Chương 12

Lâm Tư Nghiên giãy giụa muốn chạy trốn nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt trên giường, một cái dươиɠ ѵậŧ nóng hổi đút vào miệng cậu, chẳng hề chuẩn bị trước gì đã cắm sâu vào cổ họng, tiếng khóc bị chặn lại, cằm dưới bị ép há ra đau nhức. Lâm Tư Nghiên khó thở muốn cắn lấy nó nhưng người đàn ông lại nắm cằm cậu, nheo đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, “Em dám sao?”

Người đàn ông cuối cùng đến muộn, chỉ có thể nắm lấy bàn tay Lâm Tư Nghiên, đặt lên dươиɠ ѵậŧ của mình rồi vuốt ve, “Cưng à, em cắn đi, cắn đứt rồi tôi bảo kê cho em.”

Cuộc nói chuyện của những người đàn ông này luôn có ý đấu đá mãnh liệt, Lâm Tư Nghiên không dám trả lời ai, chỉ có thể chịu đựng bị bốn người cưỡиɠ ɖâʍ, còn thường hay bị bọn họ đánh vào đầṳ ѵú, kéo vòng xích trên vυ", tất cả những miệng nhỏ trên người đều bị chơi đùa, chẳng biết phải đồng ý biết bao nhiêu yêu cầu quái đản.

Khi thấy hai người đàn ông định cùng cắm dươиɠ ѵậŧ vào hoa huyệt của mình, Lâm Tư Nghiên quyết đoán ấn thoát, cậu cảm thấy hình ảnh tiếp theo không phù hợp với Omega còn ngây thơ trong sáng như mình.

Hệ thống nín thở chờ một lúc lâu, chuẩn bị nghe cảm nghĩ của ký chủ, “Vóc dáng cũng khá đẹp.”

Lâm Tư Nghiên than thở, ngoài Lăng Quyết ra, hệ thống làm mờ hết những người còn lại, chắc là vì muốn để cậu bất ngờ nên cậu chỉ nhìn thấy đường nét cơ thể săn chắc của những người còn lại.

Hệ thống, “??”

Chủ hệ thống bảo nó làm như thế với ký chủ, có phải bị lỗi ở chỗ nào không? Tại sao nó cảm thấy ký chủ còn hơi vui sướиɠ?

“Nói thật là tôi cảm thấy nếu đi theo hướng bị nhốt cũng không có gì tệ.” Lâm Tư Nghiên phát hiện dù là bị giam cầm, những người đàn ông kia cũng không dám làm gì cậu, lúc cậu vẽ, bọn họ không dám tới làm phiền, xem ra cũng không giam cầm thành công cho lắm.

Hệ thống muốn ý chủ bỏ ý định trong đầu đi, “Cậu không thấy bọn họ ganh đua tranh đấu với nhau trước mặt cậu sao? Sau lưng cậu, bọn họ lén lút đấu đá tới nỗi trời long đất lở, khiến tuyến thế giới chao đảo sụp đổ rồi!”

Lâm Tư Nghiên mỉm cười, “Có liên quan gì tới tôi đâu?”

Cậu thích hệ thống như một người có đam mê nghiên cứu khoa học thấy hứng thú với một công nghệ mới, vẫn luôn nói chuyện với nó bằng giọng điệu rất dịu dàng. Cho tới tận bây giờ hệ thống mới nhận ra trong đôi mắt xinh đẹp kia chỉ có sự lạnh lùng vô tận.

Bản thân chúng nó và chủ hệ thống phân tích rồi xác định, điểm mấu chốt để những người đàn ông này chung sống hòa bình chính là Lâm Tư Nghiên. Lâm Tư Nghiên là trung tâm của vụ việc nhưng luôn giữ thái độ bàng quan trước sự tranh đấu kịch liệt của bốn người đàn ông, trước đó, hệ thống cứ tưởng vì cậu bị nhốt nên cậu mới thờ ơ lạnh nhạt, nhưng bây giờ nó nhận ra, thật ra ký chủ nhà mình không có đạo đức tam quan bình thường. Lâm Tư Nghiên không hề hận thù, mà là không quan tâm!

Ngay cả bây giờ, khi Lăng Quyết rình rập theo dõi Lâm Tư Nghiên, lắp đặt camera theo dõi trong phòng ký túc xá của cậu, nếu là người bình thường thì đã không chịu được từ lâu. Hệ thống cứ tưởng vì trời sinh ký chủ nghĩ thoáng, không ngờ là cậu thật sự không quan tâm.Hệ thống rùng mình, cuối cùng nó cũng nhận ra, bốn người đàn ông kia ra sức đấu tranh với nhau mà không kiêng dè gì cũng vì bọn họ đã nhìn rõ thái độ của Lâm Tư Nghiên rồi. Lâm Tư Nghiên không quan tâm tới việc cậu mất đi ai trong số bọn họ. Có lẽ là vì cậu ngầm đồng ý nên mới khiến cả bốn người càng ra sức giằng co, không khác gì con thú đực đánh nhau để tranh giành thú cái, chỉ cần đánh bại được đối thủ, thể hiện sức mạnh của mình là có thể độc chiếm Lâm Tư Nghiên mà không sợ gì nữa.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.” Lâm Tư Nghiên vùi mình trong l*иg ngực Lăng Quyết, khẽ kêu lên hai tiếng, như thể cậu đau ngứa vì bị Lăng Quyết sờ mó đầṳ ѵú trong lúc ngủ. Cậu cựa quậy vài cái, khiến Lăng Quyết thở hổn hển, ra sức sờ soạng thêm nữa, “Suy cho cùng thì nếu tuyến thế giới tan nát rồi, tôi sẽ không thể thiết kế cơ giáp được nữa.”