“Còn nữa, đừng gọi tôi là Nhiễm Nhiễm, tôi không thân thiết với anh như vậy.”
Bên kia lạnh lùng thốt ra câu đó rồi cúp điện thoại.
Âm báo bận từ ống nghe như dao cắt vào người cậu.
Trình Ôn bàng hoàng đưa điện thoại ra xa tai, gió thổi đến làm mắt cậu đau nhức, bụng dường như cũng bắt đầu đau.
Căn biệt thự này thuộc khu dân cư cao cấp, những hộ gia đình ở đây không phú cũng quý, bình thường không giao tiếp với nhau, người cũng rất ít, ra ngoài chưa chắc đã gặp được nửa cái bóng.
Khi ở nhà một mình, không khí xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.
Bé ngốc ấn bụng nhỏ chậm rãi ngồi xổm bên cạnh cửa, che mắt khóc hồi lâu, bờ vai gầy không ngừng run rẩy, giống như bị thế giới lạnh lẽo này ruồng bỏ.
Dù sao A Thanh không có ở nhà, không biết cậu đang khóc cũng sẽ không mắng cậu.
Dường như từ lúc nhỏ, không ai thật lòng thích cậu.
Khi còn đi học, các bạn cùng lớp đều nói cậu là một tên tạp chủng ngu xuẩn không có cha. Lúc cậu cùng mẹ ra ngoài bán hàng, người dân xung quanh sẽ xì xào bàn tán sau lưng nói đầu óc cậu có vấn đề. Sau này đi làm, đồng nghiệp thỉnh thoảng cũng nói mấy lời khó nghe, từng câu một nhắc đi nhắc lại rằng cậu không phải là người bình thường.
Chỉ có mẹ yêu cậu nhất, không chê cậu ngu ngốc và đần độn. Chạy quá nhanh té ngã trầy đầu gối, sẽ đau lòng giúp cậu thổi thổi và thoa thuốc, miệng thì mắng cậu nhưng trong đôi mắt mẹ đầy ắp sự quan tâm.
Sau đó, cậu gặp A Thanh.
A Thanh là người thứ hai đối xử tốt với cậu, không chê ngốc còn nói hắn thích cậu.
Nhưng sự yêu thích này dường như không kéo dài được bao lâu, tuy rằng cậu ngốc nhưng có thể cảm giác được gần đây thái độ của A Thanh đã thay đổi.
Ngay cả A Thanh cũng bắt đầu ghét cậu.
Còn có em trai ruột... Cũng không thích cậu.
Mẹ đi rồi, trên đời này sẽ không còn ai yêu thương cậu.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Trình Ôn ngồi xổm ở bên ngoài cửa khóc đến khàn cả giọng, khóc nức nở tác động đến bụng dưới, bên trong đau đớn ngày càng rõ ràng cho nên cậu không dám khóc nữa.
Cậu gọi cho Giản Thanh, nhưng bên kia không nghe máy mà trực tiếp tắt đi.
Rõ ràng là không muốn để ý đến cậu.
Trình Ôn đau đến sắc mặt tái nhợt cũng không dám gọi tiếp.
Dường như có thứ gì đó chảy ra từ phía sau, vừa nóng vừa ẩm, vào phòng vệ sinh cởϊ qυầи ra thì thấy trên qυầи ɭóŧ có một mảng máu đỏ tươi, cậu hơi sợ nhưng A Thanh không muốn trả lời cuộc gọi.
Lúc trước làm thuê kiếm tiền, tất cả đều đưa cho em trai mình, ngày hôm qua đã tiêu hơn một trăm để mua bông cải, nên bây giờ trên người chỉ còn vài chục đồng không đủ để đi bệnh viện .
Trình Ôn trở lại phòng ngủ mê man thϊếp rất lâu, đến khi cậu tỉnh dậy thì trời đã tối đen.
Thất thần mất một lúc cậu mới tỉnh táo lại, nhớ tới bữa sáng ăn dở còn đặt trên bàn vẫn chưa dọn dẹp. A Thanh chắc sắp về tới rồi, đến lúc đó nếu nhìn thấy, hắn nhất định sẽ mắng cậu.
Cũng may bụng không còn đau nhiều nữa chỉ là cơ thể vẫn còn hơi yếu, cậu cố gắng xuống lầu rửa sạch bát đữa, làm bốn món ăn và một món canh rồi mới nhớ tới gọi điện thoại cho Giản Thanh.
Lần này hắn trả lời điện thoại nói buổi tối không về, bảo Trình Ôn đừng đợi.
Chàng trai có hơi sững sờ, thầm nghĩ tại sao A Thanh nói chuyện không giữ lời, rõ ràng dặn cậu chuẩn bị cho tốt bữa tối chờ hắn, kết quả lần nào cũng không quay lại.
Còn chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã cúp máy.
Lầu một rộng lớn chỉ có đèn bếp sáng, bên ngoài tối đen như mực, giống như bất cứ lúc nào ác ma cũng có thể thè lưỡi lôi người vào bụng ăn tươi nuốt sống.
Trình Ôn luôn sợ bóng tối, khi học lớp một cậu từng bị bạn cùng lớp lừa nhốt vào trong nhà vệ sinh một đêm. Buổi tối hôm đó không có trăng, trời tối đen khiến cậu không thể nhìn rõ ngón tay của chính mình, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.
Về sau khi ngủ vào buổi tối, cậu thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy cảnh tượng kia, khóc cũng không dám khóc vì sợ thu hút quái vật đến, chỉ có thể tự mình vùng ra khỏi giấc mơ, hai mắt đỏ hoe lặng lẽ rơi nước mắt.
Giống như bây giờ.
Chẳng qua khi đó còn có mẹ đến tìm và đón cậu về nhà.