- Diệp Tổng - Đới Thiến mạnh dạn hỏi - Xem ra anh thay đổi không ít, có phải do Chu Toả Toả không?
Phạm Kim Cang thấy Đới Thiến hỏi đúng vào điểm mấu chốt thì hốt hoảng, có ai dám hỏi Diệp Tổng câu hỏi như vậy bao giờ, ngay cả bản thân anh muốn biết cũng phải rào trước đón sau.
- Haaa - Diệp Tổng bỗng nở nụ cười - Đúng rồi đấy, cô ấy đúng là làm cho tôi vui cười suốt.
Đới Thiến không ngờ rằng Diệp Cẩn Ngôn lại thành thật trả lời cô như vậy, xem ra giữa ông và Chu Tỏa Tảo chẳng còn gì phải giấu diếm, nghĩ vậy nên Đới Thiến không ngần ngại hỏi tiếp:
- Nếu vậy, có phải hai người đã ...?
- Chúng tôi đã kết hôn rồi! - Diệp Cẩn Ngôn bình thản nói, cũng không nhìn vào cô, hai mắt vẫn chăm chủ trả lời email trên điện thoại.
Đới Thiến như không dám tin vào tai mình, quay sang nhìn Phạm Kim Cang thấy anh ta gật gật đầu thừa nhận. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân không quá kinh ngạc. Diệp Cẩn Ngôn mà cô biết bao năm nay vẫn luôn là một lâu đài cổ kính, không ai đoán biết, cũng không ai dám tìm hiểu, mọi người chỉ dám từ xa đứng nhìn, trầm trồ ngưỡng mộ. Ai cũng tưởng, ông sẽ mãi cố chấp với chính mình, cô độc trên đỉnh cao danh vọng, không ai nghĩ ông sẽ bước qua ranh giới của bản thân để tiến vào hôn nhân một lần nữa.
Xem ra ông đã tìm được người phụ nữ khiến cho ông có thể phó thác đời mình, vì cô ấy mà phá bỏ mọi rào cản, vì cô ấy mà buông bỏ chấp niệm. Xem ra, Diệp Cẩn Ngôn mà Đới Thiến yêu thầm đã tìm thấy cho mình một mối tình khắc cốt ghi tâm.
***
Tại bệnh viện, cuối cùng thì Chương Vĩnh Chính cũng chịu đáp xuống đất sau một lúc lâu lơ lửng trên mây. Đợi đến khi Vĩnh Chính hớt hải chạy đi đóng viện phí thì Tỏa Tỏa mới ngồi xuống bên cạnh giường của Nam Tôn, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói:
- Nam Tôn, chúc mừng cậu, lúc nãy nghe cậu ngất xỉu, tớ lo muốn chết.
- Tớ không sao rồi mà, đừng lo lắng nữa. – Nam Tôn dịu dàng trấn an bạn mình.
- Ừm, nếu cậu mà có sao, tớ sẽ không tha cho Viên Viện.
- Thôi mà, không liên quan đến cô ta. Vốn dĩ tớ định hỏi cô ta có động tay động chân đến bản trình chiếu của cậu không, nhưng chưa kịp nói gì thì đã ….
- À, cậu nghĩ là bản trình chiếu của tớ là do cô ta làm à?
- Tớ chỉ đoán vậy thôi, ngoài cô ta ra thì không ai ghen tức với cậu đến nỗi phải giở chiêu trò đó cả. – Nam Tôn vừa nói vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Tỏa Tỏa không đành lòng nhìn bộ dạng nhăn nhó của Nam Tôn, dù gì cô ấy cũng đang có thai, tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng.
- Thôi cậu đừng nghĩ nhiều đến chuyện của tớ nữa, lo nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi. Cẩn Ngôn nói anh ấy sẽ cho điều tra cặn kẽ việc này rồi. – Tỏa Tỏa vui vẻ nói.
- Tớ cũng nhận ra là Diệp Tổng rất tốt với cậu. – Nam Tôn nắm chặt tay bạn mình.
- Đúng, quả thực anh ấy rất tốt với tớ, rất yêu thương tớ, nhưng lâu vậy rồi mà tớ vẫn … - Tỏa Tỏa cúi mặt, nhìn xuống bụng mình, ý muốn nói cô rất mong chờ sự kết tinh tình yêu của hai người họ, mong chờ cô sẽ sớm đơm hoa kết trái mà sinh cho Diệp Cẩn Ngôn một đứa con.
- Vậy còn chuyện … - Nam Tôn ngập ngừng. Cô biết, cô là bạn thân nhất của Tỏa Tỏa, chuyện gì hai cô cũng có thể nói với nhau, nhưng liên quan đến những chuyện vợ chồng tế nhị của Tỏa Tỏa cô cũng không biết mở lời thế nào, nếu không khéo có khi lại làm Tỏa Tỏa khó xử. Khoảng cách tuổi tác của hai người họ quá lớn, cô sợ sẽ có phải trở ngại mà Tỏa Tỏa không tiện nói ra.
Tỏa Tỏa hiểu Nam Tôn đang suy nghĩ, bèn vội vàng đáp:
- Chuyện ấy thực sự không hề có vấn đề gì, chúng tớ rất hòa hợp.
Nam Tôn thấy bạn nói vậy thì thở phào.
- Tỏa Tỏa, cậu đừng căng thẳng quá, tình cảm của các cậu thắm thiết như thế, nhất định sẽ sớm có em bé thôi. – Nam Tôn vỗ vỗ vào lưng bạn mình, động viên cô.
- Ừm – Tỏa Tỏa mím môi – Tớ cũng mong là vậy.
- Cậu muốn có hai, hay ba, hay bốn…?
- Tớ muốn sinh cho anh ấy cả một đội kiến trúc sư ha ha ha
- Ha ha
Nam Tôn thực sự ngưỡng mộ và mừng cho người bạn thân nhất của mình, vẫn biết, dù Chu Tỏa Tỏa kết hôn cùng ai, thì Nam Tôn cũng vẫn ủng hộ cho cô, ở bên cạnh sẻ chia cùng cô.
Trải qua một cuộc hôn nhân không toàn vẹn, trải qua những ngày tháng bỏ lỡ nhau, cuối cùng cô ấy đã được gả cho người mà cô ấy yêu, được sống hạnh phúc bên người vì cô mà nâng niu hết mực. Tình yêu ấy có thể xoá mờ mọi rào cản, rút ngắn mọi khoảng cách và hơn tất thảy tình yêu ấy của bạn khiến Nam Tôn thấy hạnh phúc hơn cả cuộc sống của chính mình.
***
Phạm Kim Cang dẫn hai người Diệp Cẩn Ngôn và Đới Thiến đến một nhà hàng cách bệnh viện không xa, họ cùng vào phòng VIP đã được đặt trước. Vừa ngồi xuống, Đới Thiến đã không kìm được, cất tiếng hỏi:
- Lão Diệp, hôm nay anh cho Tiểu Phạm hẹn tôi gấp gáp vậy, không phải chỉ là để công bố hôn sự của anh và Toả Toả đó chứ.
Diệp Cẩn Ngôn đưa mắt nhìn Phạm Kim Cang đang lúi húi sắp xếp bên cạnh, ôn tồn nói:
- Tôi cũng sắp bị sự gấp gáp của cậu ấy làm cho hoảng loạn đây. Nhưng đúng là tôi có việc cần có sự giúp sức của cô.
- Anh cần gì cứ nói! - Đới Thiến sốt sắng.
- Việc liên quan đến những dự án với AG Investment của Singapore, chắc cô cũng từng nghe đến tập đoàn này chứ?
- Và chắc cô cũng quá quen với mấy cái tên Vương Chí Vĩ và Dương Kha? - Phạm Kim Cang thêm vào, giọng điệu có chút bức xúc
- Đều rất quen! - Giọng Đới Thiến chắc nịch - tôi đoán Vương Chí Vĩ và Dương Kha lần này đều cùng tranh thầu với anh ở AG, là đối thủ của anh, đúng không?
- Cô đoán đúng. Và họ cùng hợp tác với nhau! - Diệp Cẩn Ngôn rơi vào đăm chiêu.
- Hừm! Dương Kha hợp tác với Vương Tổng, vụ này rất lạ. - Giọng Đới Thiến trùng xuống.
- Tôi nghe Toả Toả nói, Dương Kha đã từng nhờ cô ấy dò xem Nam Tôn và Vĩnh Chính làm gì ở chỗ tôi!
- Có chuyện đó nữa sao? - Đới Thiến không khỏi kinh ngạc.
- Hoàn toàn chính xác!
- Xem ra Dương Kha đang rơi vào thế bí, với sự chuyển dịch thị trường như hiện này, cách làm thực dụng của anh ta sắp không còn chỗ đứng nữa rồi.
- Hơn nữa ... - Diệp Cẩn Ngôn ngập ngừng
- Còn gì khó nói nữa sao? – Đới Thiến kiên nhẫn chờ câu trả lời.
- Có vẻ bọn họ có mối quan hệ với người đại diện của AG ở Thượng Hải, giáo sư Lưu, Lưu Triệu Mẫn. - Diệp Cẩn Ngôn thấp giọng nói, ánh mắt tập trung vào ly rượu đang mân mê trên tay.
- Tôi cũng có nghe qua danh tiếng của giáo sư Lưu, nghe nói là một người phụ nữ rất khôn khéo và tài giỏi, chỉ là chưa có dịp tiếp xúc.
- Đó là mẹ của Mẫn Nhi. - Diệp Cẩn Ngôn nói xong đưa cốc rượu lên uống, tâm trạng như có điều gì đang bó chặt.
- Mẹ của Mẫn Nhi, Phùng Triệu Mẫn à? - Đới Thiến sửng sốt, cô dường như không tin nổi thế gian lại có sự trùng hợp như vậy.
Diệp Cẩn Ngôn không nói gì, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn vào không gian vô tận ngoài cửa sổ.
Phạm Kim Cang thấy vậy bèn đặt tay lên bàn tay đang nắm chặt của Đới Thiến, trầm ổn nhìn cô thay cho câu trả lời
Một lát, anh mới lên tiếng:
- Tôi và Diệp Tổng thực sự chưa hiểu rõ mục đích của giáo sư Lưu trong lần hợp tác này là thế nào? Nhưng chắc hẳn là có nội tình.
- Ừm, bà ấy đổi họ từ khi nào nhỉ? - Đới Thiền tò mò.
- Tôi cũng không rõ - Phạm Kim Cang vừa nói vừa lắc đầu - nhưng chắc là từ khi kết hôn với người chồng sau này, ông ấy vốn là một thành viên hội đồng quản trị của AG đã mất từ vài năm trước.
- Thành viên HĐQT ư? Họ Lưu? - Đới Thiến trầm ngâm suy nghĩ - Tôi tìm hiểu về AG Investment hơn 10 năm nay, HĐQT của họ không có ai họ Lưu cả, nếu là người đã mất vài năm trước thì chắc chắn họ Su, ông ta là em trai của chủ tịch Tsing Su, mất vì tự sát, vụ ấy chấn động một thời gian sau đó Tsing Su phải can thiệp nên mới tạm lắng xuống.
- Cô chắc không? - Phạm Kim Cang vội vã hỏi
- Chắc!
- Tiểu Phạm! - Lúc này Diệp Cẩn Ngôn mới lên tiếng, giọng điệu lạnh lẽo - Cậu cho điều tra về Phùng Triệu Mẫn từ khoảng thời gian bà ấy sang Anh.
- Vâng!
- Lão Diệp - Đới Thiến ngần ngại đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn - Toả Toả liệu có biết về sự xuất hiện của Phùng Triệu Mẫn không?
- Hừm! Diệp Cẩn Ngôn cười nhạt - Bà ấy đã lựa chọn là giáo sư Lưu thì cứ để Toả Toả chỉ biết về giáo sư Lưu thôi. Phùng Triệu Mẫn không còn tồn tại trong cuộc sống của tôi, do vậy càng không liên quan đến Toả Toả.
Đới Thiến và Phạm Kim Cang nghe Diệp Cẩn Ngôn nói vậy thì lặng lẽ nhìn nhau, không nói thêm gì nữa. Họ biết, chuyện của Phùng Triệu Mẫn để lại một hố sâu trong lòng Diệp Tổng, bao gồm cả cái chết của Mẫn Nhi. Người ngoài có thể thấy ông vẫn trầm ổn, chỉ ở sát bên cạnh ông mới thấu hiểu, có những chuyện đè nặng tâm trí ông một thời gian dài, tưởng rằng không thể buông bỏ được.
***
Rời phòng bệnh của Nam Tôn, Tỏa Tỏa về đến nhà cũng vừa lúc Julia đón Tiểu Tỏa từ trường mẫu giáo. Tiểu Tỏa thấy mẹ về một mình thì lon ton chạy ra phía cửa ngó nghiêng:
- Ba Ngôn, ba Ngôn.
Tỏa Tỏa âu yếm chạy theo, bế con gái lên, hít hà một cái rồi dịu dàng nói:
- Ba Ngôn đi công việc chưa về, mẹ về sớm chơi cùng con có được không?
- Dạ được, dạ được. – Tiểu Tỏa nói xong thì ôm lấy cổ mẹ.
Julia đứng bên cạnh dịu dàng mỉm cười:
- Phu nhân, để tôi vào phòng chuẩn bị nước tắm cho Tỏa Tỏa, bữa tối tôi đã nấu xong rồi, chút nữa chỉ cần hâm lại thôi.
- Vâng, chị cứ đi đi, để em chơi với Tiểu Tỏa một lúc.
Julia nhanh chân đi về phía phòng tắm, Tỏa Tỏa nhìn theo bóng lưng, cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái. Julia đúng là một người vô cùng tận tụy và chu đáo, ở bên cạnh chị ấy, Tỏa Tỏa cảm giác có thêm một người dì, vừa giúp cô quán xuyến việc nhà, vừa chăm lo cho Tiểu Tỏa, lại có thể lặng thầm an ủi động viên cô mỗi khi mỏi mệt. Cô thầm cảm ơn Phạm Kim Cang hơn 10 năm qua đã chuyên tâm đào tạo Julia, để bây giờ cô được hưởng phước phần ấy, khi nào có dịp nhất định cô phải nói Diệp Cẩn Ngôn hậu đãi anh Tiểu Phạm mới được.
Ăn tối xong một lúc vẫn chưa thấy Diệp Cẩn Ngôn về, Tiểu Tỏa không thể đợi được ba Ngôn về nên vừa chơi vừa ngủ gật, Julia thấy vậy vội bồng lên, nhỏ tiếng nói với Tiểu Tỏa:
- Phu nhân, đã đến giờ cho Tiểu Tỏa đi ngủ rồi ạ
- À muộn quá rồi! – Tỏa Tỏa liếc nhìn đồng hồ - Vậy chị cho Tiểu Tỏa đi ngủ đi, em cũng về phòng làm chút việc.
- Vâng, chúc phu nhân ngủ ngon.
- Chị ngủ ngon.
Tỏa Tỏa lại nhìn đồng hồ một lần nữa, muộn thế này rồi Diệp Cẩn Ngôn vẫn chưa về, xem ra câu chuyện hôm nay mấy người họ bàn bạc chắc là quan trọng. Đợt đấu thầu này, đối với Diệp Cẩn Ngôn và công ty mới của ông mà nói, vốn đã rất áp lực rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm nhiều đối thủ mới, trong đó có cả công ty của Dương Kha. Tỏa Tỏa biết rất rõ, Dương Kha là người tham vọng lớn và không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, có sự tham gia của anh ta, xem ra Diệp Cẩn Ngôn và đội ngũ của ông sẽ gặp phải trở ngại không hề nhỏ. Tỏa Tỏa tuy rằng đã về làm cho công ty, sát cánh cùng Diệp Cẩn Ngôn, Phạm Kim Cang và cả Nam Tôn, Vĩnh Chính, nhưng cô còn quá non trẻ trong nghề này, thế mạnh lớn nhất của cô là khả năng bán nhà thì lại không mang ra dùng được. Nghĩ vậy cô có chút không cam tâm, nhất định cô sẽ chuyên tâm học hỏi cho bằng được, để chí ít, không thể phụ giúp cho Diệp Cẩn Ngôn cáng đáng công ty, cũng góp sức mình cùng với ông trong công việc.
Cô hăm hở sang thư phòng mang về một tập sách dày, đó là những tài liệu chuyên nghành Nam Tôn và Phạm Kim Cang dày công chuẩn bị cho cô, nhất định cô sẽ đọc cho bằng hết mới thôi.