Chương 15: Bạch Cấp Vũ Kỹ

- Ca, Đại Chu Thiên Luân, danh tự này nghe cũng không tệ - Ngộ Không vô thưởng vô phạt nói.

- Lão đệ thể ngộ vũ kỹ này lúc luân chuyển nội khí theo vòng đại chu thiên, cho nên gọi luôn là vậy a - Đỗ Tiên cười xoà.

Hắn lúc này tiếp nhận chân khí từ Ngộ Không liền có thể thoải mái nói chuyện.

- Lão Tôn, ngươi thấy một kích này như thế nào? - Đỗ Tiên nghi hoặc hỏi. Có thể một kích đánh sập một góc núi đá lớn như vậy có lẽ cũng tương đương với một quả tên lửa hành trình mang đầu đạn cỡ 1-200 kg thuốc nổ rồi.

- Ắc, cũng tạm được a - Ngộ Không nhếch mép nói.

- Chỉ là tạm được? - Đỗ Tiên kinh ngạc nhìn lão Tôn.

- Ca, lão đệ, một kích này so với tu vi của ngươi cũng coi như là quái dị đi - Ngộ Không híp híp mắt nhìn hắn.

- Không lẽ tu vi Bán Tiên lại còn không thể đánh ra một kích như vậy -Đỗ Tiên nghi hoặc hỏi lại. Đối với hắn Tiên nhân có thể dời núi lấp biển, đánh sập một góc núi nhỏ như vậy có chút hơi tầm thường a.

Ngộ Không cười phá lên nhìn vẻ mặt không biết đủ của hắn nói:

- Lão đệ, tu vi của ngươi hiện tại mới chỉ là Nhất Chuyển Bán Tiên. So với phàm nhân có thể cách không phá kình đã là không tệ nhưng so với lực lượng của tiên nhân chân chính thì cũng không khác thường nhân là mấy. Nhưng một chiêu Đại Chu Thiên Luân vừa rồi có thể miễn cưỡng tính ngang với Chân Tiên kỳ mới nhập giai cũng xem như không tệ, ít nhất cũng đạt tới Ngũ Thập Vạn Chuyển a.

- Ắc, lão Tôn, ngươi giải thích một chút xem sao. Cái gì Bách Chuyển, Vạn Chuyển nghĩa là sao.

- Ca, lão đệ, Bán Tiên là cơ sở để tu luyện tiên pháp. Tại Tiên giới này liền lấy một kích của thân thể Nhất Chuyển Bán Tiên làm đơn vị nghiệm chứng - Ngộ Không chậm rãi giải thích - một kích do tiên thể đánh ra sau khi tụ tập đủ Nguyên khí này được gọi là Nhất Chuyển Linh Lực. Mà tiên nhân chính thức có sức lực địch lại vạn người, ít nhất như Chân Tiên nhập giai một kích lực lượng thân thể đánh ra liền có thể coi với sức công phá của một vạn tên Nhất Chuyển Bán Tiên như lão đệ đồng thời công kích.

- Ắc, lợi hại vậy sao - Đỗ Tiên sửng sốt thốt lên lại nghi hoặc hỏi - nói như vậy Bán Tiên kỳ so với Chân Tiên chính là không khác gì phàm nhân rồi.

Ngộ Không lắc lắc đầu, nói:

- Nhất Chuyển linh lực một kích này chỉ là do nhục thân Bán Tiên bình thường đánh ra. Cũng không chính thức đại diện cho thực lực của Bán Tiên kỳ. Lại càng không thể so sánh với phàm nhân như vậy. Phàm nhân không thể vận dụng Nguyên khí nên không thể tu luyện Công pháp vũ kỹ cũng là vô lực sử dụng tiên binh, tiên khí. Pháp khí cùng vũ kỹ của Tiên nhân chính là có năng lực cường hoá công kích bản thể lên tới cả trăm ngàn lần. Giả như lão đệ ngươi là Nhất Chuyển Bán Tiên tu vi, một quyền hay một chưởng đơn thuần đánh ra cũng chỉ có thể đạt tối đa Nhất Chuyển, nhưng nếu ngươi vận dụng một loại vũ kỹ liền có thể tăng phúc đạt tới vài trăm lần lực lượng bản thể. Bởi vậy mới nói Bán Tiên kỳ đã có thể miễn cưỡng nằm vào Tiên cảnh cấp bậc.

- Ra là như vậy. Nhưng theo lão đệ biết Bán Tiên đỉnh phong chỉ là Cửu Chuyển mà thôi, nếu để đạt tới cái gì mà Ngũ Bách Vạn Chuyển không lẽ phải có vũ kỹ tăng phúc lên tới trăm vạn lần.

- Không phải, Cửu Chuyển Bán Tiên vốn là do kinh nghiệm của lịch đại cường giả đúc kết. Bán Tiên kỳ mỗi lần luân chuyển công pháp đều là vô cùng khó khăn. Kinh mạch đều chưa đạt tới độ mở rộng chính thức của Tiên cảnh, nếu có thể áp súc nhuyên khí luân chuyển ngoài chín lần mà không lãng phí liền coi như đạt tới cấp độ của Chân Tiên kỳ. Nói cách khác, lão đệ ngươi coi Bán Tiên kỳ chính là những bước đầu tiên tu luyện tiên pháp cũng không sai. Trước khi Tiên giới được khai phá, cấp độ này chính là cánh cửa nhập môn của Chân Tiên kỳ. Sau này mới được phân riêng thành một cảnh giới.

- Sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy - Đỗ Tiên ngạc nhiên hỏi.

- Ca, lão đệ ngươi không thấy Tiên giới này có điểm gì khác lạ so với Nhân giới sao - Ngộ Không tinh quái liếc hắn.

- Nguyên khí nồng đậm?

- Là thứ khác.

- Đất rộng người thưa?

- Ca, việc này thì liên quan gì?

- Ắc, hai mặt trời, ba mặt trăng?

- Ca, lão đệ ngươi thật sự không cảm thấy gì sao - Ngộ Không nghe hắn nói cũng là mất kiên nhẫn, bực mình giậm giậm chân xuống đất.

Đỗ Tiên nhìn xuống chân Ngộ Không, con ngươi loé sáng thốt lên:

- A, ta biết rồi, là mặt đất cứng rắn hơn so với Nhân giới.

- Ta kháo, là trọng trường áp lực - Ngộ Không phát cáu gắt lên - thật không hiểu sao lão đệ ngươi lại có lúc hồ đồ như vậy.

Đỗ Tiên xấu hổ gãi đầu phân bua:

- Hắc hắc, ai kêu lão ca ngươi giậm chân làm chi. Lạc lão cũng chính là nói ta như vậy.

- Hừ, nơi này áp lực gấp đôi Nhân giới, Tiên nhân muốn vận chuyển Nguyên khí cũng là khó khăn hơn một chút. Lại nói, bởi bì lý do này mà Chân Tiên mới nhập giai không thể phi hành. Tiên nhân không phi hành được sao gọi là tiên nhân, vậy nên Bán Tiên cảnh khái niệm mới là do Tiên giới mà phát sinh a.

- Hắc hắc, ta hiểu rồi - Đỗ Tiên gãi mũi cười cười.

Ngộ Không bĩu môi lườm hắn một phen, sau lại vỗ vai tán thưởng:

- Lão đệ ngươi cũng không biết, môn vũ kỹ Đại Chu Thiên Luân này của ngươi, coi ra cũng ngang với một món Tiên Thiên Pháp bảo a. Nhưng lão Tôn ta khuyên thật, trừ phi ngươi lúc sinh tử quan đầu chớ nên lôi ra sử dụng.

- Ắc, cớ sao lại là lúc sinh tử quan đầu mới có thể vận dụng - Đỗ Tiên nhíu mày hỏi.

- Ca, ngươi một kích đánh ra Nguyên khí trong cơ thể liền tán loạn không thể ngưng tụ. Nếu không phải lão Tôn ta nhanh tay truyền nguyên khí cho ngươi, chỉ sợ lão đệ ngươi lúc này đã là hôn mê bất tỉnh.

Đỗ Tiên nghe vậy hoảng sợ, nghĩ lại thì ngay khi hắn vừa ngã xuống, lão Tôn đã lập tức bắt lấy cổ tay hắn. Ngoài một chút choáng váng thoát lực muốn ngất xỉu thì không có gì nguy hiểm a. Ngộ Không thấy vẻ mặt hắn có điểm nghi hoặc liền trầm trọng nói:

- Lão Tôn ta cũng không phải doạ ngươi. Không tin ngươi thử vận chuyển Nguyên khí trong cơ thể thử xem.

Đỗ đại phu nghe vậy cũng thử điều tức nguyên khí trong cơ thể, hắn kinh hãi phát hiện tất cả nguyên khí lúc trước tràn đầy trong đan điền cùng Thập nhị chính kinh, kỳ kinh bát mạch hiện tại đều là một mảng trống rỗng. Ngay cả tinh hệ trong đan điền kia cũng biến hoá thành một mảng xoáy ốc mờ nhạt.

Thấy biến hoá trên khuôn mặt hắn, Ngộ Không nhếch mép nói:

- Bây giờ lão đệ ngươi hiểu rồi chứ? Bình thường giao đấu nếu ngươi đánh ra, trúng thì không nói nhưng nếu như trượt. Nửa cái mạng còn lại của ngươi chính là đem tặng không cho đối phương rồi.

- Đa tạ lão ca chỉ điểm, ta nhớ kỹ a - Đỗ Tiên cắn răn nói.

Hắn chính là còn đang vui mừng vì sáng tạo ra loại công pháp vũ kỹ nghịch thiên như này a. Không ngờ phút chốc liền thành gân gà vũ kỹ. Đánh xong liền lập tức thoát lực mà bất tỉnh, có thắng cũng là thắng thảm a.

Ngộ Không nói tiếp:

- Đại Chu Thiên Luân này uy lực so với tu vi của ngươi là không tệ, theo lão Tôn ta phỏng đoán, tu vi của ngươi tiến triển vũ kỹ này cũng sẽ theo đó mà tăng phúc biến hoá theo. Nhưng hiện tại ngươi Nguyên khí không đủ, đánh ra nhẹ thì thoát lực bất tỉnh đương trường, nhẹ thì tu vi giảm sút thậm chí trở thành phế nhân.

- Ắc, nguy hiểm vậy sao?

- Ca, vũ kỹ cũng phân cấp bậc, vượt giai sử dụng vũ kỹ cao cấp không phải lúc nào cũng tốt. Hơn nữa, Tiên giới này pháp tắc ngăn cấm Tiên nhân dùng tiên phát đả thương phàm nhân nhưng lại không cấm tiên nhân tranh đấu a. Chuyện gϊếŧ người đoạt đi công pháp vũ kỹ hay pháp bảo cũng không có gì mới mẻ. Lão đệ ngươi nên tự biết chừng mực a.

Ngộ Không an ủi hắn một hồi lại cẩn thận dặn dò những ý chính. Xem ra, vũ kỹ này của hắn hẳn là báu vật đáng tiền. Tiện nhắc đến cấp bậc vũ kỹ. Đỗ đại phu liền hỏi lão Tôn một chút kiến thức phổ thông này.

Vũ kỹ công pháp tại Tiên giới này chia làm ngũ cấp Huyền - Hồng - Kim - Lam - Bạch sắc 5 loại. Cách phân chia này vốn dựa theo màu sắc của lô đỉnh luyện chế pháp khí.

Huyền cấp vũ kỹ có thể tăng phúc lực lượng lên tới chục lần so với bản thể. Hồng cấp lại có thể tăng phúc lên gấp trăm lần. Theo thứ tự Kim cấp chính là ngàn lần mà Lam cấp liền tăng phúc cho Nhất Chuyển Bán Tiên một kích đánh ra tương đương với vạn người cùng xuất thủ. Bạch cấp vũ kỹ chính là vượt quá con số này, Bạch sắc Pháp bảo cũng là tương đương với uy lực của Tiên thiên Pháp bảo. Lại nói, Tiên Thiên pháp bảo đa phần đều là do Thánh cảnh nắm giữ, tiên nhân bình thường truy cầu một món Lam sắc pháp bảo đã là cực hạn rồi. Ngay cả Như ý bổng của lão Tôn cũng chỉ là Kim sắc pháp khí đỉnh phong mà thôi.

Một món Kim sắc pháp bảo liền có thể giúp tiên nhân vượt giai chiến đấu. Nhưng pháp bảo cao cấp như vậy cũng là thập phần hiếm thấy. So với pháp bảo thì vũ kỹ công pháp liền là đồ vật phổ thông, thông dụng hơn nhiều.

Cả hai thứ này đều là phương thúc chủ yếu khi tiên nhân giao đấu sử dụng.

Tuy nhiên, vũ kỹ cũng có nhiều hạn chế của nó. Vũ kỹ chính là đường tắt chuyển hoá nguyên khí trong cơ thể xuất phát ra bên ngoài. Nhưng thi triển mạnh yếu ra sao, sử dụng được bao nhiêu lần lại là phụ thuộc vào người sử dụng. Ngươi muốn đánh ra một kích Vạn Chuyển linh lực liền phải hỏi xem nội thể của ngươi trữ tồn bao nhiêu nguyên khí. Nếu là thiếu một chút liền có thể hấp thu thiên địa linh khí bù đắp đánh ra, cùng lắm là thoát lực bất tỉnh. Nhưng nguyên khí trữ tồn không nhiều lại cưỡng ép vận dụng vũ kỹ không phù hợp, thiên địa linh lực do vũ kỹ thúc giục liền ồ ạt tràn vào cơ thể. Kinh mạch chứa đựng lưu chuyển không nổi chính là chỉ có một kết cục: bạo thể luân hồi.

- Lão Tôn, ngươi xem Đại Chu Thiên Luân này rốt cục là loại vũ kỹ cấp bậc gì?

- Ngũ Thập Vạn Chuyển linh lực, vũ kỹ này lão Tôn ta e chính là Bạch cấp vũ kỹ a.

- Bạch cấp vũ kỹ?

Đỗ đại phu kinh hãi la lớn, hắn còn chính là không nghĩ môn vũ kỹ gân gà này lại lợi hại tới mức vậy.

- Ca, vậy lão Tôn ta mới nói, ngươi bình thường tốt nhất là không nên lộ liễu sử dụng a. Bạch cấp vũ kỹ, ngay cả Hung Bạo Liệt Kim trảm vũ kỹ lúc trước lão Tôn ta sử dụng cũng chỉ là Kim cấp vũ kỹ thôi a.

- Lão Tôn, vũ kỹ cao cấp nhất của ngươi là gì a? - Đỗ Tiên tò mò hỏi.

Hung Bạo Liệt Kim Trảm lúc nãy hắn cũng đã kiến thức qua một phen, uy lực liền có thể nháy mắt đem lục sắc mộc đằng trên tinh càu nhất thảy chém đứt. Không ngờ cường hãn như vậy cũng mới chỉ là Kim cấp vũ kỹ.

Ngộ Không nghe hắn nói vậy không trả lời, Như Ý bổng xuất ra, một bổng phất lên phách không đánh về phía thạch bích trước mặt. Nửa ngọn núi cơ hồ bị một bổng hời hợt này đánh cho sụp đổ.

Ngộ Không thu Như Ý lại, đắc ý nhìn Đỗ Tiên:

- Nhất Niệm Thiên Quân, Lam sắc vũ kỹ. Chiêu này lão Tôn ta ngộ ra lúc đại náo Thiên giới. Nhất Niệm xuất ra, Thiên Quân phục.

- Hảo, hay cho một cái Nhất Niệm Thiên Quân. Tên hay, đánh cũng hay - Đỗ Tiên vỗ tay kích động.

Hắn chính là tại Thiên giới chịu trăm ngàn tủi nhục, nghe thấy một chiêu này liền kích động không thôi. Ngộ Không thấy hắn như vậy chỉ lắc đầu cười khổ:

- Lúc đó lão Tôn ta đã đạt tới Huyền Tiên kỳ. So với lão đệ ngươi tại Độ Kiếp kỳ trung giai sáng tạo ra Đại Chu Thiên Luân vẫn còn là kém xa.

- Ắc, lão ca, hay là ta đem pháp quyết này truyền lại cho ngươi a - Đỗ Tiên chợt nảy ra ý tưởng lập tức đề nghị.

Ngộ Không trợn mắt nhìn hắn kinh ngạc. Không biết lão đệ kỳ quái này là thật tâm hào phóng hay là một tên đại ngốc tử. Tại Tiên giới cho dù là thân truyền đệ tử cũng khó lòng được sư phụ truyền dạy cho Bạch cấp vũ kỹ. Vũ kỹ đẳng cấp này đều được coi là trấn tông trấn phái công pháp của các đỉnh cấp tông môn, không dễ dàng tuỳ ý đem ra truyền thụ cho người khác như vậy.

- Lão đệ, Bạch sắc vũ kỹ này ngươi nguyện ý truyền dạy cho ta - Ngộ Không cũng là một võ si, đối với công pháp cường hãn nhất bậc như vậy chính là không kiềm lòng được.

- Ắc, lão Tôn, ngươi nói cái gì mà truyền dạy - Đỗ Tiên gãi mũi cười xấu hổ - không có lão Tôn ngươi xả thân hộ pháp, sợ rằng lão đệ lúc này đã luân hồi đầu nhập Thiên giới rồi cũng nên.

Hắn ở chung với Ngộ Không chưa được mấy ngày nhưng với vị Tề Thiên Đại Thánh này chính là yêu thích từ khi còn bé. Lại nói, Ngộ Không cũng là một người rất thẳng thắn trượng nghĩa. Hai người nói chuyện không nhiều nhưng cũng dần có cảm giác tri kỷ. Ngộ Không đối với sinh tử luân hồi đều là coi nhẹ, chỉ có duy nhất chuyện luân hồi xong phải đầu nhập Thiên giới chịu xử sai khiển của Thiên đế, Thiên hậu lại coi là một sự sỉ nhục. So với đầu thai vào kiếp súc sinh vô tri còn là không bằng.

- Lão đệ, Bạch sắc vũ kỹ này không phải là thứ mà Không gian giới chỉ có thể so sánh a - Ngộ Không nén lại tâm trạng kích động, cẩn thận nhắc nhở hắn một câu.

- Ắc, lão Tôn ngươi từ khi nào biến thành Dĩnh tỷ rồi - Đỗ Tiên phất phất tay tỏ ý không vui.

Xong rồi hắn cũng không đợi Ngộ Không lên tiếng, một mạch đem tâm đắc pháp quyết khống chế Đại Chu Thiên Luân ra giải thích.

- Ắc, lão Tôn, sao trông mặt ngươi kỳ khôi như vậy - Đỗ Tiên nhìn Ngộ Không nhăn nhó như khỉ ăn ớt, ngạc nhiên hỏi.

- Ca, lão đệ, Yêu tộc chúng ta cái gì Thập nhị chính kinh, kỳ kinh bát mạch gì đó đều là không có a - Ngộ Không cười khổ giải thích.

Yêu tộc chính là thiên địa linh khí giao nghén tạo thành, chỉ là nương nhờ hình thức của Tam đại chủng tộc còn lại hoá thân. Cấu tạo bản thể đơn thuần chính là Thiên địa linh khí bổn nguyên. Không có tồn tại kinh mạch phủ tạng như Nhân tộc. Ngay cả hình thức sinh sản của Yêu Tộc cũng chính là đem bổn mệnh nguyên khí âm dương hai loại kết hợp, thai nghén trong một bảo cầu hình dạng tựa như quả trứng mà tạo thành linh thể. Cho nên, Đại Chu Thiên Luân dù cường hãn cỡ nào cũng là vô pháp luyện thành. Mà Nhất Niệm Thiên Quân vũ kỹ cũng là đồng dạng Đỗ Tiên không thể tu luyện.

Tất nhiên, không phải công pháp hay vũ kỹ nào của Yêu tộc hay Nhân tộc đều không thể trao đổi. Nhưng những công pháp, vũ kỹ đặc thù dựa theo cấu tạo thân thể vận hành như vậy chính là không thể truyền dạy lẫn nhau.

Hơn nữa, Ngộ Không nghe Đỗ Tiên giải thích về Đại Chu Thiên Luân cũng nhận ra vũ kỹ này yêu cầu rất hà khắc. Đừng nói lão Tôn là Yêu tộc, cho dù Nhân tộc có được công pháp cũng phải là thân thể chứa đựng Thập nhị bản nguyên nguyên khí như Đỗ Tiên mới có tác dụng.

Đỗ Tiên nghe lão Tôn nói vậy liền chán nản thở dài một hơi. Ngộ Không vỗ vai hắn an ủi, lại gợi ý:

- Lão đệ, ngươi bất tất phải như vậy. Hắc hắc, công pháp Lạc thần lưu lại cho ngươi nếu không phiền lão Tôn mượn coi qua một chút cũng được a.

- A, đúng là như vậy, để ta lấy ra cho lão ca ngươi.

Nói đoạn tay hắn miết nhẹ lên mặt giới chỉ, lúc này nguyên thần của hắn xuất nhập vô cùng dễ dàng. Một cái miết tay cũng chỉ là cách thức biểu đạt cho ý niệm của hắn mà thôi.

Ngộ Không thấy thế liền giữ tay hắn cản lại:

- Lão đệ, trước về sơn cốc rồi hãy tính. Ngươi coi, y phục của ngươi cũng là rách nát hết rồi a.

Đỗ Tiên lúc này mới nhận ra, bản thân hắn nửa thân trên còn đang để trần. Phía bên dưới chiếc quần vải cũng chỉ còn lại phân nửa phía trên đầu gối. May mắn là lúc độ kiếp hắn đều ngồi lỳ trên thạch bàn, hai chân xếp bằng nên những vị trí quan trọng đều là tương đối lành lặn. Vẹn toàn nhất chính là mặt sau chiếc quần, mặt trước vùng ven đùi cũng là như tàu lá chuối xơ xác sau cơn bão. Một góc quần xì màu trắng cũng theo đó lộ ra ngoài.

Đỗ Tiên ngẫm lại cũng có chút xấu hổ mà đỏ mặt. Đối diện với lão Tôn cùng là một giống ba chân không nói, nãy lại trước mặt Dĩnh Ly, Mị Ly đứng thao thao bất tuyệt một hồi. Bao nhiêu bộ phận quan trọng đều theo chiều gió trên đỉnh núi phơi bày ra trước mặt mỹ nữ a.

Nghĩ đoạn, Đỗ đại phu liền túm một bụi cỏ trên vách núi, khéo léo bện thành tiểu khố che đi những vị trí nhạy cảm kia.

- Ca, lão đệ, ngươi làm trò gì vậy - Ngộ Không ánh mắt mờ mịt không hiểu nhìn hắn.

- Lão Tôn, nơi đây gió lớn quá, ta lo cho sức khoẻ tiểu đệ đệ nên che kín lại một chút.

- Ca, tiểu đệ đệ? - Ngộ Không lại thêm một phen mờ mịt.

Đỗ Tiên hắc hắc cười bí hiểm không giải thích, vỗ vỗ vai lão Tôn nói:

- Chúng ta trở về a.

Ngộ Không túm lấy vai hắn nhấc bổng lên, phi hành trở lại thạch bảo. Lại kêu gọi hai người Dĩnh Ly, cả bốn như vậy một đường phi hành trở lại sơn cốc, lúc này mặt trời đã bắt đầu xuống núi. Một màn xanh tím quỷ dị giao hoà phía đường chân trời.