Chương 3: Chưa bao giờ quên

Trên xe, Diệp Cẩn Ngôn ngồi tựa lưng vào ghế, mắt tĩnh lặng nhìn ra đường phố nhộn nhịp. Ánh đèn từ các tòa nhà, ánh đèn xe như một bức tranh sống động trước mặt ông. Sống qua hơn nửa đời người, ở tuổi xế chiều, ông đã chứng kiến bao sự thay đổi của thành phố này, của những con người đến và đi trong cuộc đời ông, tất thảy xoay chuyển như dòng chảy không ngừng. Ai rồi cũng thế, chỉ là cuộc đời có những việc không thể buông, có những người mãi mãi không thể quên.

- Diệp Tổng – Chương Vĩnh Chính vừa lái xe vừa dòm qua gương chiếu hậu cất tiếng gọi Diệp Cẩn Ngôn.

- Huh…

- Lúc nãy có Nam Tôn tôi không tiện nói. Có việc này tôi muốn nhờ ông giúp, không biết có được không?

- Cậu cứ nói đi – Diệp Cẩn Ngôn từ tốn đáp.

- Chẳng là tôi muốn nhờ ông ra mặt giúp tôi mua lại một căn nhà, vì thủ tục pháp lý có chút phức tạp nên tôi nghĩ với vị trí của ông nếu ra mặt thì sẽ thuận lợi hơn.

- Được! – Diệp Cẩn Ngôn đáp – Cậu cứ gửi thông tin qua cho Tiểu Phạm, nếu cần tôi sẽ ra mặt giúp cậu.

- Cảm ơn Diệp Tổng – Vĩnh Chính phấn chấn đáp lời

- Ồ, mua nhà sao? – Lúc này Phạm Kim Cang ngồi ghế bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn mới lên tiếng – Lại còn không nói trước mặt Nam Tôn, liệu có gì ….

- À không không – Vĩnh Chính có chút bối rối – tôi chỉ là muốn cho cô ấy một bất ngờ. Tôi …

- À cầu hơn ư – Tiểu Phạm tiếp tục cất lời trêu Vĩnh Xương – Đến lúc nói chuyện về một gia đình rồi sao, người trẻ thật là nhiệt huyết

- V…vâng – Vĩnh Chính đáp, có chút xấu hổ.

- Tốt quá! Tốt quá rồi! – Tiểu Phạm vui vẻ nói.

- Đây là chuyện tốt, Tôi và Tiểu Phạm nhất định tận lực giúp đỡ cậu. – Diệp Cẩn Ngôn cũng không giấu nổi sự phấn khởi trong giọng nói.

Chương Vĩnh Chính nhìn qua gương thấy trên mặt sếp Diệp nở nụ cười, trong lòng cũng cảm thấy khoan thai.

- Diệp Tổng, dì Đới Thiến nghe nói tháng sau sẽ kết hôn cùng bạn trai trẻ người Ý.

- Ồ vậy sao – Diệp Cẩn Ngôn nói

- Vâng, có lẽ dì ấy sẽ đích thân thông báo và gửi thiệp mời cho hai người.

- Hôm nay có nhiều chuyện tốt vậy sao? – Lão Phạm lúc nào cũng ồn ào như vậy, vừa cười vừa tán dương.

- Sếp Diệp? -Vĩnh Chính nói tiếp

- Huh?

- Chúng tôi đều từng người có được hạnh phúc riêng, không biết khi nào thì ông sẽ triển khai dự án lớn của cuộc đời mình. – Vĩnh Chính mạnh dạn nói

- Huh… dự án lớn của cuộc đời mình – Diệp Cẩn Ngôn nhích người ngồi thẳng lên, ngạc nhiên hỏi lại.

- Là dự án lớn đó, xây dựng bến cảng để neo đậu con tàu bôn ba hơn nửa cuộc đời.

- …. – Diệp Cẩn Ngôn nhất thời im lặng

- Xin lỗi tôi hồ đồ, nhưng tôi nghĩ đó là dự án lớn nhất của mỗi chúng ta

- Ha ha ha… cậu Vĩnh Chính này, hôm nay nói chuyện nhất thời tôi chưa hiểu được, nhưng tôi cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ về dự án lớn nhất mà cậu đang nói. – Diệp Cẩn Ngôn cất giọng hào sảng đáp lời, nhưng ánh lại đặt vào giữa sự hỗn độn của dòng xe ngoài kia, ánh mắt sâu thăm thẳm.

***

Một buổi sáng, Tỏa Tỏa đang vội vã đưa Tiểu Tỏa đến nhà trẻ sau đó mới đi làm thì thấy Nam Tôn vẫn ung dung đọc sách trong phòng. Cô ngạc nhiên hỏi:

- Nam Tôn, hôm nay cậu không đi là sao? Dương Kha đợt này lại thoải mái với nhân viên vậy ư?

- Tớ nghỉ việc chỗ Dương Kha rồi.

- Hả - Tỏa Tỏa sửng sốt – Có chuyện gì vậy?

- Thôi thôi, cậu cứ đưa Tiểu Tỏa đi nhà trẻ đi đã. Trưa nay nếu có thời gian chúng ta cùng ăn cơm nhé.

- Ừ, vậy cũng được. Tớ đi trước đây!

Tỏa Tỏa nói xong thì vội vàng dắt tay Tiểu Tỏa cùng đi.

Buổi trưa, khi Tỏa Tỏa đến nơi hẹn thì đã thấy Nam Tôn ở đó rồi, cô vẫn đang chăm chú đọc tài liệu, khi Tỏa Tỏa đứng trước mặt vẫy vẫy cô mới chịu buông xấp giấy trên tay:

- Nam Tôn, có chuyện gì vậy? sao tự nhiên cậu lại nghỉ chỗ Dương Kha, có chuyện gì xảy ra ư? Hay anh ta làm cho cậu ấm ức?

Chưa kịp ngồi xuống Tỏa Tỏa đã làm một tràng không dừng.

- Không có gì đâu. Cậu cứ ngồi xuống uống ly nước đi đã. Phục vụ!

- ừm..

Tỏa Tỏa ngồi xuống, trong lúc chờ thức ăn mang lên, Nam Tôn cất giọng nói:

- Tỏa Tỏa, vốn dĩ tớ định nói chuyện này với cậu từ hôm đi ăn tối với Diệp Cẩn Ngôn về, nhưng thấy tâm trạng cậu không tốt nên đành tìm dịp thích hợp để nói. Vừa hay hôm nay có dịp.

- Có chuyện gì? Sao lại liên quan đến Diệp Cẩn Ngôn? – Tỏa Tỏa sốt sắng.

- Cậu cứ bình tĩnh đã. – Nam Tôn trấn an – Từ từ rồi tớ kể cậu nghe. Diệp Tổng đã quyết định rời Tạ Thị, giai đoạn khó khăn nhất của Tạ Thị cũng đã qua, hiện giờ một mình Tạ Hoành Tổ cũng có thể gánh vác công ty rồi.

- Ừm…. vậy…? Tỏa Tỏa vẫn sốt ruột

- Diệp Tổng muốn bắt tay làm lại từ đầu, tớ và Vĩnh Chính sẽ làm cùng với anh ấy.

- Làm lại từ đầu? – Tỏa Tỏa ngạc nhiên – Với tài sản của anh ấy hiện tại cùng với số cổ phần ở Tinh Ngôn, anh ấy có thể sống vương giả cả đời cũng không hết, à không phải là mấy đời nữa cũng không hết. – Tỏa Tỏa không giấu nổi kinh ngạc, nói liên tục không ngừng, ánh mắt tròn xoe nhìn Nam Tôn.

- Cậu cũng biết anh ấy có những lý tưởng của riêng mình, có lẽ chỉ theo đuổi và thực hiện những lý tưởng ấy mới mang lại hạnh phúc. Lý tưởng của anh ấy không chỉ là làm nhà, bán nhà kiếm tiền nữa, anh ấy muốn làm thêm nhiều điều cho cộng đồng.

- Ừ tớ hiểu.

- Vĩnh Chính trước giờ vẫn luôn tôn thờ Diệp Cẩn Ngôn và đi theo lý tưởng của anh ấy. Tớ là bạn gái của Vĩnh Chính, cũng muốn giúp một tay.

- Ồ, song kiếm hợp bích nha – Tỏa Tỏa vui vẻ.

- Tớ cũng chỉ muốn được cùng làm với Vĩnh Chính, cùng đi trên con đường của anh ấy.

- Ồ -

- Ồ gì? – Nam Tôn ra điệu bộ nhíu mày với Tỏa Tỏa

- Cậu thay đổi không ít, nhưng tớ rất vui vì điều đó. Cuối cùng thì cậu cũng chịu mở những những cánh cửa sâu kín nhất trong lòng mình, tớ rất vui, Nam Tôn. Cậu biết mà.

Tỏa Tỏa nói đến đây trong giọng nói có chút nghèn nghẹn, hai người đã ở cùng nhau 15 năm, khoảng thời gian ấy họ coi nhau như ruột thịt, Nam Tôn đã phải chịu đựng những gì Tỏa Tỏa là người hiểu rõ nhất. Giờ đây Nam Tôn có thể bước ra những khoảng sâu thẳm của tâm hồn để tận hưởng hành trình hạnh phúc cùng với người đàn ông của cô ấy, hẳn Tỏa Tỏa là người vui nhất. Cô đưa tay quẹt giọt nước mắt vừa lăn xuống đôi gò má còn ửng hồng, nhìn thẳng vào Nam Tôn nói:

- Tớ ủng hộ cậu, luôn là vậy.

- Cảm ơn cậu, Tỏa Tỏa – Nam Tôn bên này cũng không kiểm chế được xúc động, nước mắt đã sắp trào ra.

Nhiều khi nhìn lại, Nam Tôn không cảm thấy mình quá bất hạnh, ít ra đi qua một chặng đường dài biến cố, cô vẫn còn một Tỏa Tỏa vì mình mà không màng sống chết, có Vĩnh Chính người cô yêu, có một gia đình dù không trọn vẹn nhưng điều đó không quan trọng. Người ta sống với nhau vì điều gì chứ, không phải là yêu thương và thấu hiểu ư? Với cô vậy là đủ đầy rồi.

- Cảm ơn cậu – Nam Tôn nói tiếp – Cảm ơn vì luôn ở bên cạnh tớ, giờ đây tớ đã tìm được con đường đi tiếp theo của mình rồi, và tớ cảm thấy mình đang đến rất gần với hạnh phúc. Tớ cũng mong cậu có được Hạnh phúc, hơn cả tớ nữa.

- Tớ thấy mình hạnh phúc khi cậu được hạnh phúc, Nam Tôn – Tỏa Tỏa nghẹn ngào.

- Tớ mong cậu có được nhiều hơn thế!

- Tớ có bà nội, có cậu, có Tiểu Tỏa, có một gia đình như vậy, với tớ là quá đủ đầy rồi, giờ tớ chỉ mong kiếm thật nhiều tiền mà thôi.

Nói rồi cô vươn mình ôm lấy Nam Tôn, cả hai cùng khóc cùng cười, khiến cậu phục vụ đứng xa bần chần hồi lâu mới dám đưa thức ăn đến bàn.

- Tỏa Tỏa…

Nam Tôn tách mình, nhìn thẳng vào mắt Tỏa Tỏa, hạ giọng hỏi:

- Cậu không định tìm cho mình một Bạch Mã Hoàng Tử sao?

- Tớ bây giờ đã là mẹ đơn thân một con, không còn là công chúa, làm sao có thể tìm Bạch Mã Hoàng Tử chứ - Tỏa Tỏa vừa nói vừa làm ra vẻ già khổ trước mặt Nam Tôn.

- Tớ nói thật lòng đấy. Nếu cậu và Tạ Hoành Tổ đã không thể quay lại, vậy cậu không nghĩ sẽ tìm một hạnh phúc mới sao, giống mẹ tớ và dì Út ấy.

- Ừm, Nam Tôn – Tỏa Tỏa nhìn vào mắt bạn mình – Tớ biết cậu lo cho tớ và mong tớ hạnh phúc, nhưng tớ cảm thấy như vầy rất ổn. Thật đấy!

- Cậu vẫn chưa quên được Diệp Cẩn Ngôn, phải không?

- …. Tỏa Tỏa im lặng không trả lời, trong đầu cô bỗng chốc hiện lên hình ảnh người đàn ông trầm ổn thâm sâu nhưng lại vô cùng ấm áp đối với cô. Những chuyện trong quá khứ cứ như được dịp lại ùa về khiến cô không thể quay về với thực tại. Cô vốn chôn sâu đoạn tình cảm ấy trong lòng, ở một nơi trân trọng nhất trong trái tim, không ai có thể chạm tới và cũng không ai có thể thay thế được.

- Sao cậu không trả lời tớ?

- Tớ - Tỏa Tỏa gượng cười – Tớ không dám

- Không dám quên, hay không dám trả lời câu hỏi của tớ?

- Nam Tôn – Tọa Tọa cúi đầu, giọng chùng xuống – Nếu tớ nói trong 3 năm qua, chưa một ngày tớ quên Diệp Cẩn Ngôn, thì cậu có tin không?

Nam Tôn cảm thấy dường như Tỏa Tỏa chất chứa rất nhiều tâm sự trong câu nói của mình nên lặng yên ngồi chờ bên cạnh.

- Sau hôm nói Tạ Hoành Tổ đưa tớ đi khỏi Diệp Cẩn Ngôn, tớ vốn nghĩ: Tỏa Tỏa à, đoạn tình cảm này chỉ là nhất thời thôi. Xung quanh còn biết bao người tuổi trẻ tài cao, rồi Diệp Cẩn Ngôn sẽ sớm chìm vào dĩ vãng. Tớ cũng vốn nghĩ, kết hôn với Tạ Hoành tổ, mang thai Tiểu Tỏa xây dựng một gia đình thì sẽ mau chóng quên đi Diệp Cẩn Ngôn. Nhưng tớ đã sai mất rồi.

Nói đến đây, Tỏa Tỏa cúi mặt xuống, một giọt nước mắt rơi lên bàn tay của Nam Tôn.

- Chưa một ngày nào là tớ thôi nghĩ về anh ấy. Thật đấy. Cậu tin không?

- Tớ tin! – Nam Tôn khẽ nói, nắm chặt lấy tay Tỏa Tỏa

- Sau này anh ấy vì tớ mà làm biết bao nhiêu chuyện, vì bảo vệ tớ mà đắc tội với bao nhiêu người, tớ càng không thể quên.

- Vậy sao cậu không đi tìm anh ấy?

- Tớ không dám. -Tỏa Tỏa nói đến đây bờ vai khẽ run lên – Tớ thực sự không dám.

Nói đến đây Tỏa Tỏa òa khóc, Nam Tôn thấy vậy cũng không hỏi thêm gì nữa, lặng lẽ ôm chặt lấy bờ vai của Tỏa Tỏa. Hồi lâu, dường như Tỏa Tỏa đã bình tâm trở lại, Nam Tôn mới cất giọng nhẹ nhàng:

- Nào nào, Tỏa Tỏa cô nương, được rồi được rồi, tớ hiểu cậu mà, tớ tin cậu mà. Không có Bạch Mã Hoàng Tử thì sao chứ, có tớ đây.

Tỏa Tỏa gạt hai hàng nước mắt nhạt nhòa trên mặt, nở nụ cười:

- Đúng vậy, tớ chỉ cần có Tiểu Tỏa và Nam Tôn là đủ rồi ha ha ha.

***