Chương 13: Anh cũng yêu em!

Hôm sau Tỏa Tỏa thức dậy đã thấy Nam Tôn đang chơi cùng Tiểu Tỏa, cô bước đến ngồi thừ trên sofa, tĩnh lặng ngắm con gái mình, trong lòng cô nghĩ về những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua và về Diệp Cẩn Ngôn.

- Hôm qua cậu mệt lắm phải không? Bà nội có nấu cháo đậu đỏ, cậu mau ra ăn đi. – Giọng Nam Tôn cất lên ân cần.

- Tớ không muốn ăn. – Tỏa Tỏa uể oải đáp.

- Không muốn cũng ăn một chút, nào nào lại đây tớ múc cháo cho.

Nam Tôn kéo kéo, Tỏa Tỏa uể oải đi theo. Hồi lâu, thấy Tỏa Tỏa cứ mân mê cái muỗng mà không ăn, Tôn Nam mới cất tiếng hỏi:

- Cậu vẫn lo lắng chuyện hôm qua ư?

- Ừ.

- Cậu cũng đừng lo quá, lão Phạm đã nói là Diệp Tổng ra mặt như vậy rồi, có anh ấy Tạ Gia Nhân chưa dám làm gì hơn nữa đâu.

Tỏa Tỏa im lặng, thực lòng sự quan tâm của cô lúc này là thái độ kỳ lạ của Diệp Cẩn Ngôn ban tối, mặc dù ông vẫn trầm ổn nhưng chính sự trầm ổn ấy lại khiến cô cảm thấy vô cùng xa cách.

- Nam Tôn, hình như Lão Diệp đã hối hận rồi.

- Cái gì? Sao cậu lại nói vậy?

- Tớ thấy hôm qua anh ấy lạ lắm. chắc là anh ấy đã hối hận rồi. – Tỏa Tỏa cúi đầu, dường như là sắp khóc.

- Tỏa Tỏa, cậu đừng nghĩ nhiều, Diệp Tổng không phải người như vậy đâu.

- Nhưng mà…

- Cậu tin tớ đi! – Nam Tôn quả quyết- Tin tớ đi mà, giờ cậu ăn hết bát cháo đi, rồi giúp tớ một việc này. Ha!

Thấy Nam Tôn vững tin như thế, Tỏa Tỏa miễn cưỡng ăn hết tô cháo, xong người cũng cảm thấy khoan thai hơn. Lúc sau Nam Tôn dúi vào tay Tỏa Tỏa một xấp bản vẽ, giọng điệu cầu thị:

- Tỏa Tỏa, vừa hay sáng nay Diệp Tổng yêu cầu Vĩnh Chính mang xấp bản vẽ này qua cho anh ấy. Cậu đi giúp chúng tớ đi, nhân tiện xác minh xem anh ấy có hối hận không?

- Tớ không đi đâu.

- Đi đi, cậu phải đi đi, đừng giữ những hoài nghi trong lòng nữa, nó làm mai một đi tình cảm của cậu đấy.

- ….

- Đi đi! – Nam Tôn đẩy bạn vào phòng thay quần áo, thái độ vô cùng kiên quyết. Tỏa Tỏa chép miệng, thôi thì cứ đặt cược một phen.

***

Tỏa Tỏa bắt một chiếc taxi đi đến khu biệt thư Tư Nam, cô chọn cho mình một chiếc váy bằng vải lụa màu trắng, chiết eo vừa vặn, thân váy điểm xuyết những bông hoa tím nhạt nhỏ li ti, khiến cho dáng vẻ yêu kiều và làn da trắng muốt của cô càng trở nên nổi bật. Cậu chàng lái taxi đôi ba bận không kìm được, đưa ánh mắt tán dương len lén nhìn qua gương. Cô mặc kệ, trong cô lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, về Diệp Cẩn Ngôn.

- Kính coong.

Diệp Cẩn Ngôn nghe tiếng bấm chuông, chắc mẩm là Vĩnh Chương mang bản vẽ tới, bèn chạy tới nói vọng vào bộ điều khiển.

- Cửa mở sẵn rồi, cậu vào đi, tôi đang bận tay chút.

Tỏa Tỏa nghe thấy vậy, im lặng bước vào nhà, cô cảm thấy hành động của mình lúc này có chút gì đó không chính đáng, nhưng nhận ra thì đã đến cửa chính từ lúc nào.

- Tỏa Tỏa, sao em lại đến đây? – Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy Tỏa Tỏa thì rất đỗi ngạc nhiên, trên người ông còn mặc bộ đồ ngủ và tay thì vẫn đang dính chút bột café chưa kịp pha.

- Nam Tôn nói là nhờ em mang bản vẽ của Vĩnh Chính sang cho anh, sáng nay họ có chút việc bận. – Tỏa Tỏa bối rối giải thích

Diệp Cẩn Ngôn nghe xong vội quay đi, trên miệng hé lộ ý cười, cô bé này, vẫn luôn đơn thuần đến vậy, đáng yêu đến vậy.

- Em để ở trên bàn đi.

Tỏa Tỏa vội đi tới để bản vẽ ở trên bàn, rồi chợt nhận ra việc của mình đến đây đã hết, nếu đã xong việc rồi, thì còn lí do gì để cô ở lại nữa đây. Nhưng chẳng phải cô muốn đến để hỏi cho rõ tại sao tối qua, sau khi giúp cô đưa Tiểu Tỏa về, ông lại lạnh lùng với cô như vậy ư? Chẳng phải cô muốn hỏi ông, có phải ông đã hối hận rồi ư? Những câu hỏi cứ hiện lên trong đầu Tỏa Tỏa mà cô không có cách nào nói ra được, đành đứng yên một chỗ, không biết làm gì.

- Tỏa Tỏa, em uống café nhé!

Giọng nói của Diệp Cẩn Ngôn ở ngay phía sau khiến Tỏa Tỏa giật mình quay lại, động tác quá nhanh khiến cô va vào hai ly café trên tay của ông, café đổ hết lên cánh tay cô, bắn cả sang thân váy, thấm ướt tạo thành một mảng nâu dài màu nâu đen.

- A… - Ly café nóng khiến tay cô thấy ran rát.

- Tỏa Tỏa, xin lỗi, em có sao không?

- Nóng quá …- Tỏa Tỏa lắp bắp nói, nhìn xuống cánh tay xuất hiện những vết đỏ hồng của mình.

Diệp Cẩn Ngôn vội vàng đặt ly xuống, kéo kéo cô vào một lavabo lớn ở căn phòng gần đó, kéo vòi nước xối lên cánh tay cô, ánh mắt vô cùng lo lắng. Một lúc thì những vết đỏ cũng bớt dần, Tỏa Tỏa cảm thấy đỡ hơn, đưa mắt nhìn sang Diệp Cẩn Ngôn vẫn đang chăm chút thấm những vết nước còn sót lại, trong lòng trào dâng cảm khái.

- Váy của em bẩn ướt hết rồi. – Diệp Cẩn Ngôn nói.

Tỏa Tỏa lúc này mới nhìn lại dáng điệu của mình, chiếc váy trắng xinh đẹp lúc sáng, giờ xuất hiện một vệt café rất lớn, còn thấm ướt một khúc.

- Đúng… - Tỏa Tỏa nói giọng tiếc nuối.

- Trên ngăn tủ có mấy bộ quần áo của anh, em mặc tạm vào đi, cái này cho vào máy giặt sấy, một lát là khô thôi.

- Vâng …

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô cười dịu dàng, rồi nhanh chóng đóng cửa, đi ra ngoài.

Tỏa Tỏa mở một ngăn tủ, trong đó có một xấp quần áo được xếp gọn gàng, màu sắc chỉ toàn là màu tối, chỉ duy nhất một bộ màu xanh, cô đưa tay chọn lấy rồi khoác lên người. Cô ngắm nhìn mình lọt thỏm trong bộ pijama rộng lớn, bộ pijama của Diệp Cẩn Ngôn, trên ấy còn mùi hương của ông, bất giác Tỏa Tỏa cảm thấy vô cùng ấm áp giống như được hơi ấm của người cô yêu bao phủ lên người vậy.

- Tỏa Tỏa, em xong chưa, mau ra đây.

Tỏa Tỏa mở cửa phòng tắm bước ra, giờ cô mới để ý đến căn phòng bên ngoài, theo sự sắp xếp bài trí thì có lẽ là phòng ngủ của Diệp Cẩn Ngôn, một chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng, phía bên kia là kệ sách lớn giúp ngăn cách nơi ngủ và một bộ sofa, có lẽ là nơi ông ngồi đọc sách hàng ngày, mọi thứ đều được bài trí rất gọn gàng.

- Em ngồi xuống đây đi, anh xem vết thương cho.

- Không sao đâu, chỉ hơi rát một chút thôi.- Tỏa Tỏa xua tay từ chối, từ bé đến giờ mỗi lúc ốm đau cô đều tự phải lo, chút vết bỏng này thì có là gì chứ.

- Ngoan, để anh xem nào.

Diệp Cẩn Ngôn kéo tay cô ngồi xuống bên giường, vén tay áo lên xem cánh tay bị bỏng lúc nãy, cũng may ly café không nóng lắm, lại xử lý kịp thời nên chỉ còn một vài chỗ hồng hồng nhàn nhạt. Ông lấy chai thuốc đang cầm trên tay, thấm vào một chiếc tăm bông rồi nhẹ nhàng chấm chấm lên, cử chỉ vô cùng dịu dàng. Tỏa Tỏa không kìm lòng được, cất tiếng hỏi ông:

- Diệp Tổng, hôm qua anh có chuyện gì ư?

- Huh?

- Hôm qua em thấy anh rất lạ, có phải anh cảm thấy hối hận rồi không? – Tỏa Tỏa lấy hết can đảm nói.

Bàn tay của Diệp Cẩn Ngôn dừng lại một chút, rồi ông lắc đầu: - Không phải

- Nhưng em thấy anh rất khác. – Tỏa Tỏa cúi đầu nói – Em đã rất nhớ anh, rất lo lắng chuyện của Tiểu Tỏa, lúc ấy chỉ em chỉ muốn được ôm anh, nhưng anh …

Diệp Cẩn Ngôn đặt chai thuốc xuống, cầm lấy bàn tay của Tỏa Tỏa, nhẹ nhàng vuốt ve.

- Tỏa Tỏa, anh không hối hận, anh cũng rất nhớ em.

- Vậy tại sao hôm qua anh lạnh lùng như vậy, lúc về không thèm nhìn em nữa. – Tỏa Tỏa nói giọng như là trách móc, bàn tay hơi vùng vẫy đung đưa.

- Không có gì đâu, em đừng nghĩ nhiều.

Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa ôm lấy Tỏa Tỏa, ông không hối hận khi cho bản thân một cơ hội ở bên cô, cho trái tim giằng xé của ông có được cảm giác yêu thương lần nữa, ông yêu cô, trước giờ không thay đổi, chỉ là cô trong lúc bất lực nhất thì người cô lựa chọn để cùng sẻ chia lại không phải là ông, Hướng Sinh chẳng phải là chỗ quen biết của Dương Kha sao?

- Sau này có việc gì thì nói cho anh, không cần phải tìm đến Dương Kha nữa.

Diệp Cẩn Ngôn thì thầm.

Tỏa Tỏa đang vùi đầu vào ngực Diệp Cẩn Ngôn thì bật cười, thì ra ông giận vì cô tìm đến Dương Kha. Ngày trước, lúc Dương Kha rời Tinh Ngôn, cô không hiểu chuyện đã đến trước mặt ông, khóc lóc nói đỡ cho anh ta vài câu, khiến Diệp Cẩn Ngôn vô cùng tức giận, còn vung tay ném vỡ cả tấm kính trong phòng, lúc ấy cô không hiểu vì sao ông tức giận đến như vậy? Giờ thì cô đã hiểu.

Cô ngước mặt nhìn ông.

- Diệp Tổng, là anh đang ghen đó ư?

- Hả? – Diệp Cẩn Ngôn bị Tỏa Tỏa nói trúng thì vô cùng bối rối

Thấy điệu bộ ấy, Tỏa Tỏa cười vui.

- Diệp Tổng, em và Dương Kha tuyệt đối không có chuyện gì, nhưng… em rất vui vì trái tim sắt đá của anh cũng biết ghen.

- Em nói gì… ai sắt đá.

Diệp Cẩn Ngôn chưa nói hết thì Tỏa Tỏa đã kéo đầu ông xuống, bao phủ lên môi ông một cái hôn, nụ hôn mềm mại ướŧ áŧ, nhẹ nhàng ve vuốt trên gương mặt phong sương như lan tỏa lên đó những sắc xuân rực rỡ. Ở khoảng cách gần như vậy, Tỏa Tỏa cũng cảm nhận được hơi thở ấm áp của Diệp Cẩn Ngôn âu yếm trên gương mặt mình, vành tai của mình. Hơi thở rất ấm và rất nhẹ khiến cho những tế bào trên cơ thể cô như được kích hoạt, các giác quan nương theo cảm xúc mà càng ôm chặt lấy ông, kéo ông vào gần với mình hơn. Lực kéo bất ngờ khiến Diệp Cẩn Ngôn mất đà, cả hai cùng ngã xuống, cơ thể Diệp Cẩn Ngôn đè cả lên cô.

Diệp Cẩn Ngôn lúng túng, định tách mình ra, ông có thể cảm nhận được những dồn nén trong lòng ông đang muốn nổ tung giải thoát, nhưng ông rất sợ, sợ mình không kìm chế được mà tổn hại đến cô. Ông chống tay định đứng dậy, thì vòng tay nhỏ nhắn của Tỏa Tỏa đã ôm lấy ngực ông, cô nhìn thẳng vào ánh mắt khao khát trốn tránh của ông, thì thầm:

- Diệp Tổng, dù chúng ta chỉ bên nhau 1 phút, thì 1 phút cũng là để yêu thương nhau, đúng không.

Câu nói của Tỏa Tỏa đã tấn công vào điểm huyệt yếu tận cùng sâu thẳm trong con người ông, khiến nó vỡ òa, những khát khao chất chứa như theo mạch máu mà lan ra rộng khắp tỏa. Ông cúi xuống hôn lên bờ môi cô, nụ hôn mạnh mẽ chiếm lĩnh. Tỏa Tỏa như bị sự mãnh mẽ ấy khuất phục, tất cả các giác quan đồng loạt mất cảm giác, chỉ nương theo hơi thở khát cháy của Diệp Cẩn Ngôn bao phủ vành tai, đi xuống cổ và khỏa lấp phủ đầy nơi mềm mại thanh xuân.

Tỏa Tỏa không thể kiểm soát được cả cơ thể của mình, cô đưa tay luồn vào trong lớp áo pijama của ông bám chặt tấm lưng trần vững trãi, tấm lưng cao lớn khiến cô mê đắm. Một giây khi bàn tay đẫm ướt mồ hôi của cô chạm lưng mình, Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy cả tâm trí hoàn toàn bao phủ bởi yêu thương chất chồng qua bao ngày tháng, ông đưa bàn tay nóng rẫy nhẹ nhàng ve vuốt dọc theo tấm lưng mềm mại trắng ngần của cô, dùng lực kéo sát vào thân mình. Căn phòng rộng lớn tĩnh mịch chỉ còn tiếng thở gấp gấp, tiếng hôn hòa quyện vào nhau, tiếng quần áo rơi xuống nền và tiếng yêu thương nồng ấm của những con người yêu nhau tha thiết. Họ cứ như vậy mà quyến luyến với nhau, giao hòa với nhau. Khoảnh khắc Diệp Cẩn Ngôn tiến vào cơ thể cô, Tỏa Tỏa thấy được mọi rào cản, mọi khoảng cách giữa họ không còn ý nghĩa gì nữa, cô hạnh phúc đón nhận sự ấm áp nồng nàn của ông đang lan tỏa từng phân từng tấc trong cơ thể của mình. Cô thực sự hạnh phúc, cô thực sự rất yêu ông.

- Diệp Cẩn Ngôn, em rất hạnh phúc, em rất yêu anh. – Cô vùi đầu vào khuôn ngực ông, cất giọng rất nhỏ.

- Anh cũng rất yêu em.

Diệp Cẩn Ngôn siết vòng tay ôm thật chặt cô gái bé nhỏ của mình, dù chỉ còn một phút, anh cũng sẽ dùng phút giây ấy để yêu thương em, bảo vệ em.

- Tỏa Tỏa, anh thực sự cũng rất yêu em!

Tỏa Tỏa mơ mơ hồ hồ nghe thấy những lời yêu thương của Diệp Cẩn Ngôn thì thầm bên tai, nhoẻn miệng mỉm cười, vòng tay ôm lấy ông rồi chìm vào giấc ngủ. Cả đêm qua vì ông mà cô thao thức mãi, vì sợ Nam Tôn thấy được nên cô chỉ đành nằm im nhắm mắt giả bộ mà thôi. Giờ thì ổn rồi, tất cả đã ổn rồi.