Chương 45: Địa Ngục Tới Sát Thần!

Hổ gia thấy đàn em dưới tay mình đứng như tượng đá không nhúc nhích, thiếu chút nữa tức chết.

Hắn không nghĩ tới chỉ một câu của đối phương có thể dọa đám phế vật này.!

Đám phế vật kia không có mắt nhìn à, đối phương chỉ có một người.!

Coi như hắn là người luyện võ, bọn họ nhiều người như vậy, có cái gì đáng kinh sợ như vậy a!

Thời khắc này hắn có thể cảm nhận rõ bàn tay đang nhỏ máu, tiếp tục như vậy nữa, tay hắn có thể cũng phải phế.

Hắn liếc xéo Diệp Thần, nói: "Vị huynh đệ này, cậu ra tay ác như vậy, có phải hay không có chút quá, phế đi hai tay của tôi, Lâm Hổ tôi không có đắc tội cậu đi."

Diệp Thần không trả lời Lâm Hổ, ngược lại đứng lên, từ trong túi rút ra một điếu thuốc, đốt lên.

Sống chết của người khác, cùng hắn không liên quan.

"Ta đây cũng không biết?"Diệp Thần lên tiếng.

Lâm Hổ con ngươi lóe lên một tia âm ngoan, thanh âm lạnh xuống: "Đừng lấy là ta không biết, ngươi không phải là muốn đảm bảo cho đôi vợ chồng này, ngươi có bản lãnh liền gϊếŧ ta, nếu không chỉ cần ta còn một hơi thở, ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho đôi vợ chồng này! Ngươi không thể nào cả đời bảo bọc bọn họ!"

Uông thúc và Trương a di nghe được câu này, sắc mặt trắng bệch!

Bọn họ không hề nghĩ tới người thanh niên này vì họ mà ra tay!

Nhưng bọn họ có được cái tài đức gì đây, khiến người thanh niên này bất chấp tánh mạng giúp họ ra mặt.!

Diệp Thần lấy điếu thuốc trên miệng xuống, vẩy tàn thuốc lên mặt Lâm Hổ : "Ngươi tựa hồ rất tự tin, chắc chắn ta không dám gϊếŧ ngươi?"

Lâm Hổ cho dù có cảm nhận được sự sỉ nhục to lớn, cũng chỉ có thể nuốt xuống bụng! Hắn bây giờ căn bản nhúc nhích không được a.

"Đừng nói nhảm, có bản lãnh liền gϊếŧ lão tử, gϊếŧ ta, ngươi cũng đừng nghĩ có trái ngọt ăn.!"

Thời khắc này Lâm Hổ tràn ra khí thế cậy mạnh.!

Mấy năm này, hắn đều là liếʍ máu trên lưỡi đao, trải qua cuộc sống sinh tử, sao có thể bị một tên tiểu tử hù dọa.

Diệp Thần lạnh lùng cười một tiếng: "Gϊếŧ ngươi, chỉ bằng ngươi cũng xứng? Ta còn sợ dơ tay! Bất quá, sống không bằng chết ngược lại khá là thích hợp với loại cặn bã như ngươi đây!"

Dứt lời, cánh tay Diệp Thần hơi động, những cây xiên bằng trúc trên bàn bay lên, vô số những cây xiên bằng trúc lơ lửng trên không trung.!

Diệp Thần ngón tay động nhẹ, một cây xiên bằng trúc lao đi đâm vào một vị trí huyệt vị trên người Lâm Hổ.!

Cây thứ 2!

Cây thứ 3!

. . .

Cứ như vậy, lần lượt 5 cây xiên bằng trúc cắm vào trên người Lâm Hổ, nhìn thấy mà giật mình!

Sau đó, những cây xiên bằng trúc rơi xuống, khôi phục như ban đầu.



"Ngươi nếu có thể gắng gượng qua mười giây không hướng ta cầu xin tha thứ, ta thả ngươi đi."Diệp Thần nói .

Lâm Hổ hừ lạnh một tiếng, đương nhiên hắn có cảm giác có thứ gì đâm vào cơ thể mình, nhưng như vậy đã là gì.?

Tay hắn bị đũa cố định trên mặt bàn, đôi lông mày cũng không có nhíu lại, vậy mấy cây xiên bằng trúc nhỏ nhoi này thì có là gì.

"Thằng nhóc , đừng nói mười giây, coi như là. . ."

Lâm Hổ lời còn chưa nói hết, một cơn đau thấu trời xuất hiện! giống như đang bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cùng nhau cắn xé thân thể.!

Loại đau đớn này được phóng đại lên gấp trăm lần!

Hắn thà chết, cũng không muốn trải qua loại cảm nhận này!

Toàn thân hắn nổi đầy gân xanh, bọt mép tràn ra, cả người run rẩy!

Giờ khắc này, hắn mới ý thức được người thanh niên trước mắt này đáng sợ như nào.

Nhất định chính là ma quỷ!

Người tới từ địa ngục.

"Một, hai. . ."

Diệp Thần còn chưa có đếm đến ba, Lâm Hổ vang lên thanh âm khàn khàn run rẩy nói: " Tha cho ta. . . Cầu ngươi. . . tha cho ta. . ."

Diệp Thần không phản ứng lại, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn.

Hắn không phải Thánh Mẫu, có vài người căn bản không đáng đồng tình!

"Hai giây cũng không qua nổi, ngươi cũng xứng làm người đàn ông?

"Cầu. . . Cầu ngươi. . . tha cho ta. . ."tròng mắt Lâm Hổ giờ phút này hoàn toàn là sự sợ hãi.!

Hắn thật sợ, loại cảm giác này hắn đời này cũng không muốn thể nghiệm lại lần nữa.

Sống không bằng chết!

Cho dù Lâm Hổ cầu xin tha thứ, Diệp Thần vẫn bất động.

Hắn không phải Thánh Mẫu, 5 năm qua, hắn đã rõ ràng quy tắc vận chuyển của cái thế giới này —— nhược nhục cường thực.

Tha thứ đối với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với bản thân.

Mà Lâm Hổ trước mắt mặc dù không lên được mặt bàn, nhưng cũng không xứng để nhận được sự đồng tình.

Giây thứ 6, Lâm Hổ đã đạt đến cực hạn, đang bên vực tử vong.

Diệp Thần cảm thấy được rồi, hắn cũng không hy vọng trước mặt Uông thúc và Trương a di để xảy ra chuyện, nếu không đối với đôi vợ chồng chất phác này đây sẽ là cơn ác mộng theo đến cuối đời.

Cánh tay hắn hơi động, một dòng khí lưu hướng tới Lâm Hổ!

Chỉ thấy những cây xiên bằng trúc như mang theo ý thức, rút ra khỏi người Lâm hổ, cắm lên bức tường, cây xiên theo lực đàn hồi run run.



Thấy một màn này, mấy tên côn đồ bị hù dọa thảm.

Cái này cmn làm sao giống như tiểu thuyết võ hiệp vậy?

Bọn họ căn bản không thấy người thanh niên kia động thủ a, cây xiên bằng trúc là làm sao bay ra ngoài?

Do không thấy bọn họ có phản ứng gì, Diệp Thần thanh âm có chút mất kiên nhẫn vang lên:

"Mang hắn, cút! Từ nay về sau, đừng xuất hiện ở Ninh Ba!"

Lời này nói ra, mấy tên côn đồ tay chân run rẩy đi tới bên người Lâm Hổ, bọn họ dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Diệp Thần, thấy hắn không có động tĩnh gì, vội vàng đỡ Lâm Hổ, nhấc chân chạy!

Bọn họ sợ, thật sợ!

Người thanh niên trước mắt này chắc chắn là sát thần tới từ địa ngục.!

Chờ tất cả mọi người rời đi, Diệp Thần thu hồi sát ý, hướng vợ chồng Uông Thúc nở nụ cười, chủ động cầm giấy ăn lau sạch sẽ vết máu trên bàn.

Hắn có chút xin lỗi nói: "Uông thúc, ngại qua làm hư cái bàn của người rồi, người xem con đền người một cái bàn khác nhé.?"

Bên kia lão nhân gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thần, đầu tiên là sợ hãi, sau đó biến thành kinh ngạc, đến cuối cùng lại là mừng rỡ!

Bởi ông thấy chàng trai xưng mình là Diệp Thần!

5 năm trước Diệp Thần mất tích!

"Ngươi là. . . Ngươi là A Thần. . . Ngươi trở về?"

Diệp Thần nở nụ cười, gật đầu.

Trương a di vẫn là không có phản ứng kịp: "Cái gì A Thần? Ông rốt cuộc nói gì?"

Uông thúc vội vàng tới trước mặt Diệp Thần, hung hãn nện một cái vào ngực Diệp Thần, đối với lão bà giải thích: "Thằng nhóc này chính là A Thần 5 năm trước biến mất đấy bà.!"

"Thằng nhóc nhà ngươi giờ vừa dài vừa cao lớn như vậy! Còn trở nên cường tráng! Cứ vậy biến dạng, làm hại ta không nhận ra được!"

Trương a di phản ứng lại, che miệng, kinh ngạc nói: "A Thần, năm năm nay ngươi đi đâu, 5 năm trước, ta còn đến trường học các ngươi hỏi, hiệu trưởng nói ngươi đã chuyển trường. Làm sao âm thầm chuyển trường? Còn nữa, làm thế nào bây giờ ngươi lại có thể đánh nhau, đi lính sao.?"

Diệp Thần gật đầu: "Đúng, con đi lính mấy năm, loại rác rưởi như Lâm Hổ một mình con có thể đánh đổ mười mấy người, Trương a di, lần sau tên nầy còn dám tới, nói cho con, con cho hắn hối hận cả đời!"

"Ngươi cái đứa nhỏ này, làm lính là muốn bảo vệ quốc gia, cũng không phải là để bảo vệ Trương di."

Diệp Thần và hai người trò chuyện đến 9h tối, Uông thúc trong thời gian này làm nên mấy món ăn và đem lên mấy trai bia ngồi cùng Diệp Thần.

Việc hai người hỏi nhiều nhất chính là cuộc sống Diệp Thần trải qua trong 5 năm này, Diệp Thần cũng không có nói nhiều, chỉ nói trải qua mấy năm làm lính, mới vừa giải ngũ trở về.

Hắn tin chắc rằng dù có nói trong 5 năm này hắn bước lên con đường tu luyện võ đạo, đôi vợ chồng này cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Lúc rời đi, Uông thúc vừa cứng rắn vừa nhiệt tình mời Diệp Thần ngày mai tới ủng hộ, hơn nữa còn nói dù Diệp Thần mang bao nhiêu bạn tới, rượu uống đều thỏa thích!

Diệp Thần suy nghĩ một chút, vừa vặn ngày mai mời Thẩm Hải Hoa dùng cơm, cũng chưa có xác định địa điểm, không bằng liền lựa chọn tiệm mới của Uông thúc, nhân tiện tăng thêm chút sinh ý cho hai vợ chồng ông ấy, vì vậy liền đáp ứng.