Chương 14: Đại Chu Thiên Luân

Đỗ Tiên nguyên thần tư tưởng hướng về phía mặt Không gian giới chỉ, chỉ thấy một điểm quang cầu bay ra khỏi mặt thạch chỉ. Quang cầu này trước đây hắn cũng đã thấy qua, chỉ là lúc đó không sao dò xét được bên trong có gì. Cũng không như bây giờ, ý niệm xuất động liền có thể trực tiếp đem quang cầu ra khỏi không gian giới.

Quanh cầu kia lớn chừng hai cái đầu, bên trong lúc này dần hiện ra một quyển trục đơn giản cùng một vài món đồ binh khí, bình ngọc khác.

Đỗ Tiên vừa đưa tay vào quang cầu định lấy đồ vật ra thì hào quang kia bỗng loé lên. Thân hình Lạc lão hiện ra huyền phù giữa không trung:

- Ha ha, cuối cùng ngươi cũng thành tựu tiên thể a.

Hình ảnh Lạc lão như được sương mù tạo thành, phiêu phiêu tán dật không ổn định một chỗ.

- Hắc, Linh Minh Thạch Hầu, Thanh Khâu Bạch Hồ, các ngươi khi nào cũng ở đây.

Lạc lão quay sang nhìn Ngộ Không ba người ngạc nhiên hỏi:

- Bái kiến Lạc Thần tiền bối.

Ba người đồng thanh cúi người chào hỏi. Đỗ Tiên cũng nhanh miệng theo đó kể lại mọi chuyện. Lạc lão nghe xong ngữ khí có phần không vui hừ lạnh mấy tiếng nhưng cũng không có trực tiếp ý trách móc Đỗ Tiên. Nghe đến đoạn hắn dẫn độ vượt cấp thiên kiếp lại kỳ ngộ sáng tạo công pháp thì hai con ngươi cũng muốn lồi ra

- Ắc, tiểu tử, ngươi quả nhiên không tồi a. Lão tổ tông ta ngày xưa cũng là hổ thẹn không bằng ngươi.

Lạc lão lắc đầu nhưng giọng nói tràn ngập ngữ khí tán thưởng. Ngộ Không, Dĩnh Ly nghe vậy càng là kinh sợ không thôi, ngay cả Lạc thần cũng tự thẹn không bằng vậy không phải nói bọn họ thiên phú không đáng một xu rồi sao. Mị Ly thì chỉ tủm tỉm cười vui thích tựa như đang nghe Lạc lão khen ngợi chính mình vậy.

- Ây da, lão tổ tông, trước mắt vẫn là giải thích một chút xem giải quyết cái dị tượng kia như thế nào a - Đỗ Tiên xoa xoa tay sốt ruột càu nhàu, đến cuối lại không ý tứ bồi thêm một câu - Lão tổ tông ngươi lớn tuổi vậy rồi, bớt dài dòng đi còn dưỡng sức a.

- Ngươi...- Lạc lão râu tóc vểnh ngược trợn mắt - thật không biết phép tắc.

- Ắc, lão tổ tông, ngươi mau giải thích không tốt nhất là trực tiếp đem thứ kia hoá giải đi a. Nói nhiều như vậy - Đỗ Tiên vẫn là không biết lớn nhỏ càm ràm.

- Hừ, ta đây chỉ là một ý niệm - Lạc lão hừ lạnh - thứ kia muốn hoá giải không khó, nhưng dựa vào ngươi...

- Hắc hắc, ta bây giờ cũng là Bán Tiên a - Đỗ Tiên đắc ý nói - hơn nữa, một nửa nguyên nhân là do lão tổ tông ngươi không nói rõ. Báo hại ta nhập vào đường rẽ gây nên chuyện này.

Lạc lão thân hình khẽ run lên, không ngờ tên tiểu tử này lại hắt bát nước bẩn về phía mình. Trốn đi Tiên giới cũng là hắn, sáng tạo công pháp cũng là hắn, từ khi nào lại thành do Lạc lão ta gây nên.

- Tiểu tử, thứ tinh hệ công pháp kia liên quan tới vận chuyển nguyên khí trong nội thể ngươi. Trước ngươi thử dùng nguyên thần lực lượng khống chế nó thu nhỏ lại xem sao.

- Ắc, đơn giản vậy sao - Đỗ Tiên ngạc nhiên hỏi lại.

- Thứ này chẳng qua chỉ là một vũ kỹ do công pháp ngươi tu luyện tạo thành. Dù cho nương theo lực lượng của Thiên kiếp tạo thành dị tượng, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi phạm vi không chế của ngươi. Mau thu hồi đi, nói nhiều như vậy không sợ mệt chết hay sao.

Đỗ Tiên bĩu bĩu môi thầm nghĩ “lão tổ tông ngươi mới lắm lời” nhưng hắn cũng không nói ra. Ý niệm nguyên thần vừa chuyển, nguyên khí trong nội thể tiến nhập toàn bộ vào tinh hệ trong đan điền. Tự nhiên, Đỗ đại phu cảm thấy tinh hệ khổng lồ trên không trung kia dường như chỉ là một cánh tay nối dài của hắn, hắn muốn co thì liền co lại, muốn duỗi sẽ duỗi dài ra.

Hai bàn tay Đỗ Tiên hoá thành trảo hình, hướng tới tinh hệ kia tựa như thật sự cầm lấy được đem ép nhỏ.

Một cỗ phản lực xuất hiện như thể có đồ vật đang nằm giữa tay hắn, tinh hệ kia cũng bị nguyên khí trong thiên địa do hắn dẫn dắt co lại một chút.

- Quả nhiên là được, hoá ra tiên pháp gì đó cũng không phức tạp như ta vốn nghĩ - Đỗ đại phu vui mừng đắc ý trong bụng.

Phản lực kia cũng tự như một quả bóng bơm căng do nguyên khí tạo thành, Đỗ tiên cơ bắp vận động liền không sinh ra cảm ứng. Nhưng nếu hắn vận chuyển nguyên khí nhập vào cánh tay liền phát sinh ra cảm giác thực tế. Thấy vậy, Đỗ đại phu càng gắng sức đem tinh hệ kia ép nhỏ.

Tinh hệ kia vốn to như một toà tiểu sơn, ttong phút chốc liền co nhỏ lại cỡ một ngôi nhà. Chủ tinh hay các tiểu hành tinh đều là bị dồn nén lại một chỗ. Lúc này Đỗ đại phu tự nhiên nhận thức được sức nén đã đến mức cực đại. Nếu chèn ép thêm nữa hắn mơ hồ cảm thấy sẽ giống như một quả bóng bay bị nổ tung. Phản lực vô hình giữa hai bàn tay cường hãn truyền đến khiến ngũ trảo đau nhức.

- Không được sao - Dĩnh Ly cắn môi lo lắng, bộ dàng nàng lúc này so với Mị Ly cũng không hơn kém là bao. Giống như một cô nương nhỏ tuổi hiếu kỳ đứng xem náo nhiệt, lại sợ sợ sệt sệt bị thế sự quấn thân.

Đỗ đại phu lúc này tâm tình cũng không còn một tia vui vẻ như trước, ý thức hắn cảnh báo nếu lúc này buông tay ắt sẽ có chuyện, hắn gào toáng lên:

- Lạc lão, cách này không được a.

- Hắc, tiểu tử, ta bảo ngươi thu nó lại chứ đâu bảo ngươi áp súc thiên địa linh lực như vậy - Lạc lão quái dị nói - nếu tiếp tục e rằng tinh hệ này tất sẽ bạo tạc a.

- Lạc lão, ngươi đừng đùa dai nữa - Đỗ Tiên mồ hôi đầm đìa gắt lên.

- Hắc hắc - Lạc lão thì vẫn bình tĩnh trêu ngươi - khối năng lượng này mà nổ thì mấy trăm dặm xung quanh đây đều biến thành bình địa a.

Dĩnh Ly, Ngộ Không nghe Lạc lão nói ra thản nhiên như vậy lập tức đổ mồ hôi lạnh. Mấy trăm dặm xung quanh đương nhiên là bao gồm Thuỷ Liêm động, Hoa quả sơn a. Tuy nói sơn cốc có trận pháp bảo vệ, nhưng có thể tạo ra phá hoại như vậy không chắc trận pháp do Yêu Tiên đỉnh phong như lão Tôn có thể thừa nhận.

Lão Tôn nghe vậy có chút rút lưỡi rồi, con ngươi khϊếp đảm híp lại:

- Lạc Thần, ngài mau mau nghĩ cách giúp Tiên đệ a. Ta coi hắn chịu hết nổi rồi.

Đỗ Tiên y phục còn chưa thay, đang cởi trần ngồi trên bệ đá, sau lưng trước ngực đều là mồ hôi chảy ròng ròng như mới tắm.

- Tiểu hầu, ngươi là lo cho động phủ của ngươi hay là lo cho tiểu tử này vậy - Lạc lão vẫn là một phen thản nhiên đến đáng sợ.

Ta kháo, lão Tôn nghĩ bụng, động phủ cũng bỏ đi nhưng mấy ngàn hầu nhi hầu tử cùng mấy vị nhân loại huynh đệ vẫn cần bảo hộ a.

- Lão tổ tông, ngươi... - Đỗ Tiên cắn răng rít lên, nhưng vừa mở miệng liền có cảm giác thoát lực giữ không vững, hắn đành ngậm miệng không dám nói tiếp.

Tay hắn tuy có chút mỏi nhưng vẫn là có thể dư sức giữ thêm 10 ngày nửa tháng a. Chỉ có điều tâm trạng bất an thì đều khiến người ta lo được mất chi li từng chút như vậy

- Hắc hắc, tiểu tử, mau cắt đứt liên hệ giữa tinh hệ kia và thiên kiếp lực lượng. Tạo ra như thế nào thì thu về như vậy - Lạc lão bình tĩnh phán một câu khó giải thích nổi.

- Tạo ra như thế nào thì thu về như vậy - Đỗ Tiên mơ mịt không hiểu.

Hắn nhớ lại tinh hệ trong cơ thể vốn là một xoáy nước, trước tiên ngưng tụ thành chủ tinh ở giữa rồi theo thứ tự tạo thành các hành tình từ trong ra ngoài.

Vậy muốn thu lại hẳn phải hoá về nguyên trạng xoáy nước a. Ý niệm hắn vừa động, các vẫn thạch lớp ngoài cùng đột nhiên tăng tốc độ chuyển động. Va chạm lẫn nhau rồi nhanh chóng tan thành bụi phấn, lớp bụi này cuồn cuộn mở rộng vào phía trong. Các tinh cầu phía bên trong cũng bị ảnh hưởng này bào mòn, hoặc rời khỏi quỹ đạo rồi va đập vào nhau. Phút chốc đã trở thành một mớ hỗn độn chỉ còn lại duy nhất chủ tinh ở chính giữa.

Lúc này, áp lực giữa hai tay Đỗ Tiên có dấu hiệu giảm đi một chút, hắn mạnh mẽ thúc ép nguyên khí đem thủ trảo cường hãn ép lại.

- Này này, tiểu tử, ngươi làm gì đó - Lạc lão lúc này hốt hoảng la lên nhưng không kịp.

Thập chỉ đan lấy nhau cũng là lúc toàn bộ tinh hệ như bị bàn tay vô hình ép đến mức sụp đổ. Toàn bộ vật chất trong tinh hệ đều là dồn nén vào chủ tinh. Chủ tinh màu đỏ kia lập tức chuyển sang sắc vàng, rồi sang màu bích ngọc cuối cùng là thành một quang cầu trắng xoá. Ánh sáng chói mắt tràn ngập ra khắp sơn cốc.

Phụpp!!!

Tất cả vụt tắt, quang cầu kia biến thành một điểm nhỏ như hạt bụi, chỉ thấy một đợt sóng năng lượng từ đó phình ra càng lúc càng lớn.

Phànhhh!!!!

Sóng xung kích toả ra tứ phương bát hướng, Ngộ Không Dĩnh Ly, Mị Ly đều hiện ra một tầng năng lượng phòng hộ chống lại. Chỉ có Đỗ Tiên đang ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyển gì liền như bị một búa bổ vào trước ngực.

- Hự.

Hắn phun ra một búng máu rồi ngã lăn xuống đất. Bụi đất mù mịt tan đi mới lóp ngóp bò dậy. Còn chưa kịp kinh hãi rống lên chửi đổng một câu, phía trên không trung kia liền xuất hiện một hắc điểm đang xoáy tròn. Hai tia sáng năng lượng điên cuồng phún trào chia ra hai hướng, một hướng lên trời một nhằm vào thẳng Đỗ đại phu bắn tới.

- Lão đệ, cẩn thận - Ngộ Không phản ứng nhanh nhất vung bổng hét lên một tiếng đỡ lấy tia sáng.

Oànhhh...!!!

Ngộ Không lập tức bị bắn dội ngược trở lại, xuyên qua lớp nền đá của thạch bảo chôn sâu vào lòng núi.

Tia sáng huỷ diệt kia vẫn không ngừng lại một khắc, nhằm vào Đỗ Tiên lao tới. Mị Ly với Dĩnh Ly còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lạc lão thân hình sau khi bị sóng xung kích làm cho tán loạn, ngưng tụ lại trước người Đỗ Tiên.

Lão vung nhẹ tay như thể đuổi một đám côn trùng, tia sáng kia liền chậm rãi tiêu tán, thân hình lão cũng là ảm đạm đi chín phần. Mơ hồ nhìn qua giống như một lớp khói bụi.

- Tiểu tử, bảo ngươi thu lại không bảo ngươi xuất ra a - Lạc lão hắc hắc cười châm chọc.

- Ắc, lão tổ tông, ta tưởng... - Đỗ Tiên kinh hãi chưa hết, hai mắt vẫn còn đang chớp chớp nghĩ lại một màn vừa nãy.

- Giờ mối liên hệ giữa vũ kỹ của ngươi với thiên kiếp lực lượng đã mất. Mau chóng thu lại đi a.

- Thu lại kiểu gì? Lão tổ tông, ngươi nói rõ chút a - Đỗ Tiên càu nhàu.

- Thu hồi nguyên khí, dẫn đạo trở lại đan điền - Lạc lão chậm rãi hướng dẫn.

Đỗ Tiên cẩn thận làm theo, điểm hắc ảnh trên không kia lúc này dường như là một phần nguyên khí nội thể của hắn. Đỗ đại phu tâm niệm vừa động, hắc điểm liền biến mất như chưa từng tồn tại. Bầu trời lại một mảnh quang đãng không chút thay đổi.

- Lão đệ, lão đệ - Ngộ Không từ dưới hố sâu vừa lao ra đã gào toáng lên.

- Lão Tôn, ta không sao - Đỗ Tiên nhìn Ngộ Không thân hình bê bết máu, khoé miệng còn lưu chút huyết sắc âm thầm cảm động.

- Ca, lão đệ ngươi lợi hại, lão Tôn ta mấy trăm năm nay rồi chưa chật vật vậy a - Ngộ Không tiến lại nói, tay vỗ vỗ vai hắn - không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

Lạc lão đứng cạnh nhìn vậy mỉm cười:

- Tiểu hầu nhi, ngươi khinh lão phu đỡ không nổi nên tranh trước một gậy a.

- Ca, Lạc thần, lão Tôn ta không dám - Ngộ Không gãi gãi đầu nói.

- Khách, tiểu hầu tu vi rất tốt, tâm tính cũng rất tốt - Lạc lão vuốt râu tán thưởng. Lại đưa tay điểm lên trán hắn. Một tia sáng theo tay lão truyền thẳng vào mi tâm Ngộ Không.

- Đa tạ Lạc thần tiền bối chỉ dạy - Ngộ Không rùng mình một cái tiếp nhận rồi lập tức quỳ xuống cảm tạ.

- Tiểu hầu nhi can đảm, có nghĩa khí. Đáng thưởng.

Lạc lão đắc ý hân thưởng cũng không có giải thích, lại nhìn qua Dĩnh Ly

- Tiểu hồ ngươi cũng rất tốt, trượng phu vừa bại lui cũng không lo lắng, lại âm thầm ngưng tụ lực lượng bảo vệ hắn.

Lạc lão quay ra nhìn Đỗ Tiên, tay phải khẽ phất lên một cái, một vòng bảo hộ cửu sắc liền hiện ra rồi nhanh chóng tan biến. Lão lại quay về phía Dĩnh Ly:

- Ngươi dường như là đã có thể tiến giai thánh thú, cớ sao còn chần chừ ở lại cấp bậc này.

- Lạc thần tiền bối, Dĩnh nhi rời khỏi Thanh Khâu Hồ tộc kết duyên với phu quân. Nếu giờ đây tiến giai Thánh thú liền mất đi pháp lực bổn nguyên. Hồ tộc tiểu nữ lực lượng bản thể không mạnh mẽ như tộc khác, không có pháp thuật truyền thừa liền thành gánh nặng cho phu quân - Dĩnh Ly nói đoạn lại liếc mắt nhìn Ngộ Không đầy tình ý.

- Hắc hắc, mấy lão đầu tử tộc ngươi thật quá cố chấp. Pháp thuật truyền thừa Thanh Khâu Hồ tộc lão phu không có, nhưng mặt mũi hẳn là vẫn còn. Lần sau gặp lại sẽ đến tộc địa của ngươi một chút a - Lạc lão ý tứ nói ra.

- Đa tạ Lạc thần tiền bối - Dĩnh Ly cúi gập người yêu kiều thốt lên.

Lạc thần xuất đầu tự nhiên mấy trưởng lão sẽ bán cho lão chút mặt mũi. Dĩnh Ly mẫu thân là tộc trưởng nhưng vì các trưởng lão cản trở nên không thể cho phép Dĩnh Ly quay lại tộc đàn. Ngay cả trước đây đi thăm nàng cũng đều là lén lén lút lút tới lui.

Lạc lão lại quay ra nhìn Mị Ly, thấy nàng đang ngẩn ngơ nhìn Đỗ Tiên, hai mắt loé lên một tia sùng bái, ngưỡng mộ lại có chút tình cảm nữ nhi thâm thuý. Lạc Long Quân ngạc nhiên một thoáng lại mỉm cười:

- Tiểu hồ này, ngươi tên là gì?

- A, Lạc thần tiền bối, ta gọi là Mị Ly - Mị Ly bối rối trả lời.

- Tên rất hay, người cũng rất đẹp, cũng tốt cũng tốt hắc hắc

- Tiền bối quá lời rồi - Mị Ly khó hiểu thẹm thùng đáp lại.

Đỗ Tiên thấy Lạc Long Quân không có cử chỉ gì tiếp, liền nhịn không nổi chen vào:

- Lão tổ tông, A Ly nàng cũng rất chiếu cố ta, ngươi không có gì cho nàng sao.

- Hắc, tiểu tử này - Lạc Long Quân trợn mắt lườm hắn - hình như là nàng chiếu cố ngươi chứ không chiếu cố lão phu a.

- Ắc, lão tổ tông, ngươi còn mấy cái giới chỉ lận, không bằng tặng nàng một cái thay ta a - Đỗ Tiên xấu hổ gãi gãi mũi nài nỉ.

- A, lão phu hiện tại cũng chỉ là một tia ý niệm thôi...

- Lão tổ tông - Đỗ Phu ra vẻ bất mãn cắt ngang - nãy ngươi cũng nói vậy a. Sớm ra tay một chút lão Tôn đã không bị thiệt thòi rồi.

- Tiểu tử, ngươi...- Lạc Long Quân bất lực trừng mắt với hắn. Tên này lời như vậy cũng có thể thổ ra khỏi miệng.

Lạc Long Quân lại quay ra nhìn Mị Ly, tinh quái hỏi:

- Tiểu nha đầu, hắn là không tin ta. Không gian giới chỉ ta hiện tại cũng không lấy ra được, ngươi có muốn vật gì khác không.

- Đa tạ Lạc thần tiền bối, A Ly không dám đòi hỏi người. Ta chiếu cố ca ca cũng không vì không gian giới chỉ a - Mị Ly u oán nhìn hắn, như thể là nói cho chính Đỗ Tiên nghe.

- Nha đầu tốt, rất tốt - Lạc lão thân hình càng lúc càng mờ nhạt vuốt râu nói - ta đây chỉ là một tia ý niệm. Nguyên lực cũng không còn lại bao nhiêu, cũng không thể dẫn dắt ra thứ gì cho ngươi. Không bằng tặng ngươi một thứ này đi.

- Lạc thần tiền bối, A Ly quả thực không thể nhận...- Mị Ly giọng nói buồn bã nhưng kiên quyết khẽ vang lên.

- Thật sao, ta đem tiểu tử này cho ngươi cũng không nhận - Lạc lão mỉm cười đày thâm ý hỏi.

- A, ta ta...

Mị Ly nghe vậy ấp úng chưa nói hết đã nghe Đỗ Tiên gào toáng lên.

- Phản đối, ta phản đối a.

Hai mắt nàng có chút buồn bã quay ra nhìn Đỗ Tiên lại quay lại nhìn Lạc Long Quân, lắc lắc đầu.

- Tiểu tử, ngươi phản đối cái gì?

- Lão tổ tông, ngươi keo kiệt đã đành lại đem ta làm vật thế chấp là sao?

- Ta keo kiệt - Lạc lão râu tóc lập tức vểnh ngược, lườm hắn - tiểu tử, ta chỉ là một ý niệm lưu lại cho ngươi. Vốn là ở Nhân giới còn có thể điều khiến thiên địa xuất ra chút đồ vật. Nơi này cách xa Nhân giới như vậy, lúc nay thay ngươi đỡ một kiếp đến giờ cũng không còn bao nhiêu nguyên lực nữa rồi. Ngươi thật là...

Lạc Long Quân hừ lạnh một tiếng phật ý nói ra. Đỗ Tiên gãi gãi mũi xấu hổ giải thích:

- Lão tổ tông mệt nhọc vì ta rồi...

- Ngươi đừng coi lão phu là mông ngựa mà vỗ.

- Ắc, ta nói vậy thôi mà. Nếu Lạc lão đáp ứng, sau này gặp lại tặng nàng một miếng không gian giới chỉ không được sao.

- Hừ, chỉ tiện nghi cho tiểu tử ngươi.

Lạc Long Quân cũng không tranh hơi với hắn quay ra nhìn Mị Ly, hỏi:

- Tiểu nha đầu, nếu ngươi thích Không gian giới chỉ, lần sau gặp mặt lão phu sẽ tặng ngươi một miếng.

- Lạc thần tiền bối, ta...- Mị Ly ấp úng không nói ra, liếc nhìn Dĩnh Ly lại liếc nhìn Đỗ Tiên một cái rồi nhún chân thì thầm với Lạc Long Quân.

Hai ngươi to nhỏ một lúc không rõ chuyện gì. Dĩnh Ly thấy tò mò nhưng ngại Lạc thần nên cũng không có gan nghe trộm. Ngộ Không thì đang mải mê thể ngộ chỉ điểm truyền thừa. Chỉ khổ Đỗ đại phu hắn, vừa có tâm lại vừa có gan nghe trộm chỉ tiếc tu vi yếu kém, lực bất tòng tâm.

- Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ kỹ rồi?

- Ân - Mị Lỵ hoa dung bừng đỏ lí nhí gật đầu.

- Vậy ta đáp ứng ngươi - Lạc Long Quân nói đoạn đưa tay về phía Đỗ Tiên vẫy một cái.

Huyền thanh lệnh bài chữ Thiên bay ra khỏi giới chỉ bị lão xoa xoa miết miết tức khắc hiện ra ký tự khác. Lại thấy Lạc lão đem Huyền Thanh Lệnh giao cho Mị Ly. Nàng khẽ cúi người cảm ơn rồi nhanh chóng cất vào trong túi pháp bảo.

Lạc Long Quân dặn dò thêm vài câu lại quay ra nhìn Đỗ Tiên:

- Tiểu tử, đáng lẽ ý niệm này có thể tồn tại tới khi ngươi đột phá Tán tiên để truyền thụ. Nhưng ngươi lẻn tới Tiên giới không nói, lại sáng tạo vũ kỹ nghịch thiên. Ta đỡ cho ngươi một kiếp liền tiêu hao hết nguyên lực của tia ý niệm này. Đồ vật để lại kia ngươi mở ra sẽ hiểu. Phần về tu luyện từ nay về sau ngươi tự mình lĩnh ngộ, hoặc không có thể hỏi thăm các tiên nhân khác tại Tiên giới.

- Ắc, lão tổ tông, ngươi trước hết nói ta làm sao phân biệt thế nào thu xuất công pháp vũ kỹ đi...

- Ngươi sáng tạo ra như thế nào thì theo vậy mà sử dụng a. Còn vũ kỹ khác ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ngươi mở trúc giản sẽ rõ...- Lạc lão nói đoạn rồi thân hình bỗng mờ nhạt đến khi tiêu thất.

- Lạc lão - Đỗ Tiên cảm thán kêu lên.

Hắn còn là quên mất không hỏi cách để trở về Nhân giới a.

Đỗ Tiên mở trúc giản kia ra phát hiện bên trong ngoài 12 bộ vũ kỹ tương thích với công pháp còn có hướng dẫn một số cách luyện chế đan dược, tế luyện pháp bảo,.v..v... tương đối đầy đủ. Trong mấy bình ngọc kia cũng là một số đan dược bổ sung nguyên khí, trị thương,...mấy loại.

Đọc qua một pháp quyết vũ kỹ hoả hệ, Đỗ đại phu liền hiểu sơ qua thế nào để sử dụng nguyên khí công kích. Hắn liền lập tức theo hướng dẫn Hoả hệ vũ kỹ kia ứng dụng vào, nguyên khí trong cơ thể theo một vòng đại chu thiên chuyển vào Thập nhị chính kinh rồi xuất phát ra phía lòng bàn tay. Một mô hình tiểu tinh hệ lớn bằng trái bóng tennis ngưng tụ trên tay hắn.

- Ắc, sao lại có chút xíu vậy ta. Không lẽ cầm ném vào đối thủ - Đỗ Tiên ngẩn người nhìn tinh hệ mini đang xoay vần trong tay hắn.

- Lão đệ, ngươi đã có thể khống chế được vũ kỹ kia rồi - Ngộ Không kinh ngạc nhìn hắn, lại cảnh giác chỉ vào tiểu tinh hệ trong bàn tay.

- Lão Tôn, chắc là vậy a. Nhưng thứ đồ chơi này có chút yếu ớt.

Đỗ đại phu lúc này đối với tinh hệ trong bàn tay có chút thất vọng. Hắn dẫu sao cũng là Bán Tiên kỳ, đối với linh lực ba động đã bắt đầu có thể cảm giác. Chỉ có điều, tiểu tinh hệ trong tay nhìn có chút bắt mắt ngoài ra linh lực toả ra so với một tiên quả còn có phần yếu ớt hơn.

- Lão đệ, hay để Lão Tôn ta thử một chút - Ngộ Không hiếu kỳ đề nghị. Hắn cũng là không cảm thấy tinh hệ kia có gì đáng sợ.

- Phu quân - Dĩnh Ly cẩn thận gắt lên một tiếng cảnh báo.

- Ắc, hay là thôi đi lão Tôn - Đỗ Tiên nhăn nhó cười.

Hắn cũng có chút không yên tâm với món đồ chơi này. Không dám đem mạng của Tề Thiên Đại Thánh ra làm thí nghiệm. Đừng vội quên lúc nãy chính là Ngộ Không cùng Dĩnh Ly liên thủ cũng bị tinh hệ kia vây khốn mà bại lui a.

- Ca, không ngươi thử đánh sang phía đỉnh núi kia xem.

Ngộ Không bị Dĩnh Ly doạ sợ e dè nói, lại chỉ một đỉnh nói phía đằng xa, ngược lại với phương hướng về phía sơn cốc.

- Ân, lão Tôn, phiền lão ca ngươi đưa ta qua bên đó thử xem.

- Ca, chúng ta đi.

Ngộ Không túm lấy Đỗ Tiên, nhún người nhảy lên một cái, chớp mắt đã hiện đến đỉnh núi kia. Âm thanh xé gió một vài giây sau mới đuổi tới vị trí hai người.

Đỗ đại phu âm thầm kinh hãi, thân hình hắn loạng choạng một lúc mới đứng vững. Liền sau đó, Đỗ Tiên đem tinh hệ trong tay ném về phía thạch bích trên vách núi. Tinh hệ vẽ lên một dải bụi khí sáng bạc như sao chổi, thẳng tắp một đường bắn về phái thạch bích.

Oànhhhhh!!!

Khói bụi mù mịt tán loạn, cả mảng núi đá to lớn sụp xuống, Đỗ Tiên lập tức có cảm giác như toàn bộ Nguyên khí trong cơ thể bị rút cạn bay theo tinh hệ. Hắn phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt ngồi sụp xuống.

- Ca, lão đệ, ngươi không sao chứ - Ngộ Không nắm lấy cổ tay hắn truyền vào một tia nguyên khí lực lượng ấm áp.

- Ắc, không lẽ vũ kỹ thi triển lại tốn sức đến vậy - Đỗ Tiên quệt máu nơi khoé miệng đứng dậy.

- Lão đệ, vũ kỹ này tên gọi là gì? - Ngộ Không kinh ngạc nhìn hắn.

- Ắc, lão ca - Đỗ Tiên sững lại giây lát liền thốt lên - sau này gọi chiêu này là Đại Chu Thiên Luân a