Chương 34: Anh đã thay đổi rồi.

Cuộc họp kết thúc, mọi người ai nấy trở về phòng làm việc của mình, Toả Toả cùng John ở lại thu dọn máy chiếu và những vật dụng còn sót lại. John không kìm được mà buông vài câu, giống như nửa đùa nửa thật:

- Toả Toả, chị cừ thật, lúc nãy ở dưới có biết bao nhiêu anh kiến trúc sư ngưỡng mộ chị, trong đó có em!

- Xì, cậu đừng đùa vậy chứ!

- Em không đùa! Em nói thật!

- Hừm! Mau thu dọn đồ đạc đi, rồi về phòng!

- Chị Toả Toả! - John vẫn đứng im, nghiêng người sang một bên, đắm đuối ngắm nhìn cô - Em có thể kết bạn với chị được không?

- Ha ha, chúng ta chẳng phải đang là đồng nghiệp đó sao! - Toả Toả vẫn không để ý đến dáng điệu lả lơi của John, nhanh tay thu dọn mớ giấy tờ trên bàn.

- Em muốn trở thành bạn của chị, tìm hiểu về chị nhiều hơn! - Giọng nói của John trở nên nghiêm túc.

- Ha ha - Toả Toả cười lớn - Cậu nhóc này, tốt nhất là cậu nên tập trung làm tốt công việc, lần cậu tự đứng ra báo cáo cũng sắp đến rồi đó!

- Chị Toả Toả ... - John định nói tiếp thì có tiếng bước chân đến gần ngay phía sau lưng, giọng nói trầm ấm uy lực cất lên khiến cả cậu và Toả Toả giật mình

- Toả Toả!

- Diệp Tổng! - Toả Toả và John gần như nói cùng một lúc

- Chút nữa nhờ cô mang giúp một bản in báo cáo lên phòng tôi. - Diệp Cẩn Ngôn lạnh lùng nói, ánh mắt không gần không xa, rơi vào khoảng không giữa hai người.

- Vâng! - Toả Toả nhanh chóng gật đầu, thật may Diệp Cẩn Ngôn xuất hiện đúng lúc, nếu không cậu John kia chắc sẽ lải nhải mãi không thôi.

Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì quay gót rời đi, Toả Toả cũng vội vã thu dọn nốt chỗ đồ đạc còn lại, trong lòng có chút bối rối, những lời nói của John lúc nãy, liệu ông có nghe thấy hay không?

***

Diệp Cẩn Ngôn vừa về đến văn phòng mình thì đã thấy Phạm Kim Cang đứng chờ ở cửa.

- Diệp Tổng! - Phạm Kim Cang nhỏ tiếng nói

- Có chuyện gì?

- Giáo sư Lưu muốn gặp ông một lát!

- Tôi có việc rồi, cậu hẹn bà ấy khi khác đi

- Nhưng bà ấy đã lên đến đây rồi, đang chờ ông bên phòng tiếp khách!

- Hừm! Vậy cậu mời bà ấy vào phòng tôi đi

- Vâng!

Giáo sư Lưu theo chân Phạm Kim Cang vào tới văn phòng của Diệp Cẩn Ngôn, ông đã ngồi chờ sẵn ở bộ bàn trà, trên bàn còn một ly cafe vừa kịp pha.

- Diệp Tổng, giáo sư Lưu đến rồi- Phạm Kim Cang cung kính nói.

- Chào anh. - Giọng giáo sư Lưu nhã nhặn, ôn hoà, trong ấy dường như thể hiện một chút ý tình thân mật.

- Chào bà, giáo sư Lưu, mời bà ngồi. Tiểu Phạm cũng ngồi đi

Phạm Kim Cang định rời đi, nghe Diệp Cẩn Ngôn nói vậy thì dừng lại, anh kéo một chiếc ghế phía đối diện với Diệp Cẩn Ngôn cho giáo sư Lưu, còn mình thì vòng qua bên kia, ngồi xuống bên cạnh ông. Giáo sư Lưu thấy Diệp Cẩn Ngôn cho phép Phạm Kim Cang ở lại thì trong lòng có chút hụt hẫng, xem ra ông cố tình tránh gặp riêng bà, ngay cả khi họ bàn việc tại văn phòng công ty.

- Chỗ chúng tôi hôm nay chỉ có cafe, bà dùng cafe đen hay có đường! - Diệp Cẩn Ngôn khách khí nói

- À cảm ơn ông! Tôi chỉ quen uống trà!

- Ồ, thật ngại quá! Vậy bà dùng tạm nước khoáng vậy.

Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa mở một chai nước khoáng, rót ra chiếc ly đặt sẵn trên bàn đẩy về phía giáo sư Lưu.

- Xem ra khẩu vị của anh đã thay đổi nhiều, trước đây em nhớ anh không bao giờ uống cafe

Diệp Cẩn Ngôn thấy giáo sư Lưu nói về chuyện cũ thì hơi sững người, nhưng rất nhanh ông cất giọng ôn tồn đáp:

- Thời gian làm thay đổi nhiều thứ, huống chi chỉ là một món đồ uống hàng ngày.

- À, anh nói phải! - Giáo sư Lưu không ngờ Diệp Cẩn Ngôn lại thẳng thắn như vậy nên có chút ngượng ngùng, bà gượng cười nói sang chuyện khác.

Phạm Kim Cang nhẫn nại ngồi bên cạnh cuộc trò chuyện của hai người, anh đoán biết Diệp Cẩn Ngôn giữ anh lại là có ý đồ của ông ấy, chẳng phải ông luôn muốn né tránh người phụ nữ này hay sao? Ngày xưa, chuyện bà ấy nhất quyết li hôn với ông, rời xa Thượng Hải sang Anh Quốc phát triển sự nghiệp anh cũng đã từng nghe qua, chuyện sau đó bà ấy nhất quyết đón Diệp Mẫn Nhi qua đó anh cũng từng nghe kể, nhưng sự tình trong ấy thế nào thì anh không nghe một ai nhắc đến, kể cả Diệp Cẩn Ngôn. Có lẽ những biến cố trong cuộc đời ông đều ít nhiều có liên quan đến bà ấy, vì vậy mà cả quãng thời gian sau này ông không gặp lại bà nữa, càng không muốn nghe nhắc về bà. Chắc hẳn, vết thương trong lòng ông do chuyện cũ gây ra, lớn đến mức bằng ấy năm vẫn chưa buông xuống được.

Một lát, có âm báo tin nhắn gửi đến, Phạm Kim Cang lặng lẽ rút điện thoại ra xem, thoáng chốc nội dung tin nhắn làm anh không còn nhẫn nại được nữa. Anh khều nhẹt tay áo của Diệp Cẩn Ngôn, cất giọng thì thầm:

- Diệp Tổng, ông xem này.

Diệp Cẩn Ngôn liếc nhìn nội dung tin nhắn hiển thị trên màn hình, gương mắt bỗng nhiên đanh lại, ánh mắt sâu thăm thẳm lại càng trở nên lạnh lẽo hơn. Ông không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, xem ra đó là câu chuyện ông đã lường trước từ lâu, chẳng qua là nhất thời chưa biết cách xử lý thế nào.

Giáo sư Lưu đoán biết Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang có việc cần làm thì biết ý rời đi, mặc dù trong lòng có vẻ không cam tâm lắm. Bà vẫn hiểu, đối với Diệp Cẩn Ngôn, trừ phi ông nguyện ý, còn không thì không ai có thể cưỡng cầu ông được.

***

Rời phòng họp, Tỏa Tỏa vội vàng trở về phòng mình, in ra bản báo cáo để nộp lên cho Diệp Cẩn Ngôn, nghe giọng điệu của ông lúc nãy, dường như là việc gấp nên cô không dám chậm trễ một giây. John cũng hốt hoảng chạy theo phụ giúp cho Tỏa Tỏa. Những lời tán tính của cậu, có vẻ như đã lọt vào tai Diệp Tổng, nghe nói ông ấy rất không thích với những chuyện mèo chuột ở trong công ty, nên cậu chàng vô cùng sợ hãi, lỡ như đắc tội với ông thì công việc đáng mơ ước mà cậu đang có xem chừng cũng không thể giữ được.

Tỏa Tỏa ôm xấp tài liệu trước ngực, nhanh chân bước ra khu thang máy thì đυ.ng phải Lưu Khả Ly trong nhà vệ sinh đi ra, cô bối rối lên tiếng:

- Chào cô Lưu, xin lỗi vì đυ.ng phải cô.

- Chào cô Chu, không có gì – Lưu Khả chỉnh lại trang phục, ôn hòa đáp lại, đoạn cô đưa mắt quan sát Chu Tỏa Tỏa một lượt – Cô Chu cũng không sao chứ?

- À tôi không sao, cảm ơn cô. – Tỏa Tỏa vội vàng đáp lại.

Hai lần gặp gỡ Lưu Khả Ly, Tỏa Tỏa cảm giác cô gái này hoàn toàn khác với những người bạn gái trước đây của Tạ Hoành Tổ, phong thái đoan trang, giọng nói rất nho nhã lịch thiệp, cô ấy xem ra là người rất ôn nhu và hiểu chuyện. Tỏa Tỏa lấy làm vui mừng thay cho Tạ Hoàng Tổ, ít ra nếu anh ta gắn bó cuộc đời còn lại với Lưu Khả Ly, cũng là một diễm phúc.

- Bộ trang phục thật đẹp – Lưu Khả Ly như muốn kéo dài thêm câu chuyện, cất giọng cảm thán dành cho Tỏa Tỏa.

- À vâng vâng – Tỏa Tỏa ngượng ngùng – Cảm ơn cô Lưu, chiếc túi xách của cô cũng rất đẹp, là phiên bản giới hạn mới ra của Chanel.

- Cô Chu quả là người am hiểu về thời trang.

- Không dám, tôi chỉ tình cờ xem được bộ sưu tập này thôi, ngoài ra thì tôi cũng không biết nhiều lắm – Tỏa Tỏa khiêm nhường nói.

- Thực ra tôi có nghe Hoành Tổ kể nhiều về cô, hôm nào có dịp chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm có được không? – Lưu Khả Lưu nhẹ giọng nói, dáng điệu rất dịu dàng, trong đó cũng có chút ý từ thăm dò thái độ của Tỏa Tỏa.

Tỏa Tỏa mỉm cười, chưa đáp vội, cô hít vào một hơi, có lẽ Lưu Khả Ly không biết về chuyện cô và Tạ Hoành Tổ đang giành quyền nuôi con, hoặc cô ấy cố tình không nhắc đến. Trước đây, chưa xảy ra chuyện tranh chấp, việc họ cùng ngồi ăn một bữa cơm đã là điều khó xảy ra, bây giờ chuyện đã đến nước này, gặp mặt còn khó chịu huống hồ là cùng nhau dùng bữa. Nghĩ vậy, Tỏa Tỏa bình thản đáp:

- Cô Lưu, cảm ơn thành ý của cô, nhưng những chuyện cũ như ly trà đã nguội, hương vị không còn thu hút lòng người, chi bằng chúng ta đừng uống bữa. Bữa cơm này để dành cho cô và Tạ Hoành Tổ cùng nhau hẹn hò chắc là tốt hơn.

Lưu Khả Ly không ngờ Chu Tỏa Tỏa lại là người thẳng thắn như vậy, những gì mà cô cảm nhận từ Tỏa Tỏa qua hai lần gặp ngắn ngủi làm cho cô có một ấn tượng sâu sắc. Rõ ràng, cô ấy không giống những gì mà Tạ Gia Nhân hay kể, càng không giống một người phụ nữ vì tiền mà bất chấp thủ đoạn tiến thân. Chuyện tranh giành quyền nuôi con, rõ ràng là phía Tạ Gia không làm theo thỏa thuận, bây giờ lại tìm đủ mọi cách để dồn một người mẹ đơn thân trẻ tuổi vào đường cùng. Lưu Khả Ly cảm thấy không cam tâm, nhưng cũng không có cách nào xen vào câu chuyện của họ.

- Cô Lưu, thật ngại quá, tôi phải mang tài liệu cho Diệp Tổng gấp.

- À vâng, cô cứ tự nhiên. – Lưu Khả Ly vội vã cáo từ

- Tạm biệt!

Lưu Khả Ly đứng nhìn theo Chu Tỏa Tỏa cho đến khi bóng của cô khuất sau cánh cửa thang máy, rõ ràng ở cô gái này có một sức hút vô cùng đặc biệt, không chỉ đến từ ngoại hình xinh đẹp nổi bật, mà còn ở một khí chất từ bên trong, chẳng trách đến giờ Tạ Hoành Tổ vẫn còn lưu luyến cô như vậy.

***

Tỏa Tỏa lên đến phòng làm việc của Phạm Kim Cang không thấy một ai, đoán biết anh đang ở trong phòng của Diệp Tổng nên cô không nghĩ ngợi nhiều mà bước đến, định đẩy cửa bước vào.

Tỏa Tỏa chưa kịp chạm tay vào thì hai cánh cửa đã có ai đó mở ra từ phía trong, Phạm Kim Cang cùng Giáo sư Lưu của AG Investment đứng ngay trước mặt cô, tình ngay lí gian khiến cô vô cùng bối rối, ngập ngừng mãi cô mới thốt nên lời:

- Chào thư ký Phạm, chào giáo sư Lưu, tôi mang tài liệu lên theo yêu cầu của Diệp Tổng.

Phạm Kim Cang nhận ra sự lúng túng của Chu Tỏa Tỏa, định giúp cô giải vây. Tất nhiên Tỏa Tỏa là Diệp Phu Nhân, ra vào phòng của Diệp Tổng là chuyện thường tình, nhưng ở đây cũng có một mình anh biết, có mặt Lưu Triệu Mẫn, Tỏa Tỏa vẫn chỉ là một nhân viên phòng quản lý dự án, đến gặp Diệp Cẩn Ngôn cũng đều phải có sự sắp xếp và chấp thuận của anh.

- Đúng rồi Tỏa Tỏa, Diệp Tổng đang cần rất gấp mấy tài liệu này, cô mau mang vào trong cho ông ấy đi.

- Vâng! – Tỏa Tỏa nói xong thì cắm cúi bước vào bên trong, khi ngang qua giáo sư Lưu, cô vẫn kịp nghe thấy một giọng rất nhỏ:

- Thư ký Phạm, chỗ Diệp Tổng không phải dễ dàng để ai cũng có thể tự ý vào đấy chứ? Hay là cô gái kia có sự đối đãi đặc biệt?

- À bà nghĩ nhiều rồi. – Phạm Kim Cang vội vã chống chế - Lúc nãy Diệp Tổng đã có căn dặn cô ấy mang tài liệu lên cho ông ấy gấp rồi mà, là việc gấp, việc gấp

- À ra vậy! – Giáo sư Lưu miễn cưỡng nói, ánh mắt vẫn hướng về phía cánh cửa đóng kín phía sau. Bà không biết Phạm Kim Cang đang nói đỡ cho Chu Tỏa Tỏa, hay anh ta không biết mối quan hệ giữa Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn, nhưng theo trực giác của bà, chắc chắn giữa hai người họ là một mối quan hệ vô cùng nghiêm túc, chỉ là trước mắt bà chưa có sự xác thực cụ thể mà thôi.