Buổi tối 10h.
Diệp Thần xuống xe taxi, chuẩn bị trở về khu nhà ở Đại Đô, cũng không biết Tôn Di đã chở về hay chưa, không thể liên lạc được, khó tránh khỏi hắn có chút lo lắng.
Ngay tại thời điểm Diệp Thần chuẩn bị đi vào cửa tiểu khu, ánh đèn xe sáng chói cùng tiếng còi xe vang lên, thấy vậy hắn đoán người trên xe muốn để hắn qua đó.
Diệp Thần cau mày, thấy chỗ tài xế ngồi là một người phụ nữ, cũng không để ý, trực tiếp đi vào khu nhà ở Đại Đô.
Hắn mặc dù không thấy dõ dung mạo người ngồi trên xe, nhưng hắn biết đó không phải Tôn Di.
Người ngồi trên xe là Hạ Nhược Tuyết, tối nay có cuộc họp hội nghị của tập đoàn, tất cả quản lý cao cấp đều phải có mặt, nhưng cô phát hiện cho đến khi hội nghị kết thúc, Tôn Di cũng không có xuất hiện, thậm chí điện thoại cũng không gọi được.
Cô cảm thấy có cái gì đó không đúng, từ khi Tôn Di vào làm trong tập đoàn đến bây giờ, chưa có trường hợp cô ấy vắng mặt trong các cuộc họp lớn nhỏ, hay đi trễ về sớm.
Cô hoài nghi Tôn Di đã xảy ra chuyện.
Vì vậy cô lật xem lại tư liệu trong hồ sơ của Tôn Di, tìm tới nơi ở, vốn là dự định xuống xe lên lầu, lại không nghĩ rằng thấy được Diệp Thần.
Từ khi người đàn ông này cung cấp phương pháp điều chế phương thuốc, cô liền phái thám tử tư điều tra về Diệp Thần.
Nhưng khiến cô bất ngờ là, tư liệu tìm được lại trống không, thậm chí từ đâu đến tất cả đều không tra được cái gì, khiến cô hoài nghi mục đích của sự xuất hiện này có mục đích gì.
Phải biết, sinh tồn ở Hoa Hạ, coi như là ăn mày, cũng không khả năng tư liệu hoàn toàn trống không.
Còn nếu như tư liệu trống không, trường hợp này chỉ có thể là đối phương có chức quyền, tư liệu được bảo mật.
Từ đó về sau, Hạ Nhược Tuyết đối với người đàn ông này nổi lên tò mò, dĩ nhiên, không chỉ là tò mò, càng nhiều hơn chính là hận, bởi vì từ trước tới nay người đàn ông này là người đầu tiên dám cự tuyệt lời mời của cô.!
Hạ Nhược Tuyết thấy Diệp Thần một chút cũng không để ý tới mình, tức giận nghiến chặt hàm răng, mắt thấy đối phương chuẩn bị đi khuất, cô chỉ có thể xuống xe, vội vàng đuổi theo.
"Diệp Thần, ngươi đứng lại cho ta!" thanh âm phía sau vang lên.
Diệp Thần theo bản năng xoay người, thấy rõ rung mạo người phụ nữ trước mặt này.
Khi thấy rõ rung mạo người phụ nữ này, cho dù Diệp Thần đã gặp qua biết bao nhiêu người đẹp, thì trong phút chốc vẫn bị kinh diễm.
Người con gái da thịt như tuyết, mái tóc đen dài được thả ra còn có chút hơi xoan nhẹ, khuôn mặt hình trái xoan, thêm đôi mắt sắc sảo, sâu thẳm, hàng lông mày cong đậm, hàng mi cong khẽ rung, sống mũi thẳng thanh mảnh cùng đôi môi hồng mềm mại quyến rũ đang bị chiếc răng nanh cắn nhẹ, khiên nơi bị cắn có hơi nhợt nhạt, lại càng tôn lên vẻ đẹp khiến người kinh diễm.
Diệp Thần theo bản năng đem cô gái trước mặt và Tôn Di so sánh với nhau, nếu so vẻ bên ngoài, vậy người phụ nữ này có hơn một bậc, nhưng nếu so vóc dáng, vậy Tôn Di sẽ là người đứng thứ nhất.
Nhưng thành thật mà nói, vóc dáng cô gái này cũng không tệ, ngực cúp D, cộng thêm đôi chân thanh mảnh thon dài, nếu ăn mặc hấp dẫn một chút vậy có thể cộng thêm chút điểm.
Thời điểm Diệp Thần đang quan sát Hạ Nhược Tuyết, Hạ Nhược Tuyết lên tiếng: "Diệp Thần, chẳng lẽ vừa rồi ngươi không thấy ta là đang bảo ngươi dừng lại sao.?"
Diệp Thần thu hồi suy nghĩ, lạnh lùng nói: "cô là ai ? tôi vì sao phải dừng lại.?"
Hạ Nhược Tuyết tiến lên một bước, khá là kiêu ngạo nói: "Nghe nói ngày trước ngươi ở dưới lầu tập đoàn Hoa Mỹ gây chuyện náo loạn, chỉ vì muốn gặp tôi, sao, bây giờ gặp được người ngươi muốn gặp, lại dùng loại thái độ này để tiếp đãi sao.?"
Diệp Thần lúc này mới biết nữ nhân trước mặt này chính là Hạ Nhược Tuyết, một trong tam mỹ tỉnh Chiết Giang, đổng sự trưởng tập đoàn Hoa Mỹ, đồng thời cũng là cấp trên của Tôn Di.
Diệp Thần nhìn gương mặt Hạ Nhược Tuyết, thở dài một hơi, trên mặt đối phương không thể hiện có tai họa ngập đầu như lão đầu nói, điều này chứng tỏ thời gian này đối phương sẽ không xẩy ra chuyện.
"Ngươi thở dài là có ý gì? Chẳng lẽ sự xuất hiện của tôi khiến cho anh thất vọng?"Hạ Nhược Tuyết có chút tức giận, khi thấy đối phương lắc đầu thở dài.
Cô là đại tiểu thư Hạ gia, có ai dám như thế trước mặt cô? Thậm chí trong lòng cô lại sinh ra chút cảm giác tủi thân vô tội.
" Không có gì, nếu không có việc gì, xin phép tôi đi trước."Diệp Thần nói .
Hạ Nhược Tuyết điều chỉnh tâm trang, sau đó đem thắc mắc hỏi ra: "Ngươi và Tôn Di ở cùng một chỗ sao?"
" Đúng."Diệp Thần gật đầu.
Cũng không hiểu vì sao khi biết hai người ở chung một chỗ lại khiến Hạ Nhược Tuyết có chút khó chịu.
" Cô đừng hiểu lầm, khi tới Ninh Ba do không có chỗ ở, Tôn Di cho tôi ở nhờ."
Hạ Nhược Tuyết như trút được gánh nặng, hỏi tiếp: " Ngày hôm nay tập đoàn có cuộc họp, Tôn Di không có mặt, gọi điện không có người bắt máy, anh có biết cô ấy ở đâu không?"
"Không biết."
Nói xong Diệp Thần xoay người rời đi, hắn thích có người một mực bám lấy đặt câu hỏi, hắn không nhất định cần trả lời.
Hạ Nhược Tuyết thấy Diệp Thần tỏ ra không có kiên nhẫn, trong lòng có chút như đang bị sỉ nhục, vội vàng hô: "Diệp Thần ngươi đứng lại cho ta!"
Diệp Thần không có dừng bước lại.
Hạ Nhược Tuyết nắm chặt nắm tay, tức giận dẫm chân xuống mặt đường.!
Mấy ngày trước không phải ngươi nhật định phải gặp được ta, bây giờ ta xuất hiện trước mặt, vì sao ngươi lại tỏ ra mất kiên nhẫn.!
Chẳng lẽ Hạ Nhược Tuyết ta không đáng để ngươi để vào mắt.?
Hạ Nhược Tuyết không nhịn được hô lên: "Diệp Thần, ngươi là một người đàn ông, vì sao lại ở cùng một chỗ với Tôn Di? Ngươi không biết điều này ảnh hưởng tới danh tiếng của Tôn Di hay sao! Còn nữa, đừng nghĩ tình cờ ngươi có được một phương thuốc, ngươi có thể cả đời cơm áo không lo, ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu còn tiếp tục ở không ăn trực, vậy tương lai của mình sẽ do chính tay ngươi hủy đi.!"
Diệp Thần dừng lại bước chân xoay người đi tới trước mặt Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết nhìn người đàn ông trước mặt, không dám mở miệng nói tiếp.
"Hạ Nhược Tuyết, ngươi nghĩ ngươi rất hiểu ta? Hay vẫn là nói ngươi thiên kim đại tiểu thư Hạ gia tại Chiết Giang, nên có thể cao cao tại thượng chỉ trích người khác.?"
"Không có. . ."Hạ Nhược Tuyết hạ thanh âm xuống thấp, cô có chút sợ hãi.
Khóe miệng Diệp Thần lộ ý cười lạnh.
"Nếu ngươi không hiểu rõ ta, vậy ngươi lấy tư cách gì chỉ trích ta? Không cần biết cô là đổng sự trưởng tập đoàn Hoa Mỹ hay thiên kim đại tiểu thư của đại gia tộc tỉnh Chiết Giang cũng được, hoặc dù cô đến từ gia tộc cao cấp từ kinh thành tới, nhưng đã tới trước mặt tôi, mời thu hồi sự cao ngạo lại! tôi dù làm bất kỳ chuyện gì, điều đó không có liên quan tới cô."
Hạ Nhược Tuyết hơi lùi về phía sau, cô có chút sợ khí thế của Diệp Thần,hốc mắt ửng đỏ, sự ủy khuất dâng lên trong lòng.
"Tôi không phải ý đó. . . tôi chẳng qua là. . ."
Diệp Thần không cho Hạ Nhược Tuyết cơ hội giải thích, cất bước rời đi, trong mắt hắn, cho dù thân phận Hạ Nhược Tuyết có cao quý cũng không liên quan đến hắn!
Chờ bóng lưng Diệp Thần biến mất, Hạ Nhược Tuyết không kìm nén nổi ngồi xổm xuống ôm mặt khóc.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là một cô công chúa cao cao tại thượng của Hạ gia, nào có ai dám nói chuyện với cô như vậy?
Có ai dám chỉ trích cô như hắn?
Sau khi khóc, Hạ Nhược Tuyết như bị Diệp Thần mắng tỉnh.
Mấy năm trước, cô rời khỏi Hạ gia ở Ninh Ba ra ngoài sáng lập nên tập đoàn Hoa Mỹ, không phải là muốn thoát khỏi bóng dáng Hạ gia hay sao?
Đã nhiều năm như vậy, cô vốn tự hào những thành tựu của bản thân, nhưng giờ quay đầu lại, chỗ dựa lớn nhất vẫn là Hạ gia, chưa hề thay đổi.
Cô nhìn về hướng Diệp Thần biến mất, đôi mắt chớp nhẹ, lẩm bẩm nói: "Diệp Thần, anh rốt cuộc là dạng người gì?"