Chương 12: Anh hối hận rồi ư?

Tỏa Tỏa vội vàng rời khỏi công ty. Tài xế mà Diệp Cẩn Ngôn sắp xếp vẫn hàng ngày đưa đón cô. Anh ta đúng là một người tận tâm với công việc, kể cũng phải, người thuê anh ta là Diệp Cẩn Ngôn cơ mà. Đi theo Diệp Cẩn Ngôn mấy năm, lần đầu tiên anh thấy ông đối đãi với một người phụ nữ như vậy, dù cho bên ngoài có đồn đoán thế nào, anh vẫn tin cô ấy là người phụ nữ thực sự quan trọng trong lòng Diệp Cẩn Ngôn, làm sao anh có thể không chuyên tâm cho được.

Dương Kha đúng là con người nói được làm được, làm gì cũng rất nhanh gọn, nghe Tỏa Tỏa trút bầu tâm sự một lúc, anh ta đã sớm giới thiệu cho cô một văn phòng luật sư, là chỗ quen biết cũ. Tỏa Tỏa vô cùng cảm kích, ôm chầm lấy Dương Kha, rối rít nói nhất định sẽ có ngày trả ơn anh.

- Không cần cảm ơn tôi, cô chỉ cần về công ty tôi làm việc là được. Tưởng Nam Tôn bỏ tôi về với Diệp Cẩn Ngôn rồi. – Dương Kha vừa nói vừa chỉ tay vào trái tim, ra vẻ như đau khổ lắm.

- Thôi được thôi được, tôi sẽ tìm cách trả ơn anh, giờ tôi phải đi đây. – Tỏa Tỏa cười cười.

- Được, cô nhớ đấy. Bye bye

- Bye bye.

Tỏa Tỏa theo địa chỉ Dương Kha đưa, tìm đến văn phòng luật sư. Nơi Dương Kha giới thiệu là văn phòng của luật sư họ Hướng, tên Hướng Sinh một trong những luật sư có tiếng tăm của Thượng Hải chuyên giúp các gia tộc dàn xếp vấn đề ly hôn. Cô bấm điện thoại gọi đặt cuộc hẹn:

- Alo.

- Alo, tôi là Chu Tỏa Tỏa bên chỗ giám đốc Dương, xin hỏi tôi có thể hẹn với luật sư Hướng ngày hôm nay không?

- À, chào cô Chu. – Nhân viên lễ tâp ôn tồn đáp – Luật sư Hướng đã nhận tin từ giám đốc Dương, tuy nhiên ông ấy đang bận xử lý một vụ khác, nếu cô muốn thì có thể chờ ông ấy 2 tiếng được không?

- Được được – Dương Kha quả là người nhiệt tình, Tỏa Tỏa thầm cản thán – Vậy bây giờ tôi tới đó chờ Luật sư Hướng.

- Vâng. Hẹn gặp cô.

- Cảm ơn. Bai bai

Nếu đã phải chờ luật sư Hướng lâu như vậy, e rằng không kịp giờ đón Tiểu Tỏa, nghĩ vậy Tỏa Tỏa bèn gọi cho Nam Tôn nhờ cô đón giúp, dù sao đi nữa trong việc của con gái, cô cũng chỉ biết dựa vào người duy nhất là Nam Tôn, trước giờ vẫn luôn là như vậy. Ngoài Nam Tôn ra, cô không thể dựa vào bất cứ ai, kể cả Tạ Hoành Tổ. Không phải Tạ Hoành Tổ không thể chia sẻ trách nhiệm với cô, mà cô sợ Tạ Hoành Tổ sẽ nghe lời mẹ mình đón Tiểu Tỏa về nhà họ Tạ, giữ ở bên đó không trả về . Liệu Tạ Hoành Tổ có gan đó không? Tỏa Tỏa ngồi xe nghĩ vậy bỗng thấy lo lắng không yên.

Tại văn phòng luật sư Hướng, Tỏa Tỏa theo chân lễ tân đến ngồi chờ ở phòng họp, đúng là công ty luật, khắp nơi đều là tài liệu, không khí làm việc hết sức tập trung. Mọi người ai cũng cắm cúi vào những xấp giấy tờ rất dày trên bàn, bất chợt cảm thấy nhớ Diệp Cẩn Ngôn. Hình ảnh người đàn ông nho nhã đắm chìm trong những trang sách khiến trái tim thiếu nữa của cô lay động, đó là những ngày đầu cô vào Tinh Ngôn, lúc ấy cô cảm giác ông là bức tường thành vừa cao, vừa xa khiến cô nhìn thấy mà không thể đến gần, chỉ âm thầm dành cảm ái, âm thầm yêu thương. Cô lấy điện thoại gọi cho ông, nhưng lại sợ ông đang bận, đành nhanh tay tắt máy. Chỉ còn vài ngày nữa là ông sẽ về, nghĩ vậy cô cảm thấy ấm áp, tĩnh lặng ngồi chờ luật sư.

Một lát, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi bước vào, trên người anh ta mặc một bộ đồ vest màu đen, cắt may tỉ mỉ. gương mặt sáng sủa, ánh mắt hiện lên sự thông minh sắc bén. Tỏa Tỏa đoán chắc là luật sư Hướng, bèn vội vàng đứng đậy, cất lời chào:

- Xin chào, tôi là Chu Tỏa Tỏa. Xin hỏi anh có phải là luật sư Hướng.

- Đúng rồi, chào cô Chu. Giám đốc Dương có nói sơ về tình hình của cô, xin mời cô vào văn phòng tôi rồi chúng ta cùng trao đổi.

Tỏa Tỏa theo chân luật sư Hướng vào văn phòng, chăm chú cùng anh ta xem xét sự việc của mình. Lúc sau, điện thoại đổ chuông, nhìn sang luật sư Hướng vẫn đang đăm chiêu, cô đành thò tay vào túi, lặng lẽ bấm im lặng. Một lần, hai lần… xem chừng người bên kia thiếu kiên nhẫn nên vẫn không ngừng gọi tiếp, Tỏa Tỏa không chịu được bèn lấy điện thoại ra xem, là của Nam Tôn.

- Xin phép luật sư Hướng, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút. – Tỏa Tỏa cả nể nói.

- Ồ vâng, cô cứ tự nhiên.

Tỏa Tỏa bước nhẹ ra đến hành lang, mới bấm nút nghe.

- Alo, Nam Tôn

- Tỏa Tỏa, tớ gọi cho cậu mấy lần sao cậu không nghe máy? – Nam Tôn hốt hoảng

- Tớ đang ở chỗ luật sư, do Dương Kha giới thiệu. – Tỏa Tỏa nói rất nhẹ.

- Có chuyện rồi, lúc tớ đến trường đón Tiểu Tỏa, thì cô giáo nói bà nội và ba cháu đã đến đón đi, chắc chắn là Tạ Hoành Tổ và Tạ Gia Nhân rồi.

- Hả? Tỏa Tỏa nói lớn khiến mọi người xung quanh quay sang nhìn cô

- Cậu cứ bình tĩnh. – Nam Tôn đoán chắc Tỏa Tỏa sẽ nổi điên khi nghe chuyện này bèn trấn an cô – Giờ chúng ta phải tìm cách đón Tiểu Tỏa về.

- Không được, tớ phải đến nhà họ Tạ bây giờ.

Nói xong, Tỏa Tỏa tắt máy, hớt hải định chạy ra ngoài.

- Cô Chu, cô Chu… khoan đã. – tiếng của luật sư Hướng ở ngay đằng sau.

- Luật sư Hướng, tôi xin lỗi, tôi có việc phải đi ngay.

- Cô Chu, xin cô cứ bình tĩnh, nghe tôi nói một phút được không?

- Tôi thực sự phải đi, chúng ta nói sau … - Tỏa Tỏa gấp gáp nói.

- Không được! Tôi mới phát hiện vấn đề ở thỏa thuận thăm nuôi con gái cô. Khi mọi việc chưa được làm rõ, mong cô hãy bình tĩnh đã, bây giờ nếu có sai sót gì từ phía chúng ta, nhà họ Tạ có quyền khởi kiện, như vậy rất không hay.

- Vấn… vấn đề gì? Tại sao lại vậy được. – Tỏa Tỏa kinh hãi

- Tôi cần có thời gian để xem xét thêm, cô có thể chờ tôi đến sáng mai được không?

- Nhưng Tạ Gia Nhân đã đón con gái tôi về nhà bên ấy, tôi không được để như vậy được, tôi phải đến nói chuyện với bà ta.

- Được, vậy tôi đi cùng cô.

Nói rồi, luật sư Hướng xách theo xấp hồ sơ, cùng Tỏa Tỏa đi đến nhà họ Tạ. Tài xế Tống chở bọn họ đi, trên đường Tỏa Tỏa cố gắng gọi điện cho Tạ Hoành Tổ nhưng anh ta không bắt máy, cô liên tục bấm gọi lại, đến khi nghe thấy giọng nói bạc nhược của Tạ Hoành Tổ cất lên:

- Tạ Hoành Tổ - Tỏa Tỏa nói gần như hét lên – Anh làm như vậy là ý gì? Tại sao anh tự ý đón Tiểu Tỏa mà không có sự đồng ý của tôi.

- Tỏa Tỏa, anh xin lỗi- Giọng nói của Tạ Hoành Tổ thực sự rất nhỏ - Anh định chút nữa mới gọi điện cho em nhưng không ngờ em đã biết rồi. Đúng, Tiểu Tỏa đang ở chỗ mẹ anh, nhưng em yên tâm, con được chăm sóc rất tốt. Vài hôm nữa anh sẽ tìm cách nói chuyện với mẹ anh để đưa con về bên em,

- Anh bị điên rồi, Tạ Hoành Tổ, mẹ anh cũng thực sự điên rồi – Tỏa Tỏa tức giận – Một đằng thì gửi thư luật sư đòi quyền nuôi Tiểu Tỏa, một đằng tự động bắt con bé về. Các người đừng có làm gì quá đang!

- Anh xin lỗi, vậy nhé!

Tạ Hoành Tổ như muốn trốn tránh nên vội vàng cúp máy, khiến Tỏa Tỏa như bốc hỏa, cô giục tài xế nhanh chóng đến nhà họ Tạ.

***

Tỏa Tỏa đứng bên ngoài căn biệt thự to lớn của nhà họ Tạ, bấm chuông liên hồi nhưng mãi một lúc sau người quản gia mới chạy ra, nhận ra Tỏa Tỏa bèn lịch sự cất lời chào:

- Cô Chu!

- Tôi muốn gặp Tạ Gia Nhân!

- Xin lỗi cô Chu, hôm nay bà chủ đang đón khách, không tiện để gặp, phiền cô đến vào hôm khác.

Tỏa Tỏa nghe nói vậy thì không kìm chế được nữa, lớn tiếng nói:

- Tôi muốn gặp Tạ Gia Nhân và Tạ Hoành Tổ, nếu các người không cho gặp, tôi sẽ báo cảnh sát những người trong nhà này bắt cóc con gái tôi.

Luật sư Hướng thấy Tỏa Tỏa kích động bên nhỏ tiếng ngăn lại:

- Cô Chu, xin cô cứ bình tĩnh, chúng ta không được manh động mà trúng kế của Tạ Gia Nhân. Để tôi nói chuyện với họ.

Nói rồi luật sư Hướng tiến lên, bình thản nói với người quản gia:

- Tôi là luật sư Hướng, được sự nhờ vả của một người bạn cũ mà đến đây cùng với cô Chu. Rất mong cô vào chuyển lời với bà Tạ như vậy.

Người quản gia gật đầu và bước nhanh vào trong, một lát thì quay ra mở cổng.

Tỏa Tỏa chạy đến phòng khách thì thấy Tạ Gia Nhân đang ngồi uống trà, trông điệu bộ giống bà ta đã đoán biết trước là sẽ có việc này. Cô nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Tạ Hoành Tổ và Tiểu.

- Con gái của tôi đâu? – Tỏa Tỏa lớn tiếng hỏi.

- Cô vẫn thiếu lịch sư như vậy sao? – Tạ Gia Nhân không quay ra nhìn Tỏa Tỏa, cất giọng vô cùng quan cách.

- Phải! Tôi là vậy như vậy đó. Tôi chỉ muốn hỏi con gái của tôi đâu?

- Cháu gái của tôi, con gái của con trai tôi hiện đang được bảo mẫu chăm sóc rất tốt. – Giọng điệu của Tạ Gia Nhân vẫn tỏ ra vô cùng bình thản.

- Bà không được làm như vậy, đó là con gái của tôi.

- Tại sao không được làm như vậy? – Lúc nào Tạ Gia Nhân mới quay ra nhìn Tỏa Tỏa, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt và xa cách. – Đó là cháu gái của nhà họ Tạ, tại sao tôi lại không có quyền.

- Bà Tạ, Tạ Tổng – lúc nào luật sư Hướng mới lên tiếng – Tôi là Hướng Sinh, luật sư của cô Chu, tôi nghĩ chúng ta nên bình tĩnh giải quyết việc này cho êm thấm.

Tạ Gia Nhân liếc mắt nhìn bàn tay đang chìa ra từ phía luật sư Hướng rồi liếc mắt nhìn sang Tỏa Tỏa, nhếch miệng nói:

- Nhanh vậy mà cô đã tìm được luật sư Hướng để đại diện cho mình, chắc hẳn có người nói giúp cho cô. Tôi thực sự không biết cô có bản lĩnh gì mà lại lắm người cam tâm giúp cô đến thế?

Tỏa Tỏa nghe nói vậy thì cười nhạt, Tạ Gia Nhân lại tiếp tục.

- Nếu cô đã nhờ luật sư can thiệp thì hãy chờ đến ngày mai, luật sư của tôi sẽ làm việc với các cô. Bây giờ tôi mệt rồi, xin mời về cho.

Tỏa Tỏa nghe vậy thì lập tức nổi nóng, không để luật sư Hướng cản mình, hét vào mặt Tạ Gia Nhân

- Bà mau trả con gái cho tôi, bằng không tôi ở lì ở đây. Tạ Hoành Tổ, anh mau ra đây, trả con cho tôi…

- Cô mà còn lớn tiếng, tôi sẽ báo cảnh sát đấy. Người đâu, tiễn cô Chu và luật sư Hướng ra về … - Tạ Gia Nhân nói, tiếng nói sin sít qua kẽ răng.

Từ bên ngoài có tiếng bước chân nhanh chóng đi vào, Tỏa Tỏa tưởng rằng người của Tạ Gia Nhân vào để kéo mình ra đang định hét lớn thì bỗng chững lại, người đang đi vào là Phạm Kim Cang, lão Phạm. Tại sao anh ấy lại ở đây, chẳng phải anh ấy cùng Diệp Cẩn Ngôn đang ở Bắc Kinh hay sao.

- Bà Tạ, xin chào. – Phạm Kim Cang vừa vào đến nơi thì cất giọng lịch sự nói.

- Thư ký Phạm, anh đến đây có việc gì? Sao không báo trước để tôi tiếp đón. – Tạ Gia Nhân vừa nhìn thấy Phạm Kim Cang thì lập tức thay đổi thái độ, niềm nở nói. Dù sao thì Phạm Kim Cang cũng đi theo Diệp Cẩn Ngôn giúp đỡ nhà họ Tạ 2 năm qua, bà ta cũng ít nhiều kiêng nể, có thể vì vậy mà Lão Phạm có thể ra vào nhà họ Tạ một cách dễ dàng hơn.

- Bà Tạ, tôi đến đây để đưa cô Chu và con gái cô ấy về. – Phạm Kim Cang nói, trong giọng nói thể hiện rất rõ ý đồ của anh ta, thái độ chuẩn mực nhưng cứng rắn.

Tạ Gia Nhân nghe lão Phạm nói thì mặt hơi biến sắc, bà ta cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, giữ giọng nói rất nhẹ nhàng:

- Thư ký Phạm, xin lỗi anh, tôi thiết nghĩ đây là việc của Tạ Gia, chúng ta không dám phiền đến Thư Ký Phạm. Xin cảm phiền anh về cho.

Phạm Kim Cang biết không thể gây chuyện ồn ào tại Tạ Gia nên vẫn ôn tồn nói:

- Xin lỗi bà Tạ, tôi đến đây là để ra mặt thay cho Chu Tỏa Tỏa, mong bà hãy để chúng tôi khó xử.

Tạ Gia Nhân nghe vậy thì nhếch mép cười:

- Ồ, thì ra anh cũng ra mặt thay cho cô ta ư? Luật sư Hướng là do anh giúp cô ta mời à? Xin lỗi dù có là anh, hay là luật sư Hướng cũng không thay đổi được gì đâu. Xin mời về cho, ngày mai hãy làm việc với luật sư của tôi.

- Bà…! – Phạm Kim Cang bị Tạ Gia Nhân nói vậy thì cơn bực tức trào lên, không biết nói gì.

- Xin mời về cho. Dù có Diệp Tổng đến đây ra mặt cho anh thì cũng vậy thôi – Tạ Gia Nhân nói lớn toan quay người đi vào phòng trong.

Bỗng có giọng nói nói trầm ấm, uy nghiêm cất lên từ phía ngoài cửa, một bóng dáng người đàn ông cao lớn, phong thái nho nhã bước vào:

- Vậy sao, bà Tạ.

- Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Tổng.

Cả nhóm người có mặt trong phòng nhìn thấy sự xuất hiện của Diệp Cẩn Ngôn thì hết sức kinh ngạc, ông đứng đó phong thái ung dung tự tại nhưng ánh mắt lại toát ra khí chất khiến người khác phải kinh sợ.

- Diệp Tổng, chào ông. Tôi thực sự không biết ông đến, lại đúng vào lúc hỗn loạn này …

- Bà Tạ ! – Diệp Cẩn Ngôn xua tay ngắt lời - chắc bà đoán ra tôi đến đây vì việc gì. – Ông cất giọng trầm ấm nhưng lại khiến người nghe cảm thấy vô cùng uy lực. – Bà hãy thuận tình để Chu Tỏa Tỏa đưa con của cô ấy về đi, bằng không nếu bà muốn nhờ luật sư vào cuộc, tôi nghĩ không phải giải pháp tốt cho bà và cả Tạ Thị, nhất là vào thời điểm này. Mong bà hiểu ý tôi.

Câu nói của Diệp Cẩn Ngôn vừa phát ra, Tạ Gia Nhân nhất thời thảng thốt. Bà ta lờ mờ đoán được, Diệp Cẩn Ngôn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, trước đây nghe đồn vì Chu Tỏa Tỏa mà ông ta mới đến giúp Tạ Thị, cũng nhờ bản lĩnh của ông ta mà Tạ Thị mới hồi phục như bây giờ. Nếu ông ta lại tiếp tục giúp cho Chu Tỏa Tỏa như vậy, cứng rắn với ông ta đúng là không phải cách hay. Nghĩ một lát, bà ta ra vẻ nhún nhường.

- Diệp Tổng, chắc ông hiểu lầm gì rồi, tôi chỉ muốn đón Tiểu Tỏa về chơi một chút, bây giờ sẽ đưa cháu về với mẹ ngay thôi.

Rất nhanh, người bảo mẫu bế Tỏa Tỏa đang ngủ say đi xuống, chắc cô bé chơi mệt đã ngủ từ lúc nào. Tỏa Tỏa vội vàng ôm lấy con gái, cùng với mọi người rời Tạ Gia.

Trên lầu 2, có một người nãy giờ lặng im vẫn dõi theo bọn họ, chẳng rõ đã nhìn được những gì, chỉ thấy hai bàn tay nổi đầy gân xanh đang nắm rất chặt, rất chặt.

Ra đến cổng, luật sư Hướng cung kính nói với Diệp Cẩn Ngôn:

- Diệp Tổng, lâu ngày không gặp, xin lỗi vì làm phiền ông.

- Hướng Sinh, lâu ngày không gặp. – Diệp Cẩn Ngôn cất giọng không gần không xa nói. – Không phiền gì, việc tôi nên làm.

- Vâng, nếu không còn gì thì tôi đưa cô Chu về trước …

- Không! – Diệp Cẩn Ngôn lạnh lùng nói – Để tài xế của tôi đưa cậu về.

Diệp Cẩn Ngôn vừa dứt lời thì Phạm Kim Cang ra hiệu cho một chiếc Mercedes đang đậu gần đó chạy tới đón Hướng Sinh, còn mình thì nhanh chóng mở cửa xe của Tài xế Tống, cùng Diệp Cẩn Ngôn và mẹ con Tỏa Tỏa về nhà.

Trên xe, Tiểu Tỏa ngồi giữa Diệp Cẩn Ngôn và Tỏa Tỏa, cô bé ngủ rất say, lâu lâu lại nghiêng người sang một bên, thấy vậy Diệp Cẩn Ngôn đưa tay ôm cô bé, để dựa vào người mình, Tỏa Tỏa nhìn thấy vậy thì vô cùng cảm động. Nếu không có sự xuất hiện của ông ngày hôm nay thì không biết cô còn phải đôi co với Tạ Gia Nhân đến bao giờ nữa. Nhưng chẳng phải ông còn ở Bắc Kinh hay sao? Làm sao ông biết họ đang ở Tạ Gia để đến ứng cứu?

Tỏa Tỏa định cất tiếng hỏi, thì Diệp Cẩn Ngôn quay sang ra hiệu im lặng, chỉ tay về Tiểu Tỏa vẫn đang ngủ ngon trong lòng mình, rồi đưa mắt nhìn ra phía ngoài xa. Tất cả cùng chìm vào im lặng. Sự im lặng ấy làm cho Tỏa Tỏa có một điều gì đó trỗng rỗng và mất mát.

***

Xe về đến nơi thì bắt gặp Nam Tôn và Vĩnh Chính đứng dưới sảnh chờ họ, thấy có mặt của Diệp Cẩn Ngôn, Nam Tôn biết ý đón lấy Tiểu Tỏa và cùng bạn trai đi lên nhà trước, lão Phạm cũng vội vã ra xe, để lại Tỏa Tỏa đang chất chứa muôn vàn cảm xúc trước Diệp Cẩn Ngôn. Thực sự những ngày qua cô đã rất nhớ ông, hôm nay cũng vậy. Nhưng những cảm xúc hỗn loạn từ chiều đến giờ khiến cô vô cùng mệt mỏi, đứng trước Diệp Cẩn Ngôn lúc này, cô chỉ muốn vùi đầu vào ngực ông mà khóc, vậy thôi. Tỏa Tỏa định bước tới, thì giọng Diệp Cẩn Ngôn vang lên:

- Tỏa Tỏa, hôm nay em mệt rồi, lên nghỉ sớm đi.

Diệp Cẩn Ngôn nói xong, đưa ánh mắt nhìn sang nơi khác, né tránh cái nhìn của Tỏa Tỏa. Tỏa Tỏa chợt nhận ra, từ lúc lên xe đến giờ, ông không nhìn vào cô, bất giác trong lòng Tỏa Tỏa trào dâng một cảm giác vô cùng trống rỗng.

- À vâng. Vậy anh cũng về nghỉ sớm đi.

Mặc dù cô thấy trống rỗng, mặc dù muốn được ở thêm cùng ông, nhưng lòng kiêu hãnh lại khuyên cô không nên cưỡng cầu ông làm những điều mà ông không muốn. Cô mỉm cười tạm biệt ông, bước lên cầu thang với một tâm trạng rối ren cảm xúc.

- Anh sao vậy? Hay là anh đã hối hận rồi ư? – Tỏa Tỏa thầm nói với lòng mình, trên gò má lăn dài một giọt nước mắt.

***