Chương 50: Quyền Thế Chân Chính !

Chỉ thấy Khâu thần y đi thẳng tới trước mặt Diệp Thần, cúi người khom lưng chào!

Khâu thần y biết người đàn ông trước mặt này giỏi giang cỡ nào!

Mấy ngày trước ở Thẩm gia ông và người thanh niên này được gặp mặt một lần, vốn cho là đối phương là tên lừa gạt, cho đến khi tận mắt nhìn Thẩm Hải Hoa đứng lên, ông mới biết mình nhầm rồi!

Triệt triệt để để nhìn nhầm rồi!

Mấy ngày nay ông vẫn luôn nói lại chuyện này cho bạn bè trong giới y học, nhưng không có một người nào tin tưởng!

Ông ở kinh thành cũng coi như có chút danh tiếng trong cái ngành này, cũng tự nhiên biết người nắm dữ y thuật cao siêu có ý nghĩa như thế nào .

Người đó có thể dễ như chở bàn tay quyết định sống chết của một người.!

Vô số người có quyền thế cao ngút trời tại Hoa Hạ cũng phải như chó cụp đuôi chạy theo nịnh nọt người đó!

Và nơi người đó đứng sẽ là đỉnh cao một nơi không ai có thể với tới, dùng tầm mắt nhìn xuống nhân gian!

Người như vậy, nếu đắc tội, không phải là muốn chết sao!

Cho nên mấy ngày nay, Khâu thần y dứt khoát ở lại Ninh Ba, ngoài mặt là tiến hành nghiên cứu trao đổi cùng bệnh viện, nhưng trên thực tế là muốn tìm một cơ hội gặp mặt Diệp Thần, nếu có thể kết giao với đối phương vậy thì lại càng tốt!

Không nghĩ tới, lại thật sự được gặp mặt!

Ông sao có thể bỏ lỡ cơ hội trước mắt này!

Một cái cúi người chào này, khiến bác sĩ Tiền luống cuống không biết làm sao, trong giới y học Khâu thần y đều được mọi người cúi chào a! cái cúi chào này đại biểu cho những bậc tiền bối cao quý.

Nhưng trước mắt, Khâu thần y đây là làm gì a?

Đây là người thanh niên, nhưng lại được tiền bối cúi chào? Đùa gì thế!

Còn không chờ hắn kịp phản ứng, Khâu thần y lên tiếng:

"Diệp thần y, tôi. . . Chúng ta lại có thể gặp mặt, tiểu Khâu không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp được ngài a! Chuyện lần trước, thực sự áy náy, xin Diệp thần y tha thứ."

Tiểu Khâu?

Nghe thấy hai từ này bác sĩ tiền suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Khâu thần y lại có thể trước mặt một người trẻ tuổi tự gọi mình là tiểu Khâu???

Lại còn dùng tôn xưng gọi ngài?



Không đúng, Diệp thần y? Hoa Hạ từ bao giờ lại nhiều thêm một vị Diệp thần y?

Không chỉ bác sĩ Tiền hoang mang, mà tất cả mọi người có mặt đều hoang mang.

Bạn trai Tôn Di cùng lắm cũng chỉ ngoài hai mươi đi, lại còn thần y? Nhất định đây là chuyện cười lớn nhất thế giới a.

Đổng Thải Châu khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh nói: " nha đầu Tôn Di tìm diễn viên quần chúng cũng là nhập vai quá a, không chỉ tìm một người đóng làm bạn trai, còn tìm một người giả làm bác sĩ, thật sự buồn cười. Còn là Khâu thần y, ha ha, lão đầu này dáng vẻ tràn đầy sự thô bỉ, dáng vẻ này cũng là thần y sao?"

Bác sĩ tiền nghe thấy câu này, cả khuôn mặt trắng bệch môi run run!

Khâu thần y là bác sĩ được chánh phủ Hoa Hạ công nhận! tham dự giao lưu hội y thuật quốc tế! Trên tay tất cả đều là luận văn y học cao cấp! Ai dám nói hắn là giả?

Hắn mới vừa muốn phản bác, Tôn Dao Dao phá lên cười, đưa ngón tay chỉ trước mũi Khâu thần y nói: "Tôn Di, thật sự không biết xấu hổ a, tìm một lão đầu nhặt rác tới làm bác sĩ, lão đầu này lại còn kêu người tự nhận là người đàn ông của cô là Diệp thần y, Ha ha, nếu cô quen biết một người thần kỳ thật như vậy, vậy em trai cô còn có thể nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt sống dở chết dở hay sao?

Tôi bây giờ rốt cuộc đã rõ, vì sao gia đình cô lại nghèo như vây, người nghèo có chết nhục nhã cũng muốn cái gọi là mặt mũi!"

Sắc mặt Tôn Di tái nhợt, tức giận định dơ tay cho đối phương một cái tát, lại thấy Khâu thần y đã vọt tới, hoàn toàn không để ý hình tượng, "bốp!", một cái tát trên mặt Tôn Dao Dao!

" Một cô gái, miệng lại độc như vây, lão già như ta cũng không có nhịn nổi."

Ông trước giờ chưa hề đánh người phụ nữ nào, nhưng ông biết đây là cơ hội thể hiện trước mặt Diệp Thần!

Phiền thì có làm sao, với địa vị của ông ở Hoa Hạ và Tỉnh Chiết Giang, còn sợ một người phụ nữ?

Thấy một màn này bác sĩ Tiền thật là muốn điên, Khâu thần y được gọi là vô song y đức đại sư, lại có thể đánh người?

Trời ạ, đây là tin tức chấn động!

Đột nhiên hắn có một dự cảm xấu, nếu như Khâu thần y xảy ra chuyện gì ở bệnh viện của họ, hắn không thể gánh nổi trách nhiệm này a.

Nhìn người phụ nữ bị đánh muốn xông tới đánh lại, hắn vội vã chạy tới ngăn trước mặt Khâu thần y:

" Có chuyện gì nên nói chuyện thật tôt, đây là bệnh viện không nên động chân động tay ở đây. . ."

Tôn Dao Dao thật sự giận điên lên, cũng không để ý Diệp Thần và Tôn Di, chỉ thẳng mũi khâu thần y nói: "Ngươi dám tát ta, ngươi biết ta là ai không? Ngươi một lão đầu thô bỉ, có tin ta sẽ làm cho ngươi không ở lại Ninh Ba được nữa."

Khâu thần y chả lẽ lại sợ một người như này, ông dư quang liếc trộm Diệp Thần một cái, phát hiện đối phương đang nhìn ông với vẻ thích thú, trong lòng vui mừng, đối với Tôn Dao Dao lạnh lùng nói: "Ngươi là thứ gì, còn nói để ta không ở lại Ninh Ba, ngươi có cái tư cách đó sao?"

Đổng Thải Châu vội vã kéo tay áo chồng mình: " Ông định đứng nhìn như vậy?"

Con gái bị đánh, lại bị sỉ nhục, Tôn Vĩnh Phúc không nhìn nổi, bước lên dùng thanh âm uy nghiêm lên tiếng: "tôi không cần biết ông là bác sĩ thật hay bác sĩ giả, Tôn Vĩnh Phúc tôi đây ở Ninh Ba cũng có chút mặt mũi, mấy ngày trước tôi còn cùng viện trưởng bệnh viện này và lãnh đạo trong cục đánh mạt trược, ông đánh con gái tôi, ông chỉ cần quỳ xuống nói câu xin lỗi, tôi đây đảm bảo sẽ không truy cứu tiếp.



Còn nếu không —— hừ, tôi sẽ để cho ông biết thế nào mới thật sự là có quyền có thế!"

Nói xong, Tôn Vĩnh Phúc lôi điện thoại ra, hiển nhiên muốn gọi điện cho viện trưởng.

Khâu thần y xuýt phun ra ngụm máu, loại cặn bã này nói quyền thế trước mặt hắn? này là xem phim truyền hình ba xu nhiều quá rùi đi.

Hắn nhìn Diệp Thần, rồi nói với Tôn Vĩnh Phúc: " Ngươi ngược lại được cái tự tin a, vậy ngày hôm nay ta đây sẽ đứng đây, ngươi gọi viện trưởng tới, xem xem viện trưởng có nguyện ý vì ngươi mà đuổi ta ra khỏi bệnh viện!"

Tôn Vĩnh Phúc cười lạnh một tiếng, không để ý, bấm một số điện thoại, khi cuộc gọi thông, hắn đè thấp âm thanh xuống.

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm uy nghiêm: "Ai a?"

"Chung viện trưởng sao, tôi là Tôn Vĩnh Phúc, ngại quá trễ như vậy quấy rầy ngài, gần đây như thế nào, chúng ta mấy ngày trước có chơi mạt trược cùng cục trưởng Chu."

"À, là ngươi à, trễ như vậy còn điện có chuyện gì không?" Thanh âm bên kia có chút qua loa.

Tôn Vĩnh Phúc cười một tiếng, nói: " Thật ra có một việc, tôi bây giờ đang ở bệnh viện của ngài, con gái tôi cùng mấy người nơi này xảy ra mâu thuẫn, bị đánh."

Đầu bên kia nghe thấy phía bên bệnh viện xảy ra chuyện, liền nổi giận quát: "người nào không có mắt động tới con gái ngươi, đợi ta điện đến cho bên an ninh của bệnh viện, bắt lại đưa tới cục cảnh sát! Mụ, đầu năm nay người chính là mù như vậy."

Tôn Vĩnh Phúc đắc ý nhìn xung quanh, thái độ của đối phương làm hắn thấy có mặt mũi, liền hướng bên kia nói tiếp: "Vậy thì phiền toái Chung viện trưởng, chúng tôi bây giờ ở lầu 5, cái người ra tay đánh người ấy tôi thấy hắn tự xưng mình họ khâu, mặc áo khoác dài trắng bệnh viện của ngài, không biết là bác sĩ. . ."

"Lách cách!"Một tiếng, thật giống như đầu bên kia chiếc điện thoại bị đánh rơi xuống đất.

Mấy giây sau đó, vang lên thanh âm vội vàng: "Ngươi mới vừa nói cái gì? Người đánh người mang họ khâu? Bên người hắn có một bác sĩ nam đeo kính đi theo phải không. . ."

Tôn Vĩnh Phúc nhing bác sĩ Tiền bên cạnh, thấy đúng là như vậy, vui vẻ nói: "Chung viện trưởng, ngài thật là liệu sự như thần a. . ."

Lời còn chưa nói hết, bên đầu kia điện thoại truyền tới thanh âm hốt hoảng: " Ngươi nhanh đưa điện thoại cho người bác sĩ đeo kính kia nói chuyện. . ."

Bác sĩ Tiền nghe được, yếu ớt thốt lên lời: "Viện trưởng, là ta. . . Tiền."

Bên đầu kia điện thoại rơi vào yên tĩnh.

Yên tĩnh đến nỗi bác sĩ Tiền không nói rõ ràng câu.

Mấy giây sau đó, một thanh âm kinh thiên động địa rung chuyển đất trời vang lên!

"Tôn Vĩnh Phúc, ngươi cmn rốt cuộc đang giở trò quỷ gì! Ta nói cho ngươi, chính ngươi muốn chết đừng kéo theo ta! Nếu như Khâu thần y xảy ra chuyện gì, ngươi cmn đừng nghĩ còn lăn lộn ở Ninh Ba được! Ngươi có biết hay không Khâu thần y là thượng khác chỗ thị trưởng và bí thư!

Thật vất vả ta mới mời được Khâu thần y tới, ngài ấy làm gì lão tử không cần biết, đừng tung tin vịt với ta!

Ta cmn. . . Không được, ta lập tức đến bệnh viện! chờ cho ta! Còn nữa, tiểu Tiền, bất kể như thế nào, ngàn vạn lần không được để Khâu thần y chịu chút ủy khuất nào, nếu không lão tử liền điều ngươi đi làm y tá!"