Chương 45: Có Tâm

“Dư tiểu thư nào?” Thường lão thái thái không nghĩ ra.

Tần Uyển nói: “Là Dư Mạn Lệ! Con gái của Dư Sơn.”

“Dư Sơn?” Thường lão thái thái bừng tỉnh hiểu ra: “Là ông ấy sao! Lúc trước hồi lão gia còn làm trong bộ quân chính, ông ấy nhận chức phó cục trưởng của sở hành chính, cũng thường lui tới trong phủ tìm lão gia chơi cờ!”

“Đúng là ông ấy.” Tần Uyển cười cười: “Bây giờ ông ấy đã là viện trưởng viện hành chính.”

Thường lão thái thái nghe thấy thế lại thất hồn lạc phách: “Nếu lão gia còn sống, nhất định còn ở phía trên ông ta.”

Tần Uyển không dám nói nhiều, qua một lúc lâu, mới nghe lão thái thái hỏi: “Bên đó nói gì với con?”

Cô trả lời: “Hai mẹ con bà ấy cũng rất nhiệt tình, lôi kéo mời con tới Hinh Nhã uống cà phê. Dư tiểu thư mới đi du học về, nói cho cùng là người đi nhiều biết nhiều, ngôn hành cử chỉ rất khéo léo.”

Thường lão thái thái không thích nghe điều này: “Nữ tử vô tài mới là đức, đã thấy nhiều việc đời…. Haizz!”

Tần Uyển nói: “Nghe Dư tiểu thư nói, lúc còn ở Anh quốc cũng đã từng nói chuyện yêu đương với nhị gia, có điều tính tình thiếu niên bốc đồng vấp phải hiểu lầm mà chia tay, bây giờ trong lòng rất hối hận. Con nghĩ nhị gia vẫn chưa tìm được người hợp ý, có phải cũng vì duyên cớ này hay không!”

Thường lão thái thái chân có chút mỏi, sai một hầu gái xoa bóp cho bà, lại hỏi: “Dư tiểu thư bao nhiêu tuổi?”

Tần Uyển nghĩ lại: “Năm nay hai mươi bảy, cầm tinh con thỏ.”

Thường lão thái thái nhíu mi: “Tuổi có chút lớn.”

Tần Uyển cười nói: “Tuổi nhị gia cũng không nhỏ.”

“Sao có thể so như vậy.” Thường lão thái thái không cho là đúng: “Đàn ông 30 như hoa trên cành, phụ nữ 30 đã là lá trà tàn, cô ấy đã 27…. Ngâm vài lần thì sẽ tàn.”

Tần Uyển cũng lớn tuổi mới gả đến, nghe bà ấy nói lời này chỉ cảm thấy chói tai, liền có cảm giác như cùng chung kẻ địch, ngượng ngùng nói: “Nhìn qua thì Dư tiểu thư vẫn rất trẻ, nhiều nhất chỉ tầm hai mươi.” Lại nói: “Nếu có thể cưới Dư tiểu thư, có thông gia như Dư Sơn, không cần nói đến nhị gia, ngay cả đại gia tứ gia muốn tìm công cán tốt cũng không phải chỉ là việc động mồm mép thôi sao. Mẹ cũng biết đó, mấy năm nay đại gia mưu chức cũng không thuận ý, chính là không có người tiến cử.” Lời nói có ý ám chỉ.

“Tự thân không lanh lợi, cho dù có ông trời tiến cử cũng vô dụng.” Thường lão thái thái biết cô con dâu đang oán hận nhưng cũng động lòng: “Vậy bên đó có ý tứ gì?”

Tần Uyển vội nói: “Dư phu nhân đang chờ tin bên phía chúng ta, xem nhị gia lúc nào rãnh rỗi, bên đó sẽ làm chủ mời khách.”

“Việc này không thể nói rõ trước mặt.” Thường lão thái thái trầm ngâm một lát: “Nếu tình chàng ý thϊếp còn dễ xử lý, chỉ sợ Yến Hành không có ý đó, hắn biết được thì dù có mời cũng sẽ không đến. Con trước đừng truyền ra ngoài, mẹ tới nói với hắn.”

Tần Uyển đáp ứng, chợt nghe người hầu cách mành hô một tiếng “Đại gia.” lưng cô ta phút chốc cứng ngắc, sắc mặt không tốt lắm.

Trước kia nghe đồn hắn dưỡng tình nhân ở bên ngoài, ngay cả con tư sinh cũng có rồi, cô ta vốn muốn mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng mà vẫn bị người ta khuyến khích, dẫn mấy bà vυ" bên người đến thăm biệt thự bên ngoài của hắn, lại là đi không công.

Đại gia biết chuyện rất nhanh, cũng không cãi vã cùng cô ta, chỉ trở về gặp lão thái thái, vẫn luôn ở bên ngoài.

Sau lưng cô ta đều bị chê cười cô ta trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cô ta cũng rất xấu hổ nhưng bên ngoài vẫn phải giả vờ mọi sự vẫn an ổn.

Đại gia Thường Yến Khánh vén rèm bước vào, đàn ông họ Thường đều rất cao lớn cường tráng, hắn đeo một đôi kính đồi mồi, dưới sống mũi thắng tắp cố ý để lại hai chòm râu dê, được tu bổ thường xuyên rất ngay ngắn.

Vấn an lão thái thái xong, hầu gái chuyển ghế dựa đến hầu hạ hắn ngồi xuống, lão thái thái hỏi hắn đã ăn chưa, hắn nói còn chưa ăn, liền phân phó phòng bếp làm cho hắn chén mì sườn kho, lại thêm hai quả trứng gà, biết hắn thích ăn như vậy.

Thường Yến Khánh liền nói: “Lúc trước con đi Ngọc Phật tự thắp hương, bên cạnh có cửa hàng hương nến, thường ở chỗ đó mua hương, chủ quán nói trong tay có bức Ngọc Quan Âm đã được khai quang, con vừa thấy bức Quan Âm đó có bóng dáng của mẹ khi còn trẻ.”

Lão thái thái nghe vậy mặt mày hớn hở: “Quả thật con có chút nhãn lực này, hồi mẹ hai mươi tuổi đi trẩy hội toàn đóng giả Quan Âm, không ai nói không giống cả.”

Tần Uyển cười nịnh: “Bây giờ mẹ vẫn phúc hậu cũng vẫn giống.”

Không khí trong chớp mắt ngưng đọng lại, lão thái thái hừ nhẹ một tiếng, không để ý cô ta.

Thường Yến Khánh bưng chén dùng trà, từ khi hắn tiến vào chưa từng nhìn cô một cái.

Mẹ con bọn họ khi nói chuyện ghét nhất là người ngoài xen mồm nói vào, cái vỗ mông ngựa này của cô cũng không vang dội.

Tần Uyển đột nhiên ra mồ hôi dính dính, tự muốn tát cho chính mình một cái.

Thường Yến Khánh nhổ một ngụm trà ra, tiếp tục nói: “Con muốn mua cho mẹ, nhưng tiền trên người còn thiếu một ít.”

Lão thái thái tuy lớn tuổi nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, tai cũng không nghễnh ngãng, hiểu rõ dụng ý của đứa con cả, lại cũng không muốn trước mặt con dâu làm hắn mất mặt, nói với Tần Uyển: “Con đi xuống trước thúc giục chén mì xem.”

Tần Uyển đáp lời đi ra, đám ve trên cây ngô đồng kêu vang, ồn ào khiến người khác không được yên ổn, dặn một cô hầu gái chạy đi phòng bếp rồi trở lại trong phòng mình, vυ" Tiết khóc đến hai mắt đỏ rực còn đang chờ cô ta, thấy cô ta tới liền quỳ xuống cầu xin.

Tần Uyển đang bực tức cũng không kiên nhẫn nói: “Trong mắt lão thái thái chỉ có con trai, con dâu như ta nói chỉ như đánh rắm. Dù sao với bản lĩnh của A Lai bây giờ, bà đi theo hưởng phúc đi.”

Vυ" Tiết khóc lóc cầu xin: “Nó còn chưa cưới vợ sinh con, tôi làm sao có thể dựa vào thằng bé dưỡng lão chứ, nếu có thể giúp đỡ liền giúp đỡ, trước nay A Lai có hàng gì tốt, đều dành cho mợ chọn lựa, giá tiền cũng thấp không kiếm được gì, bây giờ lại bị con tiểu yêu tinh làm phỏng cánh tay, không sinh hoạt được, cầu xin mợ lại cầu tình giúp hai mẹ con lão….”

Tần Uyển không đáp ứng lại bị bà ta kêu khóc ồn ào đến đau đầu, chỉ dặn người cho bà ta chút tiền rồi đuổi đi.

Giường của vυ" Tiết đã trống, Phùng thị dẫn người mới tới nhận chỗ, thấy nửa chai sữa bò không được mang đi, bà ta cũng không dám lấy, sợ bị trộn thuốc diệt chuột, trong miệng chỉ mắng: “Chuyện âm hiểm gì mà vυ" Tiết không thể làm được, nhất là trêu cợt người khác.”

Phùng Chi xách theo túi vải từ trên gác mái xuống, liếc mắt thấy người cũ đã thay bằng người mới, nghĩ lại quang cảnh trước đây, không biết làm sao trong lòng vẫn có chút man mác, ra khỏi cổng lớn đến đầu phố quẹo vào, trông thấy Chu Hi Thánh đang đi không nhanh không chậm ở phía trước.

“Chu Hi Thánh.” Cô lớn tiếng gọi anh ta, lại gọi thêm một tiếng, rồi bước nhanh đuổi theo anh ta.

Chu Hi Thánh không quay đầu lại nhưng bước chân lại chậm dần.

Thường Yến Hành ngồi ô tô từ biệt thự đi ra, không đi thẳng đến cục công thương mà vòng đến trước cửa Thường phủ, tài xế A Quý xuống xe chạy vào hỏi Thường Bảo, lại quay lại đáp lời: “Phùng tiểu thư đã đi học vừa mới ra cửa.”

Hẳn là chưa đi xa, hắn phân phó đi về phía trước, xem có đuổi kịp cô không.

A Quý nhấn gas lái qua giao lộ, lại phanh gas lại: “Phùng tiểu thư…” Lại không biết nên nói như thế nào.

Cũng không cần anh ta nói, Thường Yến Hành cũng có thể nhìn thấy hình ảnh đó qua cửa sổ xe.

Thiếu niên thiếu nữ sóng vai bước đi, thiếu nữ lấy gì đó từ trong túi vải ra cho thiếu niên, thiếu niên nhận lấy, nghe cô nói chuyện, trên mặt nở nụ cười tươi.

Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thiếu niên cũng đang cười, cười rất trong sáng vô tư, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong mắt cô lấp lánh rạng ngời.

Cô chưa từng cười như thế ở trước mặt hắn.

“Gia…” A Quý nhìn sắc mặt hắn qua kính chiếu hậu.

Thường Yến Hành thu hồi ánh mắt, ngữ khí bình tĩnh phân phó: “Đi cục công thương!”

A Quý nhận mệnh.

Ô tô lướt qua bên người thiếu nam thiếu nữ, một luồng khói đen phun ra lại tan ra rất nhanh.

Dường như chưa từng xảy ra.