Chương 7

Lăng Quyết còn trêu đùa Lâm Tư Nghiên, nhưng trong mắt anh lại lộ vẻ đau thương. Bất kể là ai, khi phát hiện bạn trai tỉnh lại nhưng không nhớ mình là ai, còn nghi ngờ mình một cách trắng trợn như thế, ai cũng sẽ đau lòng. Nhưng anh còn phải giấu giếm, không để cậu phát hiện, sợ gây áp lực cho cậu, đúng là ân cần tột cùng.

Không ai nhận ra lòng Lăng Quyết đang lạnh lùng mà nghĩ, đồ dâʍ đãиɠ, em được hầu hạ mà còn nghi ngờ anh không phải bạn trai của em? Có phải em muốn dan díu với mấy tên đàn ông khác không? Sớm muộn gì anh cũng sẽ trói em trên giường, trừng phạt cái huyệt của em!

Anh ấn vào thiết bị trên cổ tay, mở album ảnh lên, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa trước mặt Lâm Tư Nghiên. Lâm Tư Nghiên vừa thấy được là giật mình, cậu không ngờ tên Lăng Quyết trông có vẻ như cái núi băng di động này lại là kẻ cuồng rình trộm. Trong cả album ảnh kia đều là ảnh của cậu, có ảnh cậu ngồi đọc sách trên bàn, cầm linh kiện soi ngoài sáng để nghiên cứu, có ảnh cậu mặc áo ngủ đi chân trần trong ký túc xá, thậm chí còn có ảnh khỏa thân trong phòng tắm, lộ ra đầṳ ѵú nhạt màu và nửa dưới trần trụi …

Cuối cùng, còn co ảnh cậu và Lăng Quyết chụp chung, trong phòng học rộng rãi, Lâm Tư Nghiên đang cúi đầu viết cái gì đó, Lăng Quyết kề sát bên tai cậu, mỉm cười trò chuyện… trong ký ức vốn có của Lâm Tư Nghiên, đó chỉ là cảnh giao tiếp bình thường giữa những người bạn học mà thôi, thậm chí cậu còn không chú ý rằng người ngồi cạnh mình là ai, chứ đừng nói là để ý tới ánh mắt ôn hòa nhưng chăm chú của Lăng Quyết.

Như nhìn thấy báu vật có một không hai.

Dưới hiệu ứng ánh sáng và bóng tối đan xen, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng đây là một cặp tình nhân ân ái.

“Bây giờ Tư Nghiên đã quên đi nhiều chuyện, dù anh có nói ra những thói quen của em, em cũng không biết.” Anh lại lột quýt đút cho Lâm Tư Nghiên, khi Lâm Tư Nghiên há miệng cắn quýt, anh như vô tình chạm vào bờ môi cậu, “Quýt ngon không? Em thích ăn hoa quả nhất, cũng thích ăn quýt, sau này chúng ta về nhà, em có thể kiểm tra anh tận tình.”

Anh hạ giọng, kề sát bên tai Lâm Tư Nghiên, hơi thở nóng ấm phả lên vành tai xinh xắn trắng nõn kia, “Anh còn biết Tư Nghiên có hai cái huyệt, em là Omega song tính, lần đầu tiên em cho anh xem, em xấu hổ đến nỗi cơ thể đỏ bừng…”

Khi lời nói của Lăng Quyết vang lên, hai gò má của Lâm Tư Nghiên cũng đỏ ửng theo, Lăng Quyết nhìn thấy dưới chăn có gì đó nhô lên mờ mờ, anh nhận ra Lâm Tư Nghiên đang chạm vào nửa dưới để xác nhận. Giọng anh khàn đi, nuốt nước bọt, chỉ muốn tự mình ra tay, đè cậu xuống chiếc giường bệnh này rồi dùng ngón tay đút vào huyệt của cậu cho tới khi nó nhũn ra.

Nhưng bây giờ Lăng Quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ được, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tư Nghiên tự sờ mà đỏ mặt, lòng anh mắng cậu là đồ dâʍ ɭσạи, ngày nào cũng ra vẻ lạnh nhạt cao quý, bây giờ lại dụ dỗ đàn ông.

“Em tin rồi, anh đừng nói nữa.”

Người thanh niên hơi ngại ngùng, cậu dịu giọng nũng nịu. Người đàn ông đẹp trai, dịu dàng, lại ân cần chăm sóc với một mình mình, còn biết bí mật thân thể của mình, ai mà tin rằng anh muốn lừa một học sinh xuất thân bình thường cơ chứ/