Chương 35: Em đã có thai rồi.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy Toả Toả bước vào, gương mặt trầm mặc hiện lên ánh cười, bầu không khí căng thẳng lúc nãy trong căn phòng bỗng nhiên tan biến hết.

- Diệp Tổng, em mang tài liệu lên cho anh. - Toả Toả vui vẻ nói.

- Em để ở đó đi! - Diệp Cẩn Ngôn chỉ xuống chiếc bàn ở góc, còn mình thì đứng dậy, tiến đến tủ lạnh lấy chai nước mát cho cô.

- Em tưởng anh cần gấp mà? - Toả Toả ngạc nhiên hỏi, gương mặt ngây ngốc khiến Diệp Cẩn Ngôn bật cười.

- Ha ha, lúc nãy anh chỉ kiếm cớ để giải vây cho em thôi.

- Haaaaa.... giải vây cho em? Khỏi cái cậu nhóc John đó hả? - Toả Toả hiểu ra bèn phá lên cười. - Có phải anh đang ghen đó không hả Diệp Tổng?

- Anh không ghen, anh chỉ cẩn trọng thôi!

- Cẩn trọng?

- Đúng rồi, xung quanh nhiều người trẻ tuổi tài giỏi quá, rất nguy hiểm. - Diệp Cẩn Ngôn tủm tỉm nói.

Chu Toả Toả như đoán được hàm ý trong câu nói của Diệp Cẩn Ngôn, cô chuyển giọng nghiêm túc, nhìn thẳng vào đôi mắt chồng mình:

- Ông xã, em tuyệt đối sẽ không vì bất cứ một người trẻ tuổi tài giỏi nào mà rời khỏi anh đâu.

- Anh biết!

Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa kéo Toả Tỏa dựa sát vào mình. Ông chưa một lần nào cảm thấy bất an về cô, cũng chưa một lần nào cảm thấy mình sẽ không mang lại cho cô hạnh phúc, chỉ là ông sợ cô thua thiệt khi ở bên người lớn tuổi như ông, năm tháng vàng son trôi qua mấy nỗi, chỉ sợ khi cô vẫn thanh xuân thì ông đã quá già rồi.

- Ông xã - Chu Toả Tỏa nhỏ tiếng gọi, đầu dụi dụi vào cổ ông - Hôm nay em lo lắng muốn chết, không hiểu sao slides trình chiếu lại bị sai nữa.

- Hừm! - Diệp Cẩn Ngôn nghe Toả Toả nhắc đến vụ slide trình chiếu thì ánh mắt bỗng trở nên nghiêm trọng - File in ra số liệu đều đúng, chắc hẳn bản trình chiếu đã có ai đó động vào rồi

- Anh cũng nghĩ như vậy ư? - Toả Toả ngước đầu lên nhìn Diệp Cẩn Ngôn

- Ừm! Anh sẽ cho người điều tra rõ ngọn ngành, em cứ yên tâm, nhưng biểu hiện của em hôm nay rất tốt, anh rất hãnh diện - Diệp Cẩn Ngôn âu yếm hôn lên trán cô.

Toả Toả được Diệp Cẩn Ngôn tán dương thì vui như một đứa trẻ. Diệp Tổng vốn khắt khe và yêu cầu rất cao, ông rất ít khi dành tặng lời khen cho ai đó trừ phi họ thực sự xuất sắc. Tỏa Tỏa cảm thấy bản thân mình còn phải cố gắng nhiều, nhưng được Diệp Tổng khen như vậy, đối với cô cũng là một động lực vô cùng lớn.

- Cảm ơn ông xã, em sẽ cố gắng hơn nữa. – Tỏa Tỏa vòng tay ôm chặt lấy thân người Diệp Cẩn Ngôn, tựa nhẹ lên vai ông.

- À, chiều tối nay anh phải đi bàn công việc cùng với Tiểu Phạm, có thể không thể về sớm ăn tối cùng em được.

- Vâng, vậy xong việc em sẽ về nhà trước.

- Anh và Tiểu Phạm đi gặp Đới Thiến, dự án mới có lẽ cần phải có sự hỗ trợ của phía Tinh Ngôn.

- Vâng, anh cứ lo cho công việc đi.

- Dù là công việc, nhưng đối tác là nữ anh nghĩ cũng nên nói trước với em. – Giọng nói của Diệp Cẩn Ngôn vô cùng dịu dàng và trầm ấm, cứ như là đang muốn định tâm cô vợ bé nhỏ vậy.

- Em hiểu mà, em sẽ ở nhà chờ anh.

Tỏa Tỏa vùi đầu sâu hơn vào ngực Diệp Cẩn Ngôn, hẳn là cô đang muốn giấu đi hai khóe mắt rưng rưng lệ, ở bên cạnh ông chưa lúc nào cô hạnh phúc hơn thế, chẳng cần những lời hoa mỹ cao sang, chẳng phải sung túc đủ đầy vật chất, chỉ là sự đồng cảm sẻ chia giữa chồng và vợ, ân ái chân thành trong tận đáy lòng.

- Cốc cốc cốc cốc – Tiếng gõ cửa dồn dập và tiếng gọi gấp gáp bên ngoài của Phạm Kim Cang – Diệp Tổng, Diệp Tổng

- Có chuyện gì, cậu vào đây đi.

- Diệp Tổng – Phạm Kim Cang vừa thở vừa nói – Không biết Tưởng Nam Tôn và Viên Viện tranh luận với nhau về việc gì mà cô ấy bị ngất xỉu phải vào bệnh viện.

- Cậu nói ai ngất xỉu? – Cả Diệp Cẩn Ngôn và Tỏa Tỏa đồng thanh.

- Là Nam Tôn, hiện giờ Chương Vĩnh Chính đang đưa cô ấy vào bệnh viện nhân dân gần đây.

- Hả? – Tỏa Tỏa hốt hoảng đứng dậy – ông xã, em phải đi xem Nam Tôn thế nào đã.

- Tỏa Tỏa, em bình tĩnh đã, để anh đi cùng em. – Diệp Cẩn Ngôn cũng đứng dậy, vội vàng đi theo Chu Tỏa Tỏa, trước khi đi ông không quên dặn dò thư ký Phạm – Tiểu Phạm, cậu gọi điện cho Đới Thiến, cô ấy là dì của Nam Tôn nên cũng cần phải biết, cuộc hẹn của chúng ta dời lại cũng được.

- Vâng, tôi biết rồi.

***

Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn tới bệnh viện thì thấy Chương Vĩnh Chính đang sốt ruột đi qua đi lại bên ngoài cửa phòng cấp cứu, bên cạnh Viên Viện đứng tựa lưng vào tưởng, gương mặt cũng lo lắng đến trắng bệch. Tỏa Tỏa bực tức bước nhanh lại trước mặt cô ta:

- Viên Viện, có chuyện gì, tại sao Nam Tôn lại ra nông nỗi này.

- Tôi … tôi … - Viên Viên ấp úng, nhất thời không biết trả lời Chu Tỏa Tỏa ra sao

- Hừm, nếu Nam Tôn mà có chuyện gì, tôi nhất định không tha cho cô đâu. – Tỏa Tỏa cất giọng nhỏ tiếng nhưng giân dữ, gương mặt cũng trở nên đỏ lừ.

Diệp Cẩn Ngôn thấy vậy thì bước đến, kéo nhẹ tay Tỏa Tỏa đi ra chỗ khác, rồi mới trấn tĩnh cô:

- Tỏa Tỏa, cứ bình tĩnh đã, bây giờ việc quan trọng là chờ Nam Tôn tỉnh lại.

- Vâng.

Tỏa Tỏa nghe Diệp Cẩn Ngôn nói vậy thì kìm chế cơn nóng giận, lặng lẽ theo chân ông đến một dãy ghế dài ở gần đó, ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi. Diệp Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh cũng không nói gì, thi thoảng bước đến trấn an Chương Vĩnh Chính hoặc đi ra ngoài mua chút đồ ăn cho mấy người họ. Viên Viện thấy Chu Tỏa Tỏa được Diệp Cẩn Ngôn hết mực chăm sóc, trong lòng rất không thoải mái, nhưng ở trong tình thế này, cô ta tốt nhất là nên áng binh bất động, kẻo mọi việc lại sôi hỏng bỏng không.

Một lát, Phạm Kim Cang cũng có mặt, theo sau là Đới Thiến, cả hai không hẹn mà cùng nhau có mặt một lúc. Vừa tới nơi, Đới Thiến đã sốt sắng hỏi:

- Vĩnh Chính, Nam Tôn sao rồi, bác sỹ có nói gì không?

- Cô ấy vẫn còn nằm trong phòng, chúng cháu cũng đang chờ kết quả của bác sỹ.

- Ừm, Nam Tôn trước giờ cứng đầu cứng cổ, chắc sẽ không sao đâu.

- Vâng, cảm ơn dì.

- Ừm.

Đới Thiến nói xong thì bước đến, ngồi xuống bên cạnh Chu Tỏa Tỏa.

- Tỏa Tỏa, cháu ở đây lâu chưa?

- Chào dì Út, cháu đến được một lúc rồi, không biết Nam Tôn có bị sao không nữa? – Tỏa Tỏa không giấu nổi lo lắng.

- Sẽ không có gì đâu, không sao đâu – Đới Thiến trấn an cô.

- Vâng.

- Lão Diệp, anh bận như vậy cũng cất công đến đây ư? – Đới Thiến nhỏ tiếng, khách khí nói với qua chỗ Diệp Cẩn Ngôn.

- Không sao, tôi đến đây cùng với Tỏa Tỏa.

- À, vâng.

Đới Thiến lúc này chợt nhận ra, qua vài lần nói chuyện với Nam Tôn, cô vô tình biết được Diệp Cẩn Ngôn cùng với Chu Tỏa Tỏa đã dọn về sống cùng nhau ở trong khu Grandi, chỉ là cô chưa từng nghe Diệp Cẩn Ngôn hay Phạm Kim Cang nói về điều này, là họ chưa muốn công bố hoặc là còn điều gì khó nói nữa hay sao?

- Mời người nhà của Tưởng Nam Tôn.

- Có tôi! – Chương Vĩnh Chính vội vàng tiến đến cửa phòng cấp cứu – Vợ tôi cô ấy sao rồi thưa bác sỹ,

- Cô Tưởng đã tỉnh rồi, người nhà có thể vào thăm được rồi.

- Cảm ơn bác sỹ.

Chương Vĩnh Chính nghe nói vậy thì mừng rỡ chạy vào phía bên trong, Tỏa Tỏa cũng vội vã chạy theo, phía sau là nhóm người Diệp Cẩn Ngôn và cuối cùng là Viên Viện. Viên Viện dè dặt không dám đến gần giường của Nam Tôn nên chỉ đứng nép sau cánh cửa, lặng lẽ quan sát.

- Nam Tôn, em có sao không? Em làm anh lo quá. – Vĩnh Chính mới vào đã nắm chặt lấy tay của Nam Tôn, cuống quýt hỏi.

- Nam Tôn, tớ cũng rất lo cho cậu. – Tỏa Tỏa đứng bên canh, nước mắt đã chảy đầm đìa từ lúc nào.

- Em không sao. – Nam Tôn mỉm cười, nhỏ tiếng nói, xem ra là còn hơi mệt

- Bác sỹ có nói cậu bị sao không? – Tỏa Tỏa lo lắng

- Có! Tớ có một vấn đề rất nghiêm trọng.

- Rất nghiêm trọng sao? – Vĩnh Chính dường như không thể kiên nhẫn nổi, định đứng lên đi tìm bác sỹ để hỏi cặn kẽ hơn – Để anh đi gặp bác sỹ.

- Không cần đâu, Vĩnh Chính – Nam Tôn vui vẻ gọi anh lại, gương mặt ánh nụ cười tươi sáng khiến mọi người nhất loạt không hiểu chuyện gì.

- Chẳng phải em nói rất nghiêm trọng sao?

- Đúng vậy, bác sỹ nói em đã có thai, được hơn 10 tuần rồi, em bé rất khỏe mạnh, lúc nãy em bị ngất là vì như vậy đó. – Nam Tôn hạnh phúc nhìn Vĩnh Chính.

Vĩnh Chính lúc này như vỡ òa, vòng tay ôm chầm lấy Nam Tôn. Cuối cùng hai người họ cũng chính thức bước vào một chặng đường mới của cuộc sống hôn nhân, chưa biết sẽ có thêm nhưng thử thách mới mẻ nào, nhưng chắc chắn sẽ ngập tràn hạnh phúc.

Tỏa Tỏa bên cạnh cảm thấy vui lây, cô đưa mắt nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn, thấy ông đang mỉm cười. Trong khoảnh khắc ấy, Tỏa Tỏa ước mình cũng có được kết tinh tình yêu như vậy, mặc dù hiện tại họ cùng nhau chăm sóc Tiểu Tỏa, nhưng cô vẫn mong muốn bọn họ có thêm những đứa con chung, cùng nhau vui sống trong một gia đình lớn, tràn ngập tiếng cười. Tỏa Tỏa biết, Diệp Cẩn Ngôn đã từng trải qua một khoảng thời gian rất dài cô độc, dù cô không biết những năm tháng ấy ông đã gặp biến cô gì, nhưng giờ đây, là vợ của Diệp Cẩn Ngôn, cô sẽ cùng với ông vun đắp những tháng ngày bình an hạnh phúc.

- Viên Viện? Sao cô ta lại ở đây? - Nam Tôn ngạc nhiên hỏi khi thấy bóng Viên Viên thấp thoáng sau cánh cửa.

- Chẳng phải em ngất xỉu trong lúc tranh luận cùng cô ấy hay sao? - Vĩnh Chính cũng sửng sốt

- À đúng là em định hỏi cô ấy chút chuyện, nhưng chưa kịp nói gì đã thấy đầu óc xây xẩm rồi không biết gì nữa, không liên quan đến Viên Viện.

- Ồ có thật vậy không? - Phạm Kim Cang hoài nghi hỏi.

- Thật mà, thư ký Phạm, các anh đừng làm khó cô ấy.

- Vậy thì tốt rồi. Tôi sẽ ra nói để cô ấy yên tâm ra về.

- Vâng, phiền anh vậy. - Nam Tôn vui vẻ nói, rồi quay sang trò chuyện cùng Tỏa Toả. Vĩnh Chính thì khỏi nó, cười suốt đến hai mắt híp cả lại.

Phạm Kim Cang cho Viên Viện về xong thì quay lại, nhỏ tiếng nói với Đới Thiến và Diệp Cẩn Ngôn:

- Diệp Tổng, Nam Tôn cũng không sao rồi, hay là chúng ta giữ nguyên lịch hẹn, dù gì vấn đề đó cũng cần bàn bạc gấp.

- Không vấn đề gì? Tôi cũng vẫn giữ nguyên tối nay cho các anh! - Đới Thiến vui vẻ đáp.

- Toả Toả ... Diệp Cẩn Ngôn kéo Toả Toả ra một góc phòng, thấp giọng thương lượng với cô - Anh phải đi công việc, em có muốn ...

- À anh cứ đi với Lão Phạm và dì Út đi, em ở đây với Nam Tôn một lát nữa rồi về. - Toả Toả nhẹ nhàng đáp lại.

- Vậy anh để tài xế lại cho em nhé, anh đi cùng Tiểu Phạm.

- Vâng, anh đi thong thả ạ.

- Ừm, anh sẽ về sớm.

- Vâng.

Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì nhanh bước rời đi, gương mặt thản nhiên, thư thái. Đới Thiến thấy vậy, buông lời trêu ông:

- Gần đây tâm trạng của Diệp Tổng có vẻ rất tốt, phải không Lão Phạm.

- Haaa, chắc là như vậy rồi- Phạm Kim Cương hùa theo.

- Cảm ơn hai người quan tâm, tôi đúng là rất tốt. - Diệp Cẩn Ngôn vui vẻ đáp lại khiến cả hai người Đới Thiến và Phạm Kim Cang hết sức ngạc nhiên, bình thường Diệp Cẩn Ngôn âm trầm lạnh lùng, chẳng bao giờ đối đáp lại những câu bông đùa của họ cả