Tôn Vĩnh Phúc biết lúc này hắn nên tự mình đứng ra nói: "Vĩnh Quý, còn có Tôn Di, hai người coi như không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ cho Hạo Triết còn nằm trong phòng bệnh, nếu còn không lo đủ tiền vậy hai người thật sự hy vọng Hạo triết cứ như vậy rời đi, nó mới có mười bốn tuổi a, không nên bị cướp đoạt đi thời gian sau này để lớn lên."
Nghe những lời này, trong lòng Tôn Di và Tôn Vĩnh Quý đều có chút do dự, trước mắt với họ đã là ngõ cụt.
Đổng Thải Châu thấy sự dao động trong mắt hai người biết cơ hội tới, tiếp tục nói: "Tôn Di, con dù sao cũng chưa có bạn trai, người ta mặc dù là một kẻ ngu, nhưng người ngu thì đối với con cũng không phải không có cái tốt, cái gì nó cũng không hiểu, vậy khi con tiến vào cửa nhà Lý gia, hơi đưa đẩy mấy câu, vậy tiền bạc của cải nhà họ không phải đều sẽ thuộc về con sao.?"
Tôn Dao Dao cũng muốn tham gia náo nhiệt, bèn dùng lời nói muốn dao động Tôn Di: " nhà các người đã như vậy, mang theo một kẻ bệnh tật, ai sẽ dám lấy đây? Nhà các người căn bản không khác gì một cái động không đáy, Tôn Di chẳng lẽ cô không suy nghĩ một chút, nguyên nhân thật sự cô đến bây giờ vẫn không có bạn trai? Còn không phải do cái thằng bệnh tật nửa sống nửa chết kia sao.!"
Nghe được những lời này, sắc mặt Tôn Di liền khó chịu! Nhưng căn bản cô không phản bác lại được!
Nhiều năm như vậy, cô kì thật đã quá mệt mỏi, cũng muốn tìm một nơi có thể dựa vào, nhưng còn em trai luôn ốm đau bệnh tật cần rất nhiều tiền, ai dám muốn cô đây?
Đôi mắt Tôn Vĩnh Quý đỏ ửng, ông biết bản thân làm một người cha thất bại! hận không được tát mình một bạt tai! Lúc còn trẻ vì sao không lo kiếm tiền, để con gái có quyền được chọn hạnh phúc cho chính mình!
Tôn Dao Dao và Đổng Thải Châu nhìn cha con Tôn Vĩnh Quý diễn đoạn tình cảm, liền biết có hi vọng, đang định nói tiếp, phía sau chợt vang lên âm thanh lạnh tanh:
"Ai dám nói bạn gái tôi?"
Nghe được thanh âm quen thuộc, Tôn Di vội ngẩng đầu lên, khi thấy Diệp Thành đang đứng cách đó không xa, cô ngẩn người như không tin vào mắt mình.
Hắn sao lại ở đây?
Diệp Thần hơi dương khóe miệng nở nụ cười, vô cùng tự tin, đi thẳng tới bên người Tôn Di, một tay ôm lấy eo Tôn Di, một tay lấy khăn giấy từ trong túi ra, nhẹ nhàng chấm nơi khóe mắt Tôn Di: "Nha đầu ngốc, em trai bị bệnh sao lại gạt ta, thật sự không xem ta là bạn trai.?"
Tôn Di vừa muốn giải thích, lại phát hiện Diệp Thành nháy nháy mắt với cô, cô liền đoán được hắn muốn làm gì, đỏ mặt ngượng ngùng nói : "A thành, em. . . em còn không phải sợ anh chê em phiền phức hay sao…."
Thanh âm cô mềm nhũn, như cào nhẹ vào tâm can hắn vậy, khiến hắn thật thoải mái.
Diệp Thần cười một tiếng, thanh âm từ tính vang lên: "Tôi làm sao sẽ chê, em là bạn gái của tôi, chuyện của em cũng chính là chuyện của tôi, tiền thuốc men của Hạo triết tôi đã nộp, bác sĩ nói có thể sắp xếp phẫu thuật bất kì thời gian nào, có 70% tỷ lệ thành công, mặc dù có 30% nguy hiểm, nhưng em yên tâm, tôi đã mời bac sĩ giỏi nhất thế giới Diệp thần y a. . ."
Nghe được ba chữ Diệp thần y, Tôn Di đang bi thương buồn bã cũng bị Diệp Thành chọc cười.
Cái tên này, thời điểm này cũng không quên khoác lác hay sao, còn là bác sĩ tốt nhất thế giới nữa.
Diệp thần y còn cần mời sao?
Không phải ngươi lúc nào cũng kiêu ngạo hò hét "Diệp thần y " sao?
Thấy Tôn Di cười, Diệp Thần chỉ chỉ gương mặt mình, cười hì hì nói: "Tôi làm nhiều như vậy, em còn không hôn tôi một cái sao?"
Tôn Di "Tuyệt đối không nghĩ tới" lá gan Diệp Thần sẽ lớn như vậy, lại có thể ngay trước mặt của mọi người kêu cô hôn hắn.
Nhiều năm như vậy, dù kéo tay qua lại với nam sinh cô cũng chưa từng, càng đừng nói đến hôn.
Cô vừa muốn cự tuyệt, nhưng phát hiện ánh mắt nghi ngờ của bác gái với Tôn Dao Dao, không do dự cô khẽ khép hờ mắt hôn lên mặt Diệp Thần.
"~ chụt~ "
" Đây là phần thưởng nha ~ "
Diệp Thần vốn nghĩ muốn đùa một chút, dù sao cũng giả làm bạn trai, căn bản không mong đợi Tôn Di hôn hắn thật.
"Tuyệt đối không ngờ rằng" Tôn Di thật sự vậy mà hôn hắn!
Đôi môi đỏ mọng mang theo hơi ấm mềm mịn, thoải mái khiến người ta muốn nổ tung a!
Mọi người kinh ngạc, nhìn một màn này!
Không chỉ một nhà Tôn Vĩnh Phúc, còn có cha Tôn Di.
Ông cho tới bây giờ đều chưa nghe con gái nhắc đến bạn trai, ông vốn còn đang nghĩ đây có lẽ chỉ là một người bạn của con gái, nhưng trước mắt lại thấy con gái tự mình hôn lên má người ta a!
Chẳng lẽ con gái mình thật sự có đối tượng?
Tôn Dao Dao tỉnh táo lại, đánh giá một thân Diệp Thần, thấy đồ trên người hắn toàn là hàng vỉa hè, thì khả năng đâu mà đòi thanh toán tiền viện phí với con số cao ngất ngưởng như vậy.
Tôn Dao Dao hừ lạnh: "Tôn Di à Tôn Di, trong cái xã hội này có một số đàn ông không nên tin tưởng, miệng đầy lời nói láo, đừng nên để vừa bị lừa tiền còn bị lừa tình nữa nha."
Đổng Thải Châu cũng phản ứng lại, nhìn chằm chằm Diệp Thần đánh giá, lên tiếng chất vấn: "Thằng nhóc , cậu nói đã nộp viện phí, vậy hóa đơn đâu?"
"Đúng vậy, cậu chắc dữ hóa đơn a, nếu không thì để tôi đi hỏi bác sĩ chứng thực nhé?"
Diệp Thần "Tuyệt đối không nghĩ tới", đám người kia lại tra hỏi chi tiết như vậy.
Hắn vội vã chạy tới, thời gian đâu mà chạy đi đóng tiền viện phí a?
Nếu còn đi đóng viện phí, vậy Tôn Di có khả năng đã đáp ứng tính toán của đám người này a.
Tôn Di nhìn mặt Diệp Thần cũng đoán ra hắn không có đóng, vội vàng mở miệng nói: "Bạn trai tôi nói đã giúp tôi nộp thì là đã nộp, không nhọc mọi người phải vất vả, còn nữa, em trai con cần có thời gian nghỉ ngơi, hay mọi người cũng về nghỉ ngơi sớm chút."
Tôn Dao Dao nhìn sắc mặt Tôn Di liền biết họ đã đoán đúng, liền giương cao cằm ngạo mạn nói: "Ha ha, Tôn Di à Tôn Di, cô cũng thật hư vinh nha, lại còn gọi bạn tới làm ra vẻ, nha, đúng rồi, Diệp Thần y còn không phải bạn trai cô a, không chữa khỏi bệnh nghèo, lại còn muốn gì mà tôn nghiêm?"
Diệp Thần thật là phục hai mẹ con này, hai người này thật cmn là Sherlock Holmes đầu thai sao? nói chuyện thật khó nghe đi, hắn thật sự muốn đưa cái tát tới a!
Ngay lúc này, hai vị bác sĩ mặc áo trắng đi tới!
Tôn Vĩnh Quý nhìn hai vị bác sĩ, thấy một người trong đó là bác sĩ chính của con trai ông, vội vàng vọt tới, kích động nói: " bác sĩ Tiền, ngài cuối cùng cũng tới, buổi chiều tôi có tới phòng làm việc tìm ngài nhiều lần, nhưng đều không gặp được ngài. . . mong ngài xem giúp tình trạng con trai tôi. . ."
Tôn Dao Dao thấy vậy, mặt mũi vui mừng, vội vã cũng bước tới hỏi bác sĩ: " Chào bác sĩ Tiền, tôi là người thân Tôn Hạo Triết, tôi muốn hỏi, không biết tiền phẫu thuật 700 nghìn của em ấy đã được nộp đủ chưa?"
Tôn Di thấy Tôn Dao Dao hỏi vấn đề này, khuôn mặt nhất thời trắng bệch!
Đây không phải là muốn chặn lại bậc thang của gia đình cô hay sao.
Một khi bác sĩ nói không có, cả nhà họ thậm chí còn có Diệp Thần sẽ chịu sự chỉ trích không ngừng!
Lúc này Tôn Di vì quá lo lắng mà không để ý thấy khóe miệng Diệp Thần hơi nhếch, ánh mắt thích thú dáng vẻ chờ xem kịch hay.
Bác sĩ Tiền có chút không vui nhìn hai người trước mặt.
Người nhà này là tình huống gì đây, cùng lúc lao ra? Đóng đủ hay không trong lòng họ không phải rõ ràng nhất sao? Nếu đã đóng đủ vậy sao bệnh nhân vẫn còn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt mà không phải là được tiến hành phẫu thuật?
Trước mắt việc quan trong của hắn là hoàn thành trách nhiệm viện trưởng giao phó, hắn đại diện cho bệnh viện tới tiếp đãi khâu thần y tới từ thủ đô Kinh Thành a!
Đây là việc lớn được viện trưởng giao phó a!
Hoàn thành tốt việc tiếp đãi, vậy sự phát triển sau này của hắn sẽ được nhận định là lên như diều gặp gió!
Nếu không tiếp đãi tốt, vậy hắn có thể ngây ngốc ở lại bệnh viện hay không cũng là một vấn đề!
Hắn dư quang liếc nhìn người bên cạnh là Khâu thần y, lại phát hiện hai mắt đối phương có chút kích động, đoán là đang tức giận, xụ mặt nói với Tôn Vĩnh Quý: " Mong các vị không cản chở đường đi của chúng tôi, Khâu thần y còn cần. . ."
Lời còn chưa nói hết, hắn kinh hãi nhìn Khâu thần y kích động xông lên!
Trên mặt vô cùng kích động!