Chương 9

Lâm Tư Nghiên ngẩng đầu nhìn tấm vách ngăn trong suốt, tài xế đang ngồi ở phía trước, tập trung lái xe. Bọn họ sắp rời khỏi con đường trên không trung chuyên dụng của trường rồi, Lăng Quyết lại như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí cây gậy nóng kia còn chọc vào khe mông của cậu vài cái, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như trước, “Sao thế?”

Nói xong, anh nhìn theo tầm mắt của Lâm Tư Nghiên, anh hôn lên sườn mặt của Lâm Tư Nghiên để trấn an cậu, như chỉ vừa mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, “Đây là vách ngăn được chế tạo đặc biệt của quân đội, người ngồi ở phía trước không thể nhìn thấy phía sau được, cũng không nghe được tiếng động đâu, em đừng sợ.”

Nói xong, anh tạm ngừng một lát rồi cười khàn khàn, vươn tay luồn xuống nửa người dưới của Lâm Tư Nghiên, nâng mông cậu lên. Lòng bàn tay anh dán lên khe hở bí ẩn nhỏ hẹp kia, nơi đó đã hơi ươn ướt vì pheromone Alpha quá gần, bị Alpha sờ trúng, cậu khẽ run lên căng thẳng. Lăng Quyết nói, “Tư Nghiên không nhớ đấy thôi, lúc trước em thích dùng nơi này ngậm lấy cậu nhỏ của anh trên xe nhất, có ăn nhiều tới đâu cũng không đủ.”

Đôi mắt của Lăng Quyết dần trở nên sâu thẳm, anh giữ chặt eo Lâm Tư Nghiên không cho cậu tránh né, cứ ung dung cọ xát dươиɠ ѵậŧ vào khe mông của cậu, thỉnh thoảng anh còn đẩy vải quần chui vào khe huyệt như lơ đãng, để khe hẹp ngậm lấy một chút nhưng không đẩy qυყ đầυ vào. Rõ ràng khi hoa huyệt bị quần áo ma sát, nó chịu kí©h thí©ɧ không nhỏ, eo mông Lâm Tư Nghiên nhũn ra, cậu thở dốc một tiếng, hoàn toàn xụi lơ trong l*иg ngực của Lăng Quyết.

Đồ dâʍ đãиɠ, ngày nào cũng dụ dỗ anh mà còn dám tránh né. Chẳng biết là Lăng Quyết đã nghĩ đến cảnh tượng này bao nhiêu lần, anh đã nhìn chằm chằm vào phần mềm giám sát được cài đặt trong quang não vô số lần, nhìn thấy Lâm Tư Nghiên mặc áo ngủ mềm mại, lộ ra xương quai xanh lõm sâu, đôi chân dài trắng nõn rồi đi qua đi lại trong ký túc xá. Nhìn thấy cậu trần trụi trong phòng tắm, dòng chuyện ấm áp vuốt ve thân thể cậu.

Anh từng mơ tưởng không biết bao nhiêu lần, anh muốn Lâm Tư Nghiên cởi hết quần áo, quỳ gối trong xe, ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình như một da^ʍ phụ, sau đó anh sẽ cᏂị©Ꮒ vào cổ họng của cậu, khiến nước mắt giàn giụa chảy khắp cả gương mặt cậu. Lâm Tư Nghiên còn phải ngoan ngoãn nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh vào, trên người cậu bị mùi hương của anh bao phủ.

“Anh ta dám nói bậy như vậy à…” Lâm Tư Nghiên vẫn luôn than thở với hệ thống, cậu lớn tới từng này rồi mà còn chưa từng có ý nghĩ gì với Alpha, lần đầu tiên cậu bị người ta chơi đùa như thế, còn bị nói xấu.

Hệ thống khẽ rấm rứt nói, “Anh ta còn dám làm loạn nữa mà.” Nó sợ ký chủ không nhịn được, đạp Lăng Quyết đi. Nó quyết định cho ký chủ thấy cảnh tượng đau khổ sau khi bị giam cầm nếu ký chủ không thể giả vờ mất trí nhớ. Lâm Tư Nghiên cảm thấy hệ thống không cần phải lo lắng như thế, nhưng cậu quyết định xem vì tò mò – đây là phẩm chất tốt mà một nhà nghiên cứu khoa học nên có.

Lâm Tư Nghiên bị trói trên giường, vặn vẹo lăn lộn, một đầu sợi xích bạc khóa ở đầu giường, đầu còn lại buộc vào vòng móc trên núʍ ѵú ở ngực thanh niên, khiến cậu chỉ có thể di chuyển ở phạm vi trên giường. Chỉ cần cậu đi ra xa một chút sẽ bị kéo núʍ ѵú, kéo núʍ ѵú của cậu dài ra, ép cậu phải trở về phạm vi quy định mới cho phép núʍ ѵú sưng to như quả anh đào kia co rút lại.