Đỗ đại phu sau khi có thể hình tượng ra một Thập Nhị Bản Nguyên nương theo hình thức sẵn có là Thái Dương hệ trong tiềm thức liền coi như là bắt đầu có thể vận dụng pháp quyết tiên nhân.
Vốn dĩ thân thể đơn trọng thuộc tính hay song trọng thuộc tính đều rất dễ tu luyện. Ngay cả Ngũ đức chi thân hay Hỗn độn thần thể đề tương tự như vậy.
Thập nhị chính kinh nối liền với phủ tạng, tuần hoàn vận chuyển không ngừng. Kỳ kinh bát mạch lại không thuộc những đường kinh chính, trừ Nhâm mạch Đốc mạch ra, đều là không có chủ huyệt. Bát mạch thông qua hội huyệt giao với 12 kinh chính mà tuần hoàn trao đổi.
Thập nhị chính kinh giống như sông, bát mạch giống như kênh rạch nối liền. Huyệt đạo giống như hồ.
Thập nhị chính kinh vốn từ khi sinh ra đã thông suốt tuần hoàn qua lại, nếu như chính kinh tắc nghẽn liền sinh ra bệnh. Bát mạch tựa như con kênh chứa nước. Nếu như có thể đả thông Kỳ kinh bát mạch đối với người thường hay người luyện võ đều đem lại lợi ích lớn.
Khi nước sông cạn thì dẫn nước từ kênh vào, khi sông hồ mùa lũ tràn ra lại đưa nước vào kênh tích luỹ.
Do vậy, Nhâm Mạch Đốc Mạch cần được đả thông chính là yếu quyết tối thiểu để luyện được nội khí công.
Lại nói ngũ hành trong cơ thể giống như 5 hồ nước lớn, nước chứa đầy liền có thể dẫn sang hồ bênh cạnh, tuần hoàn lưu chuyển.
Đối với tu tiên giả bình thường, gọi là kênh rạch hay ao hồ đều cũng giống nhau. Ngươi là Ngũ hành chủ hoả, liền có một cái hồ hay con sông lớn nhất tượng trưng.
Người có ngũ tạng: tim, gan, tỳ, phổi, thận. Như 5 hồ nước lớn nối liền với Thập nhị chính kinh. Thân thể ngũ hành liền nương theo Gan thuộc hành Mộc, Tim thuộc hành Hỏa, tỳ thuộc ngũ Thổ, Phổi thuộc hành Kim, thận thuộc hành Thủy.
Ngoài ngũ tạng còn có lục phủ, lục phủ ngũ tạng là phát sinh quan hệ lẫn nhau gọi là Kinh Lạc.
Theo lục phủ ngũ tang quan hệ hỗ tương hô ứng qua lại, mà ngay cả Hỗn Độn thần thể, 11 loại thuộc tính cũng theo đó mà phân chia, phân bổ. Về phần Ám Nguyên khí, Ám thuộc tính được phân vào một tạng phụ gọi là Tâm Bào hay Tâm Bào Lạc
Đỗ đại phu học Tây y nhưng với Đông y cũng là có điểm nghiên cứu tương đối. Cho nên hắn tự biết Tâm Bào Lạc ý chỉ màng tim.
Thân thể Hỗn độn Ám tàng là vô tiền khoáng hậu. Bởi lẽ, Ám thuộc tính thể chất chỉ xuất ở các sinh vật biến dị, hoặc hậu duệ của một số đại năng cường giả vượt quá Thánh cảnh từng lưu lạc ngoài không gian.
Cũng bởi lẽ này mà Đỗ Tiên càng là chắc chắn Ám ở đây chính là ý chỉ năng lượng tối, vật chất tối kỳ dị mà ngay cả thời đại của hắn, nhân loại cũng chưa có nhận định rõ ràng.
Nếu một sinh vật có thân thể ám thuộc tính trước kia tại Nhân giới là gần như có tám, chín phần vô pháp tu luyện vượt qua Bán Tiên kỳ. Bởi vì Ám Nguyên khí tại một Tinh hệ như Thái Dương hệ là thập phần mỏng manh, muốn chắt lọc ra từ thiên địa linh khí, Bản nguyên chi khí, hình thành lấy Ám Nguyên khí cũng vô cùng khó khăn. Lý do thứ hai chính là hệ quả của điều này, công pháp Ám thuộc tính gần như là không tồn tại.
Lạc lão thấy Đỗ Tiên có được thân thể Hỗn độn Ám tàng chính là có bảy phần kinh hỉ, ba phần kinh hãi.
Bởi một người có quá nhiều loại thuộc tính đã rất khó để hấp thu đầy đủ linh khi cần cho tiến giai đột phá, hơn nữa, công pháp Ám thuộc tính Lạc lão liền là không có, chứ đừng nói một bộ Công pháp tổng thể dành cho Hỗn độn Ám tàng thể chất.
Mười hai miếng trúc giản công pháp Lạc lão để lại cho hắn trong không gian giới chỉ, cũng chính là 12 loại công pháp thuộc tính riêng biệt. Mà Ám thuộc tính công pháp là do Lạc lão thu được từ một đối thủ khi mới tiến giai Vực Thần.
Hiện tại, Đỗ đại phu muốn cùng lúc tu luyện 12 công pháp là không thể. Vấn đề hấp thu thì có thể tuần tự, nhưng để đột phá Bán Tiên không lẽ cũng là tuần tự dẫn độ từng loại Thiên kiếp mà làm.
Đỗ Tiên nghĩ bụng, trước mắt chính là theo thứ tự mà hành động một phen.
Cùng với nội khí lưu chuyển trong kinh mạch, Thập Nhị bản nguyên tinh hệ luân chuyển trong tâm trí. Đỗ Tiên lẩm nhẩm pháp quyết cơ bản nhất của Xuất Khiếu kỳ mà Lạc lão truyền dạy.
Cơ thể hắn lúc này thập phần nhạy cảm, dường như phiến đá hắn đang ngồi, không khí hắn đang hít thở đều theo trí tưởng tượng diễn hoá ra. Cảnh vật xung quanh vốn từ một góc khuất trong tiểu não dần dần hiện ra.
Đỗ đại phu thập chí có thể thấy Ngộ Không đang lặng lẽ đứng cạnh hắn hộ pháp. Bên phía kia đỉnh núi là mấy người Thiên Phàm đang nhấp nhổm chờ đợi.
Hắn cứ ngỡ mình đang mở mắt, nếu không phải cảnh vật giống như là đang vào lúc tối trời thì Đỗ đại phu lại tưởng mình đã vô thức mở mắt ra quan sát rồi.
- Hoá ra đây là trạng thái xuất khiếu sao.
Đỗ Tiên thầm nghĩ. Cơ thể hắn lúc này như không bị trọng lực bó buộc, lập tức một lực kỳ dị khiến hắn bay bổng lên không trung.
Một phen kinh hãi hiện ra, Đỗ Tiên thấy chính mình đang ngồi trên thạch bàn phía bên dưới.
Đây tuyệt đối là một trải nghiệm vừa sợ hãi vừa hứng thú tột cùng.
- Nguyên thần xuất khiếu - Ngộ Không đứng cạnh hai mắt đang nhắm nghiền chợt mở ra như nhìn thấy một thứ gì đó. Khuôn mặt lông lá trở nên trầm trọng.
Phía bên kia đỉnh núi, Thiên Phàm mấy người đang thì thầm bàn luận. Mấy người ngồi đây quan sát cả nửa ngày, ăn trưa xong cũng thấy Đỗ Tiên ngồi im như pho tượng không nhúc nhích. Không ngờ tu luyện gì đó lại buồn chán đến vậy.
“ Biết trước đã không đòi đi theo a” mấy người đều là chung một suy nghĩ giống nhau.
Lúc đầu đều là cẩn thận không dám thở mạnh, đợi đến nửa ngày trời vẫn không có động tĩnh gì, mấy người bắt đầu thì thầm to nhỏ tán chuyện phiếm. Dĩnh Ly cũng không nhắc nhở gì, dù sao hay đỉnh núi này cách nhau cũng đến cả dặm. Mấy người này thì thầm cũng không tính là ảnh hưởng. Dĩnh Ly cũng mặc kệ tất thảy, ngồi xuống tĩnh toạ.
Chỉ có Mị Ly một ngày trôi qua vẫn là bộ dạng thập phần nghiêm túc, như một cai ngục trông coi đám tội phạm trong nhà giam. Chỉ cần âm thanh lớn hơn một chút đều là cau mày nhắc nhở.
Lục Tiểu Linh Đồng cũng theo mẫu thân ngồi xuống luyện công, không quan tâm bất kỳ sự vụ gì xảy ra cả ở hai bên đỉnh núi.
- Ắc, chán chết ta rồi. Đợi lâu như vậy cũng chưa thấy đột phá - Kiến Minh nắn nắn hai tay than thở.
Mị Ly nhìn nàng khẽ cười:
- Kiến Minh tỷ tỷ, đột phá đâu có dễ dàng nhanh chóng như vậy, nhiều khi mất cả sáu tháng vài năm cũng là chuyện bình thường thôi.
- A, vậy hay là chúng ta trở về trước đi - Kiến Minh nhăn nhó nhìn mọi người xung quanh, thanh âm vô tình hơi lớn một chút.
Bỗng nhiên, Dĩnh Ly mở trừng hai mắt làm cho mấy người sợ đến mức co rúm lại. Kiến Minh vội vàng lấy tay bụm miệng lại, lắc lắc đầu ý nói xin lỗi. Không ngờ Dĩnh Ly không để ý, ánh mắt hướng sang phía đỉnh núi bên kia, lẩm bẩm nói:
- Thần hồn xuất khiếu rồi sao.
- Ân, muội cũng cảm nhận thấy - Mị Ly lo lắng gật đầu - Nguyên thần của Tiên ca ca không ngờ mạnh mẽ như vậy. Chỉ sợ...
- Muội không cần lo - Dĩnh Ly lắc đầu, môi xinh nhấc lên một đường trăng khuyết - đúng là mức độ Nguyên thần lực lượng lớn hơn bình thường một chút. Nhưng Thiên kiếp ở cảnh giới này là không có sức uy hϊếp với tỷ phu ngươi.
Mị Ly anh ninh một tiếng, hai mắt vẫn là chăm chú dõi theo bóng hình người kia, không chịu buông xuống tâm trạng lo âu.
Mấy người Kiến Minh công chúa nghe vậy liền căng mắt ra nhìn, nhưng vẫn là y nguyên một người một khỉ, một ngồi một đứng, bất động thanh sắc.
Lúc này, Đỗ Tiên chính là đang có chút hoảng hốt. Nguyên thần xuất khiếu đem lại một cảm giác bản năng thúc giục hắn rời xa túi da hôi hám kia, hoà thành một thể với thiên địa.
Đỗ đại phu ngấm ngầm vận pháp quyết, lại tiếp tục duy trì dẫn đạo nội khí như vừa nãy. Một cỗ năng lượng hấp dẫn Nguyên thần của hắn hướng về phía bản thể.
Thân thể hắn cùng cảnh vật xung quanh giống như một hình chiếu lập thể, chồng chéo đan xen vào lẫn nhau. Đỗ Tiên gần như có thể nhìn thấu qua chính cơ thể mình.
- Đây gọi là phép nội thị - hắn mờ mịt tự hỏi.
Trong cái hình chiếu 3D ảm đạm kia, những tia sáng loé lên như gọi mời nguyên thần của hắn. Một dòng ánh sáng chảy xuôi theo Nhâm đốc nhị mạch, tràn khắp cơ thể rồi hội tụ vào một điểm trong bụng hắn.
- Có lẽ vị trí này trùng hợp với đan điền. Dòng ánh sáng kia hẳn là nội khí luân chuyển - Đỗ Tiên tự nhủ.
Ý thức hắn vừa động, dường như Nguyên thần liền bay lại gần với bản thể để hắn quan sát kỹ hơn. Tại khoảng không gian trùng với vị trí gọi là Đan điền kia, một mô hình tinh hệ giống như trong tưởng tượng của hắn xuất hiện.
Ý thức Đỗ Tiên nhận ra rằng, thứ này thập phần gần gũi với hắn, chỉ cần hắn muốn liền có thể điều động lực lượng của tinh hệ kia.
- Nhưng làm sao để điều động những lực lượng này - Đỗ Tiên mờ mịt suy đoán - Lạc Lão nói rằng muốn độ kiếp chính là cần phải dẫn phát năng lượng trong bản thể, thôi diễn ra thiên địa linh lực để thiên kiếp xuất hiện.
Đỗ Tiên thử vận chuyển nội khí theo Hoả thuộc tính công pháp xem thử. Một cỗ hấp lực làm hắn hoa mắt, mọi thứ tối đen trở lại. Chỉ cảm thấy một cỗ nóng rực xung quanh tràn tới, cảm giác như đang ngồi trong một đám cháy lớn.
Đỗ đại phu kinh hãi choàng tỉnh, từ trên không trung bốn phương tám hướng xung quanh đều là hoả diễm đột ngột xuất hiện. Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra liền sợ hãi đứng dậy tìm đường thoát thân.
Thanh âm Ngộ Không quát lớn:
- Lão đệ đừng sợ, thuận theo công pháp thúc giục. Nguyên thần bảo trì tĩnh lặng, cảm nhận lấy lực lượng này. Lão Tôn hộ pháp cho ngươi.
Nói đoạn một người một gậy xông tới, thiết bổng xoay đều đánh tan từng đám lửa lớn.
Đỗ Tiên cắn răng chịu nóng, ngồi xuống bảo trì lại tâm cảnh lúc nãy.
Nội khí vận chuyển, tinh cầu thứ nhất bừng bừng hấp thu Hoả thuộc tính nguyên khí. Nguyên thần của hắn lại lần nữa xuất ra khỏi thân thể.
Chỉ thấy Ngộ Không lúc loan côn lúc phách chưởng từng đám lửa lớn quanh thân hắn đều bị đẩy lùi ra xa. Lúc này đây, Đỗ đại phu mới chính thức cảm nhận thấy tinh cầu Hoả thuộc tính kia.
Từ một hình ảnh trong ý niệm liền thoáng chốc chuyển đổi thành một bộ phận trong cơ thể hắn. Giống như là tay chân cơ bắp, chỉ cần một ý niệm liền có thể điều động.
Nếu như lúc này hắn hướng đến một cành củi mục, tâm niệm muốn đốt cháy nó, năng lượng trong tinh cầu kia liền theo kinh mạch chuyển ra ngoài cơ thể. Khúc củi đó tự nhiên bốc cháy.
- Cảm giác này thật kỳ diệu. Hoá ra đây chính là cảnh giới của Tiên nhân.
Từng cơn bão lửa từ hư vô hiện ra một hồi đều bị Ngộ Không đánh cho thất điên bát loạn. Một lúc sau không còn một mảnh.
Đỗ đại phu nguyên thần xuất khiếu thấy vậy liền tò mò thử công pháp thứ hai, Thuỷ hệ công pháp.
Phía bên kia đỉnh núi.
Kiến Minh, Thiên Phàm mấy người đều là trợn mắt há miệng nhìn. Tiên nhân thi triển pháp thuật mấy người đã chứng kiến qua, nhưng đây chính là dị tượng do một phàm nhân thân thuộc dẫn đến. Miệng mấy người há lớn đến nỗi có thể cùng lúc nhét vào hai trái trứng gà.
Thấy khói lửa tan đi, Vô Lệ tự hỏi:
- Vậy là độ kiếp thành công?
- Không - Dĩnh Ly lắc đầu, thần sắc tương đối nghiêm trọng trả lời - đây mới chỉ là thiên kiếp của Độ kiếp sơ kỳ do một loại thuộc tính dẫn dắt mà thôi.
- Tam Thiên Ly Hoả kiếp - Mị Ly hốt hoảng kêu khẽ - ca ca là làm sao có thể dẫn phát thiên kiếp kinh khủng như vậy.
- Ân - Dĩnh Ly gật đầu đồng tình - Tam Thiên Ly Hoả kiếp này vốn thường gặp ở Kim Tiên cảnh giới tấn giai a.
Mị Ly lo lắng định phi thân sang liền bị Dĩnh Ly cản lại
- Tiểu Mị, hẳn nguyên do là công pháp của hắn sử dụng. Tiên đệ rõ ràng thân mang 12 loại thuộc tính, lại là chỉ dẫn phát một loại thiên kiếp. Điều này chứng tỏ với mỗi thuộc tính hắn tu luyện với một công pháp riêng biệt. Chút Thiên kiếp Kim Tiên kỳ này, tỷ phu ngươi vẫn là có thể nhẹ nhàng ứng phó.
- Nhưng...- Mị Ly dùng dằng không yên.
Đúng lúc này Thiên Phàm hô khẽ:
- Lại là một loại thiên kiếp khác sao?
- Có vẻ như là ngũ hành thuỷ thuộc tính công pháp - Chi Liên nhỏ giọng phán đoán.
Đỉnh núi bên kia, từng đợt sóng nước không hiểu từ đâu xuất hiện. Cây cối còn đang bốc cháy chưa tắt đều bị cuốn nghiêng ngả. Vài tảng đá lớn cũng theo dòng nước bào mòn ra khỏi vách núi cuốn xuống phía dưới. Cả đỉnh núi như thể bọc trong một quả cầu bằng nước, dữ dội không ngừng tràn xuống chân núi. Mọi thứ cản đường đều bị cuốn phăng. Thân ảnh hai người đều bị tầng tầng thuỷ lưu bao phủ mất dạng.
- Lại là Lạc Thiên Nhược Thuỷ kiếp - Dĩnh Ly không tự chủ được hô lên.
Bên trong màn thuỷ lưu, Ngộ Không giữ chặt lấy vai Đỗ Tiên ghì xuống thạch bàn. Tay còn lại túm chắc lấy Như Ý bổng. Thân hình hai người bất động trong thuỷ lưu hung dữ. Một vài tảng đá gốc cây theo thuỷ lưu cuộn đến đều bị Ngộ Không vung cước đá văng ra khỏi đỉnh núi. Phải gần 10 phút sau thuỷ cầu mới tan vỡ. Đỗ đại phu lúc này lại bình an độ qua một kiếp. Hắn tiếp tục vận chuyển công pháp thứ 3: Lôi Thần Hàng Lâm.
Ngộ Không chính là không kinh hãi đứng cạnh, cảm nhận thiên địa Lôi thuộc tính linh lực ba động, chuẩn bị đỡ lấy thiên kiếp tiếp theo. Trong lòng Đại Thánh thầm nghĩ:
- Ca, không hổ là tông tộc Lạc Thần. Thiên kiếp dẫn tới so với lão Tôn ta đột phá Kim Tiên còn lợi hại hơn a.
Trên phía bầu trời, mây đen ùn ùn kéo tới. Một tầng bình lưu phía trên đỉnh núi sấm sét ngang dọc, Đại Thánh kinh hãi quát chửi toáng lên:
- Cẩu lão thiên, là Ngọc Thanh Thần Lôi kiếp a.