Mộ Thiên Dao buồn bực , đi đường đều có chút cảm giác nặng nề , dưới chân cũng lướt đi nhẹ nhàng …
Xuyên qua hành lang dài, Mộ Thiên Dao buồn bực cực độ,mắt châu ngọc vừa chuyển, sau đó đột nhiên quay đầu ——
“Xôn xao ——” quả nhiên, nhìn thấy vài cái đầu nhỏ mất tự nhiên quay đầu đi phía khác ——
Chỉ một thoáng, sắc mặt Mộ Thiên Dao càng thêm khó coi .
Đã qua mấy ngày , từ ngày nàng theo đáy cốc đi vào cửa sau Vô Nhai động mà lên, thường thường phát hiện có người theo dõi nàng… Được rồi, là bị vài tên đồ đệ chú ý ——
Ngay từ đầu, Mộ Thiên Dao còn cho rằng đó là vì đồ đệ thấy nàng ngã xuống vách núi đen mà không chết, một đám đều tới sùng bái nàng, còn có thời điểm nàng lấy Thương Hàn cầm đầu mấy đại đệ tử nghiêm cấm phê bình: nghiêm cấm muốn sùng bái cá nhân, được rồi, là nàng hiểu sai ý.
Sau đó, rốt cục, nàng phát hiện trong ánh mắt nhóm đồ đệ đó nhìn nàng có điểm đáng khinh…
Đông lạnh nghiêm mặt lại, thân hình Mộ Thiên Dao vừa chuyển, sau đó cả người lưu lại một đạo tàn ảnh, người cũng đã đi xa khoảng hơn trăm trượng ——
“Oa, võ công của sư phụ có vẻ lại tăng tiến a…” Lão Cửu Thương Hằng ngưỡng mộ nhìn theo bóng dáng Mộ Thiên Dao, nhịn không được thở dài.
“Oa, sư phụ hảo có cá tính a, ngay cả bóng dáng lưu lại đều anh tuấn như vậy…” Tiểu Thập Thất Thương Sắc hai mắt sáng lóa nhìn chằm chằm địa phương Mộ Thiên Dao vừa biến mất.
“Thật không thể tưởng được,dưới lớp quần áo rộng lớn của sư phụ, lại có dáng người cư nhiên tốt như vậy…” Tiểu Bát Thương Tiếu ngậm một cây cỏ trong miệng, một bên vuốt vuốt cằm mê người, khóe miệng một bên lộ ý cười không rõ hàm xúc ý tứ gì.
…
“Các ngươi ở đây làm gì?” Thương Phong thản nhiên nhíu nhíu mày, sau đó nhìn lại theo ánh mắt mấy người, trong gió chỉ để lại một tia hơi thở thản nhiên tươi mát, trừ điều đó ra, cái gì cũng không có, ánh mắt lóe lóe vài cái, Thương Phong gắt gao nắm chạt nắm đấm: “Hảo hảo đi luyện công đi, kẻo lại chọc sư phụ tức giận ——” nói xong xoay người quyết đoán rời đi ——
“Cắt, túm cái gì mà túm a, cũng không biết là ai chọc sư phụ tức giận nhất…” Tiểu Thập Nhị Thương Tinh khinh thường bĩu môi.
…
Mộ Thiên Dao buồn bực tiến tiến lui lui trong phòng, ngón tay lấy lực một chút đánh lên mặt bàn. Sắc mặt không vui nhìn Từ bá trước mặt: “Rốt cuộc sao lại thế này? Bọn hắn dám phản kháng ?” Xem ra, lâu lắm rồi mình không phát uy ?
“Dao Dao, ta đã biết, bọn hắn đang tư xuân đó …” Thương Thiên hưng trí vội vàng nói ra rồi nhân cơ hội sáp tới gần Mộ Thiên Dao: “Trước kia khi ta còn ở trong rừng rậm từng nhìn thấy thật nhiều lần loại hiện tượng này, Thường thúc nói, cái này gọi là tư xuân…” Thương Thiên nói xong ngây ngốc cười, chờ Mộ Thiên Dao khen ——
“Phách…” Một cái tát chụp xuống cái ót của hắn, mặt Mộ Thiên Dao vốn cũng rất tối nháy mắt phần tối càng lộ rõ: “Về sau không cho phép ngươi đi theo phía sau bọn hắn, không cho phép học linh tinh…” Bởi vì không có biện pháp an bài, cho nên, Thương Thiên tạm thời ở tại căn phòng cách vách Mộ Thiên Dao, hai người khoảng cách cũng gần, việc này cũng khiến mấy ngày qua lỗ tai Mộ Thiên Dao chưa được nghỉ ngơi chút nào ——
Từ bá nhìn hai sư đồ trước mặt đùa giỡn, khóe miệng hơi hơi rút rút, sau đó đứng ở nơi đó, tiếp tục làm cọc gỗ ——
“Khụ khụ…” Chỉnh chỉnh lại cách ăn mặc, Mộ Thiên Dao đứng đắn nói: “Bất quá, coi như lời Thương Thiên nói có chút đạo lý…”
Chân Từ bá lảo đảo một cái, sau đó cố gắng đứng vững, tự giác phong bế thính giác…
“Bất quá, trong Ác Ma cốc này đến một nữ nhân cũng không có, khó trách tính tình bọn hắn vốn bình thường từ trước đến nay bắt đầu vặn vẹo…” Sờ sờ vuốt vuốt cằm, Mộ Thiên Dao âm thầm tính toán: “Hay là ta thu tuyển thêm vài nữ đệ tử nhỉ?” Càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này có thể làm…
“Khụ khụ…” Từ bá xoay người, đối mặt trước Mộ Thiên Dao: “Thiếu gia, vạn vạn lần không thể a, Ác Ma cốc vốn là cấm địa của người giang hồ, hơn nữa, người bình thường vốn không có tư cách vào đây…”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tìm kỹ nữ đến cho bọn hắn? Như vậy có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với bọn hắn hay không?”
Từ bá lúc này là cười ngất , đôi tay tủng kéo ở hai bên: “Thiếu gia, bọn hắn là đúng sùng bái phá lệ thiếu gia ngài mà thôi, người cũng suy nghĩ quá nhiều rồi…” Hai má Từ bá gầy yếu không nhịn được mà run run: ô ô, lão gia a, nhanh chóng chút mà trở về đi, thuộc hạ thật sự không chịu nổi nữa rồi…