Chương 2: Là Diệp Cẩn Ngôn

Nhà hàng Đông Phố, nhà hàng nổi tiếng và lâu đời ở Thượng Hải, giới trẻ truyền tai nhau Đông Phố chính là thánh địa hẹn hò nổi tiếng. Dù sao, Tưởng Nam Tôn và Chương Vĩnh Chính cũng là những nòng cốt trẻ của công ty mới, vì vậy mà Phạm Kim Cang cho rằng một nơi được giới trẻ yêu thích sẽ là phù hợp nhất. Trên đường đến đây, sợ Diệp Cẩn Ngôn không vừa lòng, anh ra sức tán dương, chỉ thấy ông ngồi yên lặng, Tiểu Phạm hồi hộp nói:

- Diệp Tổng, nhà hàng tuy rằng của giới trẻ nhưng thực sự rất tốt.

- Ừ. Tôi biết. Tôi đã đến đó rồi.

- Hả? Phạm Kim Cang tròn mắt ngạc nhiên - Diệp Tổng, anh cũng từng đến đó rồi ư? Tôi tưởng anh không bao giờ đến những nơi dành riêng cho giới trẻ vậy chứ!

- Phạm Phạm, cậu đã đọc tin có người vì quá tò mò chuyện người khác mà bị đánh gẫy chân chưa?

- Hả? – Phạm Kim Cang há hốc miệng – Anh không phải người như vậy chứ?

- Có thể! – Diệp Cẩn Ngôn cười rồi quay mặt sang hướng khác, ánh mắt phút chốc lại sâu thăm thẳm.

Đúng 7h tối, Diệp Cẩn Ngôn tới nhà hàng thì đã thấy Tưởng Nam Tôn và Chương Vĩnh Chính ngồi chờ ở đó rồi. Tưởng Nam Tôn là hậu nhân của nhà họ Tưởng nổi tiếng giàu có vài thập kỷ trước, cũng chỉ vì cha cô mải mê với cổ phiếu mà bại sản tán gia, để lại cho cô một món nợ khổng lồ và một người mẹ già khó tính. Chương Vĩnh Chính là nhân tài kiến trúc, bạn trai của Tưởng Nam Tôn, hai người họ cũng trải qua bao thăng trầm, giờ mới có thể ở bên nhau, cùng bước trên cùng một con đường, cùng nhìn về một hướng. Trong ngành này, ở Thượng Hải, tư tưởng và sức ảnh hưởng của Diệp Cẩn Ngôn khiến họ mong muốn được đi theo ông, Diệp Cẩn Ngôn cũng sẵn lòng thu nạp thêm những con người nhiệt huyết như vậy, trong xã hội thực dụng hiện nay, tìm được người đồng cảm cùng tư tưởng của ông, quả thực không phải nhiều.

Cuộc gặp gỡ của bọn họ diễn ra vô cùng thoải mái, ở một hoàn cảnh nào đó, những con người có cùng chí hướng, hiển nhiên làm cùng nhau sẽ trở thành cộng sự tốt. Tưởng Nam Tôn cảm khái người đàn ông đầy bản lĩnh ngồi trước mặt mình, không những vậy, cô còn biết ông là người trọng tình trọng nghĩa, giữ mãi trong lòng một đoạn tình cảm, dù không có được nhưng cũng không thể buông. Cô đã hiểu, vì sao mà Chu Tỏa Tỏa lại yêu ông nhiều đến vậy.

- Tưởng Tôn Nam, Chương Vĩnh Chính, cảm ơn hai người vì cuộc gặp hôm nay. – Diệp Cẩn Ngôn khách khí nói. – Cảm ơn hai người chấp nhận đồng cam cộng khổ cùng tôi trong vài năm sắp tới.

- Sếp Diệp, chúng tôi rất vui được làm việc cùng ông và thư ký Phạm – Tưởng Nam Tôn nói và đưa mắt nhìn sang Vĩnh Chính.

- Được rồi được rồi, như vậy là chúng ta đều vui. – Phạm Kim Cang cười nói góp phần – Vì vui vẻ như vậy nên nhờ cô mang giúp tôi chút đồ về cho Chu Tỏa Tỏa nhé, cảm ơn cô ấy đã chăm sóc cho cô.

- À vâng – Tưởng Nam Tôn không chút ngạc nhiên, đưa tay đón lấy gói đồ từ Thư Ký Phạm. Lúc nãy, vô tình đi rửa tay, cô thấy Diệp Cẩn Ngôn dặn riêng nhà bếp, cô đoán vì ông thích ăn nên đặt thêm mang về, không nghĩ được những món ăn đó là dành cho Tỏa Tỏa, có thể ông không tiện ra mặt nên nhờ Phạm Kim Cang chuyển lời. Chắc hẳn, Diệp Cẩn Ngôn vẫn quan tâm đến Tỏa Tỏa nhiều lắm, Nam Tôn thầm cảm thán!

***

Tỏa Tỏa! Bà nội! Con về rồi đây! – Nam Tôn đẩy cửa vào nhà trong tâm trạng vui vẻ, trên tay xách thêm vài túi đựng đầy thức ăn.

- Nam Tôn. Cậu về rồi à? – Tỏa Tỏa đang thu xọn đồ trong bếp, ló đầu nói vọng ra

- Ừ!

- Cậu ăn cơm chưa?

- Tớ ăn rồi…

- Ừm… Vậy cậu đi thay đồ đi. Tiểu Tỏa ngủ với bà nội rồi

- Tớ có mang thức ăn về cho cậu. Mau ra đây chúng ta cùng ăn trước đã.

- Wow – Tỏa Tỏa nghe vậy thì đi nhanh ra, gương mặt hết sức sảng khoái

- Mau mau, cậu xem này, mình nghĩ là cậu thích.

Nam Tôn vừa nói vừa mở từng hộp thức ăn bày lên bàn, mùi hương lan ra khắp phòng bếp. Đúng là nhìn rất thơm ngon.

- Thơm quá. – Tỏa Tỏa vừa nói vừa đưa mũi hít hà.

- Vậy thì mau ăn đi.

- Ừm. Tỏa Tỏa nhanh chóng gắp một miếng thức ăn cho vào miệng. – Một hương vị mà cô không bao giờ quên bỗng chốc hiện về. Cô nhớ món ăn này, hương vị này, cô đã từng ăn. Một cảm xúc như dòng điện xẹt qua tim, khiến những thứ cô vốn chôn vùi bao lâu tự nhiên thức dậy. Gương mặt cô cứ như vậy mà ngây ra, đến khi Nam Tôn huơ huơ bàn tay trước mặt cô mới trở lại.

- Tỏa Tỏa, cậu sao vậy, thức ăn có vấn đề gì sao?

- À không không … ngon lắm ngon lắm

- Vậy mà tớ tưởng cậu ăn trúng gì chứ - Nam Tôn cười hiền

- Không, chỉ là tớ nhớ về một hương vị ngày xưa.

- À – Nam Tôn à lên một tiếng, đưa mắt nhìn Tỏa Tỏa, nhất thời chưa nói thêm gì.

Cả hai vừa ăn, vừa nhỏ tiếng nói chuyện, thi thoảng Tỏa Tỏa lại nói một câu hoặc làm điệu bộ gì đó khiến cả hai bật cười. Tỏa Tỏa vẫn là người khiến người khác cảm thấy cuộc sống tràn ngập niềm vui, như ánh mặt trời vậy. Nam Tôn là người thân với Tỏa Tỏa nhất, dù Tỏa Tỏa làm gì cô cũng ủng hộ, nhưng cô biết có những chuyện Tỏa Tỏa đang cố gắng vùi thật chặt đáy lòng.

- Tỏa Tỏa…

- Hử…

- No chưa?

- Tớ no rồi, bụng cũng to hơn rồi này. – Tỏa Tỏa vừa nói vừa lấy tay xoa bụng

- Huh… Nam Tôn kéo bàn tay đang xoa xoa bụng của Tỏa Tỏa, nắm nhẹ. – Thức ăn hôm nay là có người nhờ tớ mang về cho cậu.

- Ai! Ai! Tỏa ra bộ ngạc nhiên, trêu đùa lại Nam Tôn– Ai mà lại gă lăng vậy chứ?

- Còn ai vào đây nữa, cậu không đoán ra sao?

Nghe Nam Tôn nói vậy, Tỏa Tỏa vẫn giữ nguyên nét cười trên mặt, nhưng trong lòng bỗng dưng trào lên một chút rung động. NamTôn bên cạnh trong giây lát vẫn chưa nhận ra cảm xúc của Tỏa Tỏa vẫn tiếp tục cao giọng nói:

- Cậu không hi vọng đó là một người yêu thầm cậu sao?

- Người yêu thầm Chu Tỏa Tỏa tớ trước giờ nhiều lắm. – Tỏa Tỏa vui vẻ đáp lại.

- Cậu không hi vọng là Tạ Hoành Tổ sao?

- Ha ha ha… Tạ Hoành Tổ ư… ha ha… nếu là anh ta thì có lẽ đã nói cậu xách cả nhà hàng về rồi… không phải anh ta đâu. Ha ha ha. – Tỏa Tỏa cười lớn

- Cậu chắc chắn chứ?

- Tớ chắc chắn, tớ và anh ấy đã thống nhất là mỗi người sẽ đi trên con đường riêng của mình và anh ấy có thể tự do thăm non chăm sóc Tiểu Tỏa, còn những chuyện khác thì không nghĩ tới nữa. Nên không có chuyện anh ấy dùng chiêu này để cảm động tới đâu. - Tỏa Tỏa nói và nhìn thẳng về phía Nam Tôn.

- Ồ…

- Với lại Tạ Hoành Tổ không biết tớ thích các món này. Tỏa Tỏa nói đến đây giọng bỗng trầm xuống.

- Ồ… -

- …

- Cậu không hỏi tớ là ai gửi à?

- Là anh ấy phải không?

- Anh ấy là ai? – Nam Tôn ngạc nhiên

- Diệp Cẩn Ngôn. – Tỏa Tỏa nhẹ giọng nói, đưa mặt nhìn về phía bàn ăn trước mặt

- ….. hmmmm…. Ừm – Nam Tôn ngập ngừng nói. – Hôm nay tớ và Vĩnh Chính hẹn anh ấy là Lão Phạm ăn cơm bàn một chút công việc.

- À…

- Lúc về Lão Phạm nói là mang chỗ thức ăn này về cho cậu, tớ biết Diệp Cẩn Ngôn cố ý nói nhà hàng làm riêng

- À…

- Chỉ à thôi sao? Cậu đang nghĩ gì thế. Nam Tôn hỏi Tỏa Tỏa, giọng hơi thiếu kiên nhẫn

- Cậu nhớ lần đầu tiên Diệp Tổng nói là muốn ăn cơm cùng với tớ không? Ở nhà hàng Đông Phố, Đúng là chúng tớ đã ăn những món này.

- Ồ - Tôn Nam nghe vậy phút chốc chưa biết tiếp lời ra sao

- Lúc ấy tớ đã nói với ông ấy là lần đầu tiên được ăn ngon như vậy, tớ đã biểu cảm như một đứa trẻ - Tỏa Tỏa nói đến đây nhoẻn miệng cười, trong đáy mắt bỗng chốc trở nên long lanh – Sau này ở với Tạ Hoành Tổ, được anh ấy dẫn đi ăn những món ngon, nhưng thực sự tớ không thể quên được bữa ăn đầu tiên với Diệp Tổng, chỉ có hai chúng tớ….

- Tớ hiểu – Nam Tôn vỗ vỗ vào tay Tỏa Tỏa đồng cảm

- Chắc anh ấy nghĩ tớ giống một đứa trẻ ngốc lắm – Tỏa Tỏa cười khổ

- Không đâu…

- Quãng thời gian sau này, tớ không lần nào ăn đến lại nơi đó, không ăn lại mùi vị đó, tớ sợ bắt gặp lại chính cảm xúc ấy, sẽ không đủ sức vượt qua. – Tỏa Tỏa đưa tay lau vội một giọt nước vừa chực trào ra khóe mắt.

- Tớ rất hiểu – Nam Tôn dang tay ôm vai Tỏa Tỏa – Nhưng Tỏa Tỏa của tớ vốn rất kiên cường, cậu sẽ vượt qua thôi.

- Cảm ơn cậu – Tỏa Tỏa trả lời, khẽ nghiêng đầu dựa vào người Nam Tôn - Dù sao thì món ăn cũng rất ngon, khi nào có dịp nhờ cậu chuyển lời cảm ơn của tớ đến Diệp Cẩn Ngôn.

- Ừm… Cậu không định gặp lại ông ấy ư?

- …. – Tỏa Tỏa im lặng

Kể từ ngày cô quyết định rời xa Diệp Cẩn Ngôn và kết hôn cùng Tạ Hoành Tổ, cô đã nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại ông nữa, chí ít thì cũng sẽ không chủ động tìm đến ông. Sau đó bao chuyện đã xảy ra với nhà họ Tạ và cuộc hôn nhân của cô, Diệp Cẩn Ngôn vẫn lặng lẽ đứng đằng sau giúp cho dàn xếp từng việc một. Tuy cả lão Phạm và Diệp Cẩn Ngôn không nói ra, nhưng cô và mọi người đều biết ông rời Tinh Ngôn và giúp đỡ Tạ Gia làm lại từ đầu là vì cô. Ân tình như vậy cô ngàn lời cảm ơn cũng không đủ và cô cũng chẳng còn gì có thể báo đáp ông. Chi bằng bản thân tự sống tốt, như lời lão Phạm nói, đã là một sự báo đáp lớn nhất rồi.

- Được rồi. – Nam Tôn phá tan sự tĩnh lặng – Cậu đi nghỉ sớm đi, tớ dọn chỗ này cho.

- Ok. Vậy tớ đi tắm trước.

- Ok.

Tỏa Tỏa đứng dậy và đi vào phòng. Nam Tôn hiểu trong lòng Tỏa Tỏa đang nghĩ gì nên cũng không nói thêm, lặng lẽ dọn dẹp đống bát đĩa trên bàn.