Chương 11: Cẩn Ngôn, em chúc anh hạnh phúc!

Diệp Cẩn Ngôn quay trở lại xe, không nói gì, ánh mắt tĩnh lặng nhìn theo những cảnh vật chuyển động bên ngoài. Phạm Kim Cang thấy sếp mình như vậy, mặc dù trong lòng anh lúc nào có rất nhiều điều muốn nói, cũng đành tĩnh lặng theo ông.

Về đến gần khu biệt thư Tư Nam, đây là khu nhà ở tư nhân thuộc hàng đắt đỏ nhất Thượng Hải, là nơi ở của Diệp Cẩn Ngôn mấy chục năm nay, ông bỗng lên tiếng:

- Tiểu Phạm, cậu kiểm tra gấp giúp tôi khu nhà Vĩnh Chương muốn mua, loại phòng có tiện ích cao nhất, có căn nào trống không?

- Vâng. Để ngày mai tôi kiểm tra. Ai đang cần mua vậy?

- Tôi!

- Anh? – Phạm Kim Cang sửng sốt – Chẳng phải hôm trước anh từng nói không muốn đầu tư vào dự án này hay sao? Anh đổi ý hay sao? Hay dự án này có gì đột phá mới?

Phạm Kim Cang nói một lèo khiến Diệp Cẩn Ngôn nhăn mặt, nhưng vẫn cười ôn tồn. Ông biết Phạm Kim Cang là một thư ký tốt, cả nhân cách và phong thái đều tốt, chỉ là dù đi cùng ông bao nhiêu năm, cái kiểu nói chuyện không ngừng nghỉ ấy vẫn không sửa được.

- Tôi không mua đầu tư?

- Không đầu tư….?

- Tôi mua để ở! Cậu nhanh chóng kiểm tra cho tôi. – Diệp Cẩn Ngôn ung dung nói, nhưng trong ý tứ như là mệnh lệnh.

- Để ở? Nhưng biệt thự Tư Nam… và nhà cũ anh mua từ Tưởng Gia, rồi những chỗ khác… anh vẫn đang để trống mà …

- Tiểu Phạm, Tiểu Phạm, được rồi, được rồi. Cứ biết vậy đi. Tôi vào đây. Cậu về cẩn thận. Ngày mai đón tôi đúng giờ đấy.

- À vâng, Diệp Tổng. Tôi nhớ rồi. Chúc ông ngủ ngon.

- Ngủ ngon.

Diệp Cẩn Ngôn vội bước vào nhà, Phạm Kim Cang vẫn đứng nghệt ra một lát rồi mới lên xe trở về. Ngày mai họ lại bay đi Bắc Kinh sớm. Diệp Tổng danh tiếng lẫy lừng của anh, người luôn có cái đầu lạnh, lúc nào cũng trầm ổn sáng suốt, dạo này không còn ở trong quỹ đạo ấy nữa rồi. Đúng là ái tình khiến người ta sa ngã, nhưng cũng khiến người ta trưởng thành. Sếp Diệp của anh là thuộc dạng nào đây?

***

Tỏa Tỏa nằm tâm sự với Nam Tôn một lúc thì với tay lấy chiếc điện thoại, soạn một tin nhắn.

- Muộn vậy rồi, cậu còn nhắn tin cho ai? – Nam Tôn lấy làm lạ hỏi.

- Cho Diệp Cẩn Ngôn. – Tỏa Tỏa vừa bấm bấm, vừa mỉm cười.

- Ồ, thư tình! Nhưng làm chung với Diệp Tổng, tớ chắc chắn với cậu ông ấy không dùng tin nhắn đâu. – Nam Tôn vừa nói vừa thở dài.

- Không sao. Tớ nhắn cho anh ấy là được – Tỏa Tỏa vừa cười vừa nói, chăm chú soạn tin.

- Ờ, tình yêu … tình yêu – Nam Tôn lẩm bẩm .

- Rồi! Gửi tin rồi! Chúng ta đi ngủ thôi! – Tỏa Tỏa đẩy Nam Tôn nằm xuống, kéo chăn đắp kín đầu.

- Không chờ phản hồi ư?

- Không! Tỏa Tỏa quả quyết – Ngủ đi.

Một lát, điện thoại của Tỏa Tỏa có chuông, cô tung chăn cấm lấy điện thoại lên vội vàng đọc, Nam Tôn không biết nội dung thế nào, chỉ thấy Tỏa Tỏa cười tươi đến mức hai mắt híp cả lại.

Phía bên này, Diệp Cẩn Ngôn cũng đang mỉm cười, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại, màn hình hiển thị phần tin nhắn:

- “Lão Diệp, chúc anh ngủ ngon và mơ thấy em nhé. Yêu anh! Nhớ mơ thấy em đấy!”

- Ừ! Ngủ ngon!

***

- Tỏa Tỏa! Nhanh chân lên, hôm nay chúng ta phải đi tàu điện đó. Vĩnh Chính bận nên không thể qua rước chúng ta đâu. – Nam Tôn vừa dắt tay Tiểu Tỏa đứng ở trước cửa, vừa gọi với vào phòng

- Tới liền! – Tỏa Tỏa vội vàng chạy ra, trên miệng vẫn còn chiếc bánh quẩy nhai dở.

- Cậu đó! Lúc nào cũng vậy, không sợ Tiểu Tỏa của chúng ta muộn học sao? – Nam Tôn vừa nói vừa đưa tay nựng nựng cô bé

- Được rồi được rồi. Tớ hứa sẽ dậy sớm hơn, được chưa? – Tỏa Tỏa phụng phịu

- Đi thôi!

Tôn Nam thấy gương mặt nhăn nhó của bạn thì bật cười, cũng dắt tay 2 người đi ra đường lớn. Cả ba ra đến đầu ngõ thì thấy có chiếc BMW quen thuộc, cả Nam Tôn và Tỏa Tỏa đều nhận ra chiếc xe này, là xe của Diệp Cẩn Ngôn. Hai cô chưa kịp tới gần thì tài xế đã xuống xe và vội vàng tới nói:

- Cô Chu, Diệp Tổng nói tôi tới đón cô. Tôi họ Tống, cô cứ gọi tôi là tài xế Tống ạ

- Đón chúng tôi? – Tỏa Tỏa ngạc nhiên hỏi.

- Vâng. Diệp Tổng nói nếu cô cần đi đâu thì cứ dặn dò, từ bây giờ tôi là tài xế riêng của cô.

- Vậy sao?

- Vâng. Mời các cô lên xe. – Tài xế vừa nói vừa nhanh chân đến mở của xe cho nhóm người Tỏa Tỏa.

Cả ba người vừa lên xe, thì có chuông điện thoại, là của Diệp Cẩn Ngôn:

- Alo, Diệp Tổng. – Tỏa Tỏa cất giọng nhỏ nhẹ

- Tỏa Tỏa, anh vừa xuống máy bay. Từ nay tài xế Tống sẽ đưa đón em, có gì em cứ nói với cậu ấy.

- Vâng, Diệp Tổng. Chúng em đang ở trên xe rồi. Cảm ơn anh

- Tốt. Anh có thể sẽ ở Bắc Kinh thêm một tuần nữa.

- Vâng.

- Vậy nhé. Tạm biệt. Xong việc anh sẽ gọi cho em.

- Tạm biệt anh, Diệp Tổng. – Tỏa Tỏa cúp máy, trên gương mặt vẫn hiện diện nét cười hạnh phúc.

Nam Tôn ngồi bên cạnh, thấy bạn vui như vậy thì cũng hùa theo;

- Diệp Tổng thật tốt, từ nay Tiểu Tỏa của chúng ta không sợ trễ giờ nữa rồi, phải không Tiểu Tỏa.

Tiểu Tỏa còn nhỏ, chưa biết gì, chỉ biết bập bẹ nói theo:

- Diệp Tổng thật tốt, Diệp Tổng thiệt tốt. Tiểu Tỏa yêu Diệp Tổng.

Khiến cả Tỏa Tỏa và Nam Tôn nhiền thấy điệu bộ dễ thương ấy đều bật cười.

***

Tại phòng Tổng Giám Đốc tập đoàn Tinh Ngôn, Đới Thiến ngồi trầm ngâm trước đơn xin từ chối chuyển công tác của Tỏa Tỏa. Hôm đó, Diệp Cẩn Ngôn vừa nghe cô nhắc đến tên Chu Tỏa Tỏa thì lập tức đứng dậy rời đi, cô đã đoán biết sớm muộn sẽ có việc này. Mặc dù trong lòng có chút trống rỗng, nhưng cuối cùng thì Diệp Tổng huyền thoại cũng đã có thể bước qua những giới hạn cho chính mình vạch ra để được sống đúng với bản ngã của mình, sống với đúng con tim mình. Đúng ở xa nhìn ông bao năm như vậy, sao cô không hiểu được sự dằn vặt của ông cơ chứ? Nếu không phải là một Chu Tỏa Tỏa thì ai có thể lay động trái tim băng giá của Diệp Cẩn Ngôn, ai có thể kéo ông bước ra khỏi bức tường thành không thể buông bỏ để trở lại với hạnh phúc đời thường. Không, không phải là ai khác, kể cả cô.

Cô cầm bút, ký tên mình lên tờ đơn trước mặt, thì thầm với chính mình:

- Cẩn Ngôn, em chúc anh hạnh phúc!

***

Buổi trưa, Tỏa Tỏa đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm cùng đồng nghiệp thì nhận được điện thoại, của Tạ Hoành Tổ. Suy nghĩ một chút cô mới bấm nghe.

- Alo.

- Tỏa Tỏa, là anh.

- Vâng. Anh gọi có gì không?

- Chúng ta có thể cùng ăn trưa được không?

- À, em đang chuẩn bị đi cùng đồng nghiệp rồi, có gì anh có thể nói chuyện qua điện thoại cũng được. – Tỏa Tỏa khách sáo nói.

- Anh đã đến gần công ty em rồi, quả thực là có chuyện cần phải gặp mặt để nói với em.

- Ồ vậy sao? Vậy anh chọn nhà hàng đi, nhắn tin cho em địa chỉ. Em tự đi đến.

- Ừ, lát gặp em.

Tạ Hoành Tổ chọn một nhà hàng rất gần Tinh Ngôn, ngồi ở đó chờ cô. Một lát Tỏa Tỏa đi vào, cô vẫn xinh đẹp và rực rỡ như một đóa hoa trong nắng sớm, vừa mềm mại, vừa tràn đầy sức sống, vừa ẩn dụ quyến rũ mê đắm lòng người. Tạ Hoành Tổ bỗng chốc cảm thấy mất mát, anh không phủ nhận vẫn còn rất yêu Tỏa Tỏa, chỉ là hiện tại cơ hội có lại cô là rất ít.

- Tỏa Tỏa, bên này! - Anh đưa tay vẫy vẫy.

- Ohhh. Anh đến lâu chưa?

- Vừa tới thôi, vừa tới thôi – Tạ Hoành Tổ vừa nói vừa kéo ghế cho cô.

- Vậy sao? - Tỏa Tỏa cười, gương mặt lại càng tươi xinh rạng rỡ. Hôm nay anh có việc gì, em không có nhiều thời gian vì buổi chiều có cuộc họp.

- À ừ. ... Tạ Hoành Tổ có chút ngập ngừng, chưa biết bắt đầu câu chuyện ra sao?

- Sao thế? – Tỏa Tỏa vẫn tỏ ra vui vẻ - Nghe nói mẹ anh đã tìm cho anh một vị hôn thê mới, cô ấy mới ở nước ngoài về phải không?

- À … đúng … vậy, cô ấy là do một người quen giới thiệu, bọn anh thống nhất là dành thời gian tìm hiểu nhau trước, không có gì gấp gáp, mọi thứ để tự nhiên.

- À, xem ra mẹ anh cũng không ép anh như ngày trước nữa.

- Ừ, cô ấy cũng là một người rất … tốt… - Tạ Hoành Tổ cúi đầu.

- Vậy là tốt rồi, em hi vọng anh tìm thấy hạnh phúc mới, tốt hơn với em.

- Ừm, không có ai… -Tạ Hoành Tổ định nói, nhưng chợt nghĩ ra điều gì lại thôi, anh tính nói không có ai có thể tốt hơn Chu Tỏa Tỏa, nhưng nghĩ những lời sáo rỗng như vậy chẳng còn cần thiết nữa… Còn em dạo này thế nào?

- Em cũng rất tốt! – Tỏa Tỏa vừa nói vừa mỉm cười.

- À chả là mẹ anh…. Mẹ anh – Tạ Hoành Tổ ngập ngừng.

- Mẹ anh làm sao?

- Mẹ anh muốn được gặp Tiểu Tỏa, sức khỏe của bà ấy bây giờ rất tốt, muốn được chơi cùng cháu.

- Được thôi! – Tỏa Tỏa gật đầu – Chủ nhật này được nghỉ, em sẽ đưa con qua chơi với bà nội

- Không… Tỏa Tỏa – Tạ Hoành Tổ ấp úng – Ý mẹ anh là bà muốn được đưa Tiểu Tỏa về nhà chơi một thời gian, không biết ý em thế nào?

Tỏa Tỏa rất hiểu con người Tạ Gia Nhân, dù bây giờ bà không bài xích cô những không làm gì xấu với cô, nhưng thực sự cô không tin bà ấy. Trước khi Tiểu Tỏa ra đời, chẳng phải bà ấy đã muốn chia cách mẹ con cô hay sao? Cô lo sợ, đưa Tiểu Tỏa về bên Tạ Gia, thì có thể Tạ Gia Nhân sẽ tìm cách giữ con cô lại.

- Hoành Tổ, anh biết là chuyện này không được mà. Chúng ta đã thống nhất rồi, mong anh hãy tôn trọng.

- Nhưng Tỏa Tỏa – Tạ Hoành Tổ bỗng chốc trở nên lo lắng – Mẹ anh cũng chỉ là muốn tốt cho cháu, dù gì cũng là máu mủ nhà họ Tạ, em cũng phải hiểu điều này chứ.

Tỏa Tỏa nghe Tạ Hoành Tổ nói vậy thì cảm thấy nóng bừng, Tạ Hoành Tổ là đang ép cô hay sao. Dù anh có nói thế nào, Tạ Gia Nhân có nói thế nào, thì cô cũng sẽ không thay đổi.

- Tạ Hoành Tổ - Tỏa Tỏa nhìn vào mắt chồng cũ, nói lời quả quyết – Xin lỗi anh, lời anh đề nghị em không đồng ý được, mong anh và dì hãy tôn trọng quyết định cũ. Em còn có việc, không dùng cơm cùng anh được. Em đi đây.

Tỏa Tỏa nói xong thì xách túi đi ra khỏi nhà hàng để lại Tạ Hoành Tổ ôm mặt thất vọng, đứng giữa mẹ và vợ cũ, anh thực sự không biết làm thế nào? Chỉ mong mẹ anh nể mặt lưu tình, đừng làm gì quá đáng nếu không chắc cả đời này anh không thể gặp lại cô nữa.

Tỏa Tỏa đi gặp Tạ Hoành Tổ về thì cảm thấy khó chịu trong lòng, lúc nãy cơm cũng chưa kịp ăn, giờ cũng không muốn ăn gì nữa, bèn mua một ly café uống tạm, một lúc sau tâm trạng cũng chẳng khá hơn, càng nghĩ cô càng tức nên chạy vào toilet định rửa mặt cho bình tĩnh lại.

Có tiếng điện thoại reo, cô nhìn vào màn hình, gương mặt đang nhăn nhó bỗng nhiên giãn ra, miệng nở nụ cười.

- Alo, Diệp Tổng.

- Tỏa Tỏa. em ăn cơm chưa? – Đầu dây bên kia cất lên giọng nói trầm ấm, dịu dàng, khiến mọi bực tức lúc nãy gần như tan biến.

- Vẫn chưa, hôm nay em không muốn ăn. – Tỏa Tỏa đang ở trong toilet nên nói giọng rất nhỏ.

- Có chuyện gì vậy? – Diệp Cẩn Ngôn sốt sắng hỏi, giọng nói xen chút lo lắng.

- Không có gì, chỉ là chút chuyện công việc thôi. – Tỏa Tỏa không muốn nói cho Diệp Cẩn Ngôn nghe chuyện hôm nay, cô không muốn ông phiền lòng thêm về việc liên quan đến nhà họ Tạ nữa.

- Dạ dày em không tốt, không được bỏ bữa.

- Em biết rồi. – Tỏa Tỏa bụm bụm miệng nói, tựa hồ như một đứa trẻ.

- Vậy em đi ăn đi, anh phải làm việc rồi.

- Vâng, em đi đây, tạm biệt anh. Yêu anh!

Đầu bên kia, Diệp Cẩn Ngôn nghe hai chữ “yêu anh” thì trên mặt ngay lập tức xuất hiện nự cười, rất thoải mái, khiến Phạm Kim Cang và nhóm đối tác đứng đàng xa bỗng chốc ngạc nhiên. Mọi người hoài nghi không biết Diệp Tổng có chuyện gì mà vui vậy, chỉ vài phút trước đây ông còn giận dữ bác bỏ một đề xuất của bọn họ. Chỉ riêng Phạm Kim Cang hiểu, nếu không phải Chu Tỏa Tỏa, thì không có ai làm Diệp Cẩn Ngôn vui vẻ đến thế.

Tuy cuộc gọi của Diệp Cẩn Ngôn làm cho tâm trạng của Tỏa Tỏa tốt hơn nhưng cứ nghĩ đến yêu cầu của Tạ Gia Nhân là cô lại không khỏi lo lắng. Tạ Gia Nhân là người phụ nữ có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích, tuy là bà ta không còn quyền lực như trước kia những danh tiếng và tầm ảnh hưởng thì chắc chắn người thường như cô không dễ đối phó, nghĩ đến đây hai bàn tay của Tỏa Tỏa đổ mồ hôi lạnh. Nhất định cô phải cố hết sức để giữ con gái ở bên cạnh mình.

Những ngày sau đó, Tạ Hoành Tổ không còn liên lạc với cô nữa nên Tỏa Tỏa cũng cảm thấy đỡ căng thẳng hơn. Hàng ngày Diệp Cẩn Ngôn vẫn gọi điện cho cô, tuy chỉ là một cuộc nói chuyện ngắn ngủi nhưng làm Tỏa Tỏa rất vui, dù sao đi nữa, ở thế hệ của ông việc bày tỏ tình cảm sẽ ngại ngùng và kín đáo hơn, điều nay cô thấu hiểu, vì vậy cô trân trọng những giây phút ấy, những giây phút cô cảm thấy thực sự được yêu thương.

Một hôm, Tỏa Tỏa vừa đi gặp khách hàng về thì nhận được một văn kiện, địa chỉ người gửi là từ một văn phòng Luật sư. Cô vội vàng mở ra xem, những gì trước mắt khiến cho tâm trạng cô hoảng hốt, đến mức cơ thể không còn kiểm soát được cả hơi thở của chính mình. Là thư từ Luật sư ủy thác của Tạ Gia Nhân, bà ấy thực sự muốn tranh Tiểu Tỏa với cô ư?

Tỏa Tỏa tìm một góc nhỏ, ngồi trấn tĩnh một lát rồi gọi cho Nam Tôn. Qua điện thoại, Nam Tôn có thể cảm thấy bạn mình đang lo lắng dường nào, bèn nhẹ giọng an ủi.

- Tỏa Tỏa, cậu cứ bình tĩnh, nếu Tạ Gia Nhân đã muốn như vậy, chi bằng chúng ta cũng tìm luật sư, không thể để bà ấy muốn làm gì thì làm được.

- Ừ, mình cũng nghĩ vậy.

- Vậy hay cậu gọi cho Diệp Tổng đi, anh ấy nhất định sẽ tìm được văn phòng luật sư uy tín giúp cho cậu.

- Tớ không muốn, anh ấy rất bận, tớ không muốn vì chuyện liên quan đến nhà họ Tạ mà để anh ấy bận lòng hơn nữa.

- Ừm, tớ hiểu. – Hơn ai hết, Nam Tôn có thể hiểu được cảm giác của Tỏa Tỏa lúc này, chẳng phải cũng có lúc cô chọn thà tự giải quyết một mình, còn hơn để những người mình thương yêu bị ảnh hưởng hay sao. – Hay cậu gọi cho lão Phạm?

- Không được, rồi Lão Phạm sẽ nói cho anh ấy thôi …

Tỏa Tỏa rơi vào trầm mặc, Nam Tôn cũng chưa biết phải giúp bạn thế nào, thân thế của Tạ Gia Nhân quá lớn, nhưng Tỏa Tỏa là bạn cô, là người thân thiết của cô, cô không thể không tìm cách giúp cô ấy được.

- Thôi chúng ta cứ về nhà đã, rồi bàn tính tiếp, tớ nghĩ nhất định sẽ có cách thôi.- Nam Tôn trấn an.

- Ừm

Tỏa Tỏa tắt máy, ngồi thất thần. Trong đầu cô bỗng xuất hiện một cái tên, Dương Kha. Anh ta là sếp đầu tiên của cô, người đã đưa cô vào Tinh Ngôn, sau này Dương Khai rời Tinh Ngôn ra mở công ty riêng, cạnh tranh khốc liệt với Diệp Cẩn Ngôn. Mặc cho Dương Kha nhiều lần mời gọi và có phần thúc ép, nhưng Tỏa Tỏa cũng không muốn về chỗ anh ta làm, phần vì không phù hợp, phần vì không muốn làm Diệp Cẩn Ngôn không vui. Tuy vậy, với phương diện là bạn bè, cô vẫn giữ mối quan hệ tốt, còn đặc biệt mời anh ta làm chủ hôn cho đám cưới của cô và Tạ Hoành Tổ, nghĩ vậy, cô bấm máy gọi:

- Dương Kha.

- Tỏa Tỏa, sao hôm nay lại nghĩ đến tôi vậy? – Giọng Dương Kha cười giả lả qua điện thoại.

- Tôi có việc cần nhờ anh giúp, không biết bây giờ tôi qua chỗ anh có tiện không?

- Được được, cô qua đi, nếu làm được, tôi sẽ tận lực làm.

- Tốt, vậy tôi qua đây.