Chương 14: Diệp phu nhân

Tỏa Tỏa ngủ một giấc thật say, khi tỉnh lại đã không thấy Diệp Cẩn Ngôn đâu nữa, nhìn quanh thì đã thấy chiếc váy của mình được giặt khô, treo ở giá treo đồ gần đó. Nghĩ về chuyện lúc nãy, cô nhoẻn miệng cười.

Nghe ở dưới nhà có tiếng nói chuyện, Tỏa Tỏa vội vàng ngồi dậy, mặc đồ và nhẹ nhàng bước xuống. Cô nghĩ là người giúp việc theo giờ của ông đến, thấy cô nằm ngủ trong phòng ông thì quả thực không hay. Đến gần phòng khách, cô nghe Diệp Cẩn Ngôn đang chăm chú nói chuyện với một người đàn ông, câu chuyện loáng thoáng liên quan đến vụ li hôn đã lâu, tài sản con cái, Diệp Cẩn Ngôn yêu cầu anh ta phải làm nhanh gọn dứt khoát, người ta ông kia cũng tỏ rõ thành ý mà chấp hành.

Tỏa Tỏa bỗng chốc rơi vào hoài nghi, tựa lưng vào tường mông lung suy nghĩ.

Diệp Cẩn Ngôn thấy bóng Tỏa Tỏa ở sau bức tường vì vội vàng kết thúc câu chuyện, tiễn người đàn ông kia về, rồi bước đến bên cô.

- Tỏa Tỏa, em dậy lâu chưa? Có đói bụng không chúng ta ra ngoài ăn.

- Em không đói, lát em về nhà ăn cũng được.

- Chúng ta cùng ăn rồi lát anh đưa em về - Diệp Cẩn Ngôn vẫn kiên trì, giọng nói ân cần điềm đạm.

- Vâng, Diệp Tổng….Ừm, người đàn ông lúc nãy là ai? Em nghe loáng thoáng gì mà li hôn và tài sản… Hay là anh … anh – Tỏa Tỏa cúi cúi mặt

Diệp Cẩn Ngôn nhanh chóng đoán biết cô gái ngốc ngếch này đang nghĩ gì, mỉm cười ôn tồn nói:

- Anh ta là trợ lý của luật sư Mã, là luật sư giỏi nhất ở Thượng Hải chuyên xử lý các vị ly hôn khó nhất, Hướng Sinh là học trò của luật sư Mã. Hôm qua anh có hẹn anh ta đến đây nhờ xem xét sự việc của em, cũng may anh ta không đến vào thời điểm quan trọng. – Ông bật cười.

- Anh tính toán tất cả mọi việc cho em ư? – Tỏa Tỏa cảm kích, mắt long lanh nhìn Diệp Cẩn Ngôn.

- Đương nhiên, nếu không thì em suốt ngày đi tìm Dương Kha, anh không chịu nổi.

Nói rồi dắt tay Tỏa Tỏa đi ra khỏi nhà.

***

Nam Tôn đang ngồi chơi cùng Tiểu Tỏa và bà nội ở phòng khách, nhìn thấy Tỏa Tỏa cùng Diệp Cẩn Ngôn bước vào nhà thì nhất thời sửng sốt. Cô kéo kéo nhẹ tay bạn mình:

- Sao sếp Diệp đến nhà mà cậu không nói tớ trước, tớ dọn dẹp sơ nhà một chút, bừa bộn quá.

- Tớ đâu có biết, là anh ấy tự ý muốn vào, tớ không cản được.

Tỏa Tỏa nhỏ tiếng giải thích, rồi quay sang đưa Diệp Cẩn Ngôn vào nhà, cất lời chào bà nội.

- Bà nội, con xin giới thiệu, đây là Diệp Tổng, Diệp Cẩn Ngôn

- Xin chào bà Tưởng – Diệp Cẩn Ngôn nhã nhặn nói, trong giọng nói thể hiện sự cung kính.

- Ôi, đây là Diệp Tổng danh tiếng lẫy lừng đây sao, xin mời ông ngồi, thật quí hóa quá. – Bà nội Nam Tôn niềm nở và đưa tay ra hiệu mời Diệp Cẩn Ngôn ngồi xuống chiếc ghé sofa lớn trước mặt mình.

- Cảm ơn bà.

- Diệp Tổng, tôi nghe tiếng ông đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt, có gì thất lễ mong ông bỏ qua.

- Bà đừng nói vậy, cảm ơn đã cho phép tôi đến đây.

- Diệp Tổng, ông khách khí quá. Ông đã giúp đỡ gia đình chúng tôi rất nhiều, còn đặc biệt chiếu cố mấy đứa nhỏ. Thật sự tôi rất đội ơn ông. – Bà nội Nam Tôn nghẹn ngào.

Diệp Cẩn Ngôn thấy vậy thì lịch sự đáp đó là chuyện mà ông nên làm. Tỏa Tỏa và Nam Tôn cũng ngồi xuống bên cạnh, trấn an bà nội.

Một lát, Diệp Cẩn Ngôn mới hạ giọng, nghiêm túc nói:

- Bà Tưởng, hôm nay tôi đến là có chuyện muốn thưa với bà.

- Là chuyện gì, xin ông cứ nói. – Bà nội đưa tay chấm nước mắt, chăm chú lắng nghe.

- Tôi biết Tỏa Tỏa không có gia đình, từ lâu cô ấy coi bà và Nam Tôn là người thân duy nhất, vì vậy hôm nay tôi đến đây muốn xin phép bà cho tôi qua lại tìm hiểu Tỏa Tỏa, khi nào chọn được ngày lành tôi sẽ mang sính lễ đến để đón cô ấy vừa bên kia.

Bà nội Nam Tôn vốn là người truyền thống, tư tưởng có chút cổ hủ, mặc dù trải qua biến cố cũng đã phần nào cởi mở hơn nhưng thấy Diệp Tổng uy danh vẫn giữ phép tắc như vậy thì thoáng chốc vui mừng. Người đàn ông này tuy lớn tuổi nhưng chắc chắn hơn Tiểu Tạ rất nhiều, ít ra thì ông ấy không để Tỏa Tỏa phải chịu thiệt, ông ta nhất định sẽ cho Tỏa Tỏa một cuộc sống tốt.

- Diệp Tổng, đây là chuyện tốt, thực sự tốt. – Bà nội Tôn Nam mừng vui đến luống cuống, không nói nên lời.

Nam Tôn cũng kinh ngạc mà tròn xoe mắt nhìn Tỏa Tỏa, không ngờ hai người này lại tiến triển nhanh đến thế. Bên này bạn cô cười khổ, nói thầm trong bụng: Diệp Tổng, Diệp Lão Gia, anh như vậy là cầu hôn em ư? Nhẫn kim cương đâu? Hoa đâu?

***

Chỉ còn vài ngày nữa Nam Tôn cùng bà nội sẽ dọn về bên nhà của Chương Vĩnh Chính. Do công việc của cả hai đều rất bận, nên đám cưới tạm thời hoãn lại, cả hai chỉ định đăng ký kết hôn rồi khi nào thích hợp sẽ làm một đám cưới thật hoàn mỹ. Tỏa Tỏa biết đó là sự sếp tốt nhất, nhưng vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.

- Tớ sẽ rất nhớ cậu và bà nội. – Tỏa Tỏa nói, mắt rớm rớm nước

- Thôi nào thôi nào, chẳng phải chúng ta vẫn ở cùng thành phố sao, cậu cũng chuẩn bị trở thành Diệp Phu Nhân rồi còn gì … - Nam Tôn vui vẻ

- Nhưng anh ấy còn chưa mua nhẫn kim cương cầu hôn tớ - Tỏa Tỏa phụng phịu, hai gò má nhô nhô lên ửng hồng.

- Thôi nào thôi nào, anh ấy chắc chắn sẽ có nhẫn kim cương, sẽ có cầu hôn cậu …

- …Reng Reng

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

- Tỏa Tỏa, em đang làm gì? – Giọng Diệp Cẩn Ngôn vang lên bên kia đầu dây.

- Em đang giúp Nam Tôn xếp đồ, vài hôm nữa cô ấy và bà nội chuyển về bên nhà Vĩnh Chính mà.

- Anh đang ở dưới nhà, em xuống đây đi cùng anh, nhớ mang theo giấy tờ cá nhân nhé.

- Bây giờ á? – Tỏa Tỏa kinh ngạc.

- Ừ, xuống liền đi. Anh chờ em.

Tỏa Tỏa nhận được điện thoại của Diệp Cẩn Ngôn thì hết sức vui mùng, cô nhanh chóng khoác lên mình bộ chiến bào đỏ thắm, chạy vội xuống cầu thang gặp người đàn ông của mình.

Bước lên xe, chưa kịp cài dây an toàn, Tỏa Tỏa đã tò mò hỏi:

- Mình đi đâu vậy anh?

- Đến cục dân chính! – Diệp Cẩn Ngôn điềm tĩnh đáp, chuẩn bị nổ máy rời đi.

- Cục dân chính? – Tỏa Tỏa tròn xoe mắt nhìn ông – Để làm gì?

- Cô gái ngốc, em nghĩ chúng ta đến cục dân chính để làm gì. – Ông quay sang nhìn cô cười. – Đi đăng ký kết hôn!

- Hả? – Tỏa Tỏa sửng sốt.

- Em không nguyện ý sao?

Tỏa Tỏa bị Diệp Cẩn Ngôn làm cho ngây ngốc, cô rất nhiều lần tưởng tượng xem ông sẽ cầu hôn cô như thế nào? Hai người sẽ quay trở lại nhà hàng lần đầu tiên họ ăn tối cùng nhau, rồi cô phát hiện ra trong đĩa thức ăn có chiếc nhẫn? Hay là ông sẽ dẫn cô lên tòa nhà cao nhất thành phố, cầu hôn cô trong ánh sáng pháo hoa? Hay là họ sẽ cùng nhau tới nơi lần đầu cô tỏ tình với ông, resort lãng mạn ở trên núi? Cô đã tưởng tưởng rất nhiều nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc một ngày rất đỗi bình thường ông bất ngờ đến đón cô đi đăng ký kết hôn, có trăm ngàn lần tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng ra như thế.

Tỏa Tỏa khẽ mím chặt môi, che dấu nụ cười, hai tay nắm chặt dây an toàn, ánh mắt tươi vui nhìn ra cửa sổ.

- Sao vậy? Em đồng ý không? – Diệp Cẩn Ngôn vừa lái xe vừa vui vẻ nói, đúng là không có ai cầu hôn con gái nhà người ta như Diệp Tổng cả.

- Em đồng ý. Tất nhiên là em đồng ý….. chỉ là

- Chỉ là sao?

- Chỉ là Diệp Cẩn Ngôn anh sao không có chút lãng mãn gì hết vậy, anh có biết là em đã nghĩ ra 1001 cảnh anh cầu hôn em nhưng chẳng thể nào nghĩ đến cảnh này không? – Tỏa Tỏa vừa nói vừa giơ tay đập đập nhẹ vào tay Diệp Cẩn Ngôn, gương mặt giả bộ khổ sở .

Cả xe vang lên tiếng cười nói của hai người. Chu Tỏa Tỏa nói đúng, Diệp Cẩn Ngôn ông cần phải cười nhiều hơn, nụ cười thật lòng, và phải ở bên người khiến ông được cười nhiều như vậy, người đó không phải ai khác, chính là cô, người ông yêu và sẽ dành cả phần đời còn lại để chở che, được chăm sóc và hơn hết là cho cô một gia đình đúng nghĩa, luôn tràn ngập yêu thương.

“Phải! Dù chỉ còn 1 giây 1 phút, thì anh cũng dành 1 giây 1 phút để yêu em, Diệp phu nhân!”- Tỏa Tỏa, em đừng gọi anh là Diệp Tổng được không? - Diệp Cẩn Ngôn nghiêng đầu âu yếm nhìn sang Tỏa Tỏa.

- Được, thưa ông xã.

- Cảm ơn bà xã.