý Ngang, nhân viên cũ của Diệp Tổng ở Tinh Ngôn, sau này bỏ ông ấy về với Dương Kha, giờ lại muốn quay lại – Phạm Kim Cang thở dài, giọng điệu có chút chán ghét.

- Quay lại à? Cẩn Ngôn không đồng ý chứ? – Tỏa Tỏa sốt sắng hỏi.

- Đồng ý! Diệp Tổng đồng ý rồi. – Phạm Kim Cang thở dài.

- Hả? – Tỏa Tỏa sửng sốt, không lẽ Diệp Cẩn Ngôn lại nhân từ đối đãi với người đã từng nhất quyết rời bỏ ông trong lúc khó khăn, giờ lại mặt dày đòi quay về.

- Tôi cũng không hiểu sao Diệp Tổng lại quyết định như vậy, hay là cô đi hỏi ông ấy xem sao …

- Tiểu Phạm, cậu lại nói nhiều quá rồi. – Tiếng Diệp Cẩn Ngôn rất gần cắt ngang câu nói của Phạm Kim Cang, anh giật mình quay lại, nhìn thấy ông thì không dám nói thêm gì nữa, chỉ bối rối cúi đầu.

- Ông xã, không lẽ anh tiếp nhận cho Lý Ngang quay về ư? – Tỏa Tỏa vẫn không ngần ngại mà hỏi ông.

- Tỏa Tỏa, em đừng lo, không ai tắm hai lần trên một dòng sông, Lý Ngang không tệ đến mức lại tiếp tục bỏ đi kiếm tìm cành cao hơn một lần nữa đâu. Mà nếu có, thì chắc chắn khi đó không một ông chủ nào dám tiếp nhận cậu ta nữa. – Diệp Cẩn Ngôn thấy Tỏa Tỏa lo lắng thì vội vàng giải thích cho cô.

- Vâng! – Tỏa Tỏa nhỏ tiếng đáp, nhưng vẫn len lén nhìn qua phía Phạm Kim Cang, thấy anh cũng khẽ gật đầu.

Phạm Kim Cang tuy là đồng tình với quyết định của Diệp Cẩn Ngôn nhưng anh vẫn không khỏi ái ngại. Trước đây anh đã chứng kiến từng người từng người rời bỏ Diệp Cẩn Ngôn khi công ty của ông cần người ta nhất, chứng kiến ông đơn độc đối diện với những áp lực ra sao, bây giờ những người đó lại muốn quay trở lại, nhất thời anh cũng không thể chấp nhận nổi.

- Thôi nào, Tiểu Phạm – Diệp Cẩn Ngôn đập đập vai anh – Cậu chuẩn bị xong cho chuyến công tác chiều nay chưa.

- Dạ còn một chút, tôi sẽ đi làm ngay đây. – Phạm Kim Cang vội vã đáp.

- Chiều nay anh và Phạm Phạm Cũng đi ư? – Tỏa Tỏa vừa vui vẻ, vừa kinh ngạc

- Đúng rồi, anh đi cùng với các em. – Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười.

- Ôi vậy tốt quá, em sẽ về nhà chuẩn bị hành lý cho chúng ta, tiện gửi bà nội và Nam Tôn chăm sóc Tiểu Tỏa. – Tỏa Tỏa nói xong thì vội vàng định rời đi.

- Không cần đâu, đồ đạc của em anh đã cho người về lấy và mang lên đây rồi. – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói, vừa chỉ vào một chiếc vali lớn đặt cách đó không xa – Quần áo, đồ trang điểm cá nhân và một ít đồ ăn vặt, em xem còn thiếu gì thì lát nữa chúng ta sang trung tâm thương mại bên kia đường mua thêm.

- Thật à? –

Tỏa Tỏa vui sướиɠ chạy đến mở vali ra xem, trong ấy ngoài những bộ quần áo được sắp xếp gọn gàng, còn có một túi nhỏ đựng đồ trang điểm, rất nhiều đồ ăn vặt cô yêu thích, quần áo và đồ đạc của Diệp Cẩn Ngôn cũng được sắp xếp ngăn nắp riêng biệt một ngăn bên cạnh. Tỏa Tỏa mỉm cười, ông xã của cô quả là chu đáo, ở bên cạnh ông cô đúng là không cần phải trưởng thành thêm nữa.

- Cảm ơn ông xã – Tỏa Tỏa hạnh phúc ngước nhìn Diệp Cẩn Ngôn.

- Không có gì, lát nữa em về phòng sắp xếp đầy đủ tài liệu mang theo, nhớ thay bộ đồ thoải mái một chút, đi lại sẽ tiện hơn. – Diệp Cẩn Ngôn ân cần nói.

- Vâng. Vậy em về phòng, chuẩn bị cùng mọi người.

- Ừm.

Tỏa Tỏa nói xong thì nhảy chân sáo rời đi. Diệp Cẩn Ngôn đứng nhìn theo cho đến khi bóng cô khuất hẳn, Tỏa Tỏa lúc nào cũng vui vẻ và tràn đầy năng lượng, giống như những làn gió mùa xuân ấm áp tươi mát thổi đến cuộc đời ảm đạm của ông vậy.

***

- Hành lý của cô đâu? – Viên Viện vừa nói vừa chăm chăm nhìn vào chiếc túi xách đựng tài liệu trên tay Tỏa Tỏa, cô ta hếch hếch chiếc cằm lên, dáng điệu của kể bề trên nhiều hơn là đang quan tâm đến cô.

Tỏa Tỏa cũng bất giác nhìn xuống tay mình, phải rồi, hành lý của cô để cùng với vali của Diệp Cẩn Ngôn, chiếc túi xách trên tay của cô chỉ đựng vừa laptop và những tài liệu dự án đi kèm. Cô không biết trả lời Viên Viện ra sao, nói rằng cô không mang theo hành lý, liệu cô ta có tin không nhỉ?

Tỏa Tỏa đang bối rối thì phía sao có tốp người bước đến, giọng điệu vui vẻ.

- Chu Tỏa Tỏa, Viên Viện, các cô xuống sớm vậy?

- Hôm nay được đi cùng Chu Tỏa Tỏa xinh đẹp, thật là có phước cho anh em chúng tôi.

- Lát nữa các cô ngồi cùng tôi nhé, tôi sẽ chăm sóc chu đáo.

Tỏa Tỏa quay đầu nhìn lại, thì ra là nhóm kiến trúc sư của bộ phận thiết kế, Chương Vĩnh Chính đi sau họ môt chút và cuối cùng là người cũ cô đã từng quen ở bên Tinh Ngôn, Lý Ngang.

- Xùy xùy, các cậu đừng đùa như thế! – Chương Vĩnh Chính tiến lên giải vây cho Tỏa Tỏa – Diệp Tổng không thích nghe những câu trêu đùa thế này ở công ty đâu.

- Diệp Tổng đâu có đi chung với chúng ta, ông ấy chắc chắn sẽ đi riêng chứ- Diệp Tổng … kìa …ông ấy - Chương Vĩnh Chính bỗng nhiên sửng sốt, ánh mắt hướng về phía hai người đàn ông uy nghiêm đang tiến lại chỗ họ.

- Anh đừng đùa vậy chứ, Diệp Tổng sao có thể … - Một người trong nhóm kiến trúc cố gắng vớt vát.

- Diệp Tổng, Thư Ký Phạm, xin chào!

Những người phía sau đồng thanh cất tiếng, khiến những giọng nói bông đùa khi nãy bỗng nhiên im bặt, một người lặng lẽ cúi đầu, số khác lặng lẽ nhìn ra hướng khác.

Tỏa Tỏa theo phản xạ cũng quay lưng nhìn lại, gương mặt đang bối rối bỗng trở nên vui vẻ. Diệp Cẩn Ngôn đứng ngay trước mặt cô, ánh mắt cương nghị thâm trầm không bộc lộ cảm xúc, khiến những người ở đó càng cảm thấy bất an. Ở bên cạnh, Phạm Kim Cang vừa cố nhịn cười, vừa đưa tay ra dấu bí mật chào hỏi , xem ra chuyến đi này cô không phải đơn lẻ một mình.

- Mọi người đã đông đủ rồi thì chúng ta xuất phát thôi. – Phạm Kim Cang điềm nhiên nói.

- Thư ký Phạm, không lẽ anh và Diệp Tổng cũng đi chung xe với chúng tôi sao?- Vĩnh Chính vẫn chưa hết sửng sốt, ngạc nhiên hỏi.

- Đúng vậy, chúng tôi sẽ đi cùng với các cô cậu. Nào, lên xe thôi.

Nhóm người đội kiến trúc nghe thấy Phạm Kim Cang nói vậy thì nhất loạt nhìn nhau, có hai nhân vật đình đám của công ty đi chung, họ chẳng còn cơ hội đùa giỡn nữa rồi. Mọi người không ai bảo ai, vội vã lui về một bước, Diệp Tổng chưa lên xe, làm sao họ dám qua mặt ông. Vĩnh Chính thấy vậy, vội vã bước đến bên cạnh Phạm Kim Cang, ngụ ý nói anh và Diệp Tổng lên xe trước. Phạm Kim Cang hiểu ý gật đầu, tiến đến mở cửa xe cho Diệp Cẩn Ngôn.

- Diệp Tổng, xin mời.

Diệp Cẩn Ngôn không nói gì, nhanh chân bước lên xe, ngồi xuống một hàng ghế ngay phía sau tài xế, rồi đưa mắt nhìn về phía Tỏa Tỏa, nhẹ giọng nói:

- Tỏa Tỏa, lên đây.

Tỏa Tỏa nghe vậy không dám chần chừ, vội vã tiến đến ngồi bên chiếc ghế ngay sát cạnh Diệp Cẩn Ngôn, Phạm Kim Cang và những người còn lại cũng nhanh chóng đi theo cô, lấp đầy những hàng ghế phía dưới. Tuyệt nhiên không ai dám nhiều lời, cũng không ai dám thắc mắc những gì họ vừa nhìn thấy. Một số người còn đang thầm cầu nguyện cho Diệp Cẩn Ngôn không nghe được câu chuyện họ vừa bông đùa, bằng không những tháng ngày sau này của họ ở công ty sẽ khó sống đây.