Chương 2: Không được khóc

“Bảo mẫu?...” Chàng trai kinh ngạc nhìn hắn, rõ ràng cậu đã hai mươi bốn tuổi lớn hơn Giản Thanh hai tuổi, nhưng lại giống một học sinh cấp ba đơn thuần vô hại rất dễ bị bắt nạt ở trường.

Dáng vẻ này của cậu rất dễ khơi dậy du͙© vọиɠ phạm tội.

Có vẻ như thế nào cũng có thể.

Trên thực tế cũng thật sự như vậy, mặc kệ bất cứ lúc nào, cho dù có làm tổn thương cậu, chỉ cần nói vài lời đường mật đã dỗ Trình Ôn ngoan ngoãn mặc cho hắn ức hϊếp mình, chỉ tự bản thân che mắt khóc thút thít không dám phát ra âm thanh quá lớn.

Thật ra cậu không muốn khóc, nhưng do đau đến nỗi nước mắt tự rơi xuống.

Giản Thanh hít thở sâu mỉm cười ôm eo Trình Ôn, eo của cậu mảnh khảnh hơn phụ nữ nhiều, áp sát người cậu vào người hắn kiên nhẫn nói:

“Ừ. Anh xem, nếu anh làm việc ở nhà, sau này tôi đi làm về có thể nhìn thấy anh ngay. Chúng ta có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, chẳng lẽ anh không muốn ở bên tôi sao?”

Trình Ôn không nhận ra nguy hiểm, suy nghĩ của cậu lại dễ dàng bị Giản Thanh dẫn dắt, nghe hắn nói như vậy cậu theo bản năng cảm thấy vui vẻ, đôi mắt đen láy lập tức sáng lên nhìn hắn nhỏ giọng nói.

“... Muốn.”

“Cứ quyết định vậy đi.” Giản Thanh hài lòng cười cười véo véo eo cậu.

Trình Ôn sợ nhột theo bản năng trốn đi nhưng đáng tiếc không tránh được. Vành tai mềm mại đáng yêu vì ngại ngùng mà ửng hồng, nhưng hai hàng lông mày thanh tú cau lại đầy rối rắm, còn chưa quên chuyện vừa nãy: “A Thanh... tiền lương có nhiều quá không? Anh làm việc ở bên ngoài, ông chủ chỉ trả cho anh có một ngàn năm trăm đồng mỗi tháng…”

Một ngàn đồng đã là rất nhiều đối với Trình Ôn.

Từ nhỏ cậu mồ côi cha, mẹ cũng bệnh tật qua đời khi hai anh em mới mười bảy tuổi. Từ đó cậu đi làm thuê, dựa vào đồng lương ít ỏi nuôi em trai ăn học.

Trước đây cậu làm khuân vác trong siêu thị ở một thị trấn nhỏ cách thôn không xa, lương một tháng chỉ có bảy tám trăm đồng. Sau khi lên thành phố hai năm, lương của cậu mới được hơn một ngàn đồng.

Trước khi gặp Giản Thanh, một ngàn năm trăm đồng, cậu dùng ba trăm đồng để thuê một tầng hầm rộng chưa đầy năm mét vuông, hai trăm đồng dùng cho ăn uống, còn lại một ngàn đồng gửi cho em trai Trình Nhiễm.

“...” Giản Thanh khựng lại, có phần không nói nên lời.

Thời buổi này ở thành phố kiếm kế sinh nhai không dưới mấy ngàn đồng, đoán chừng ông chủ xem Trình Ôn là một kẻ ngốc nên cố ý lừa cậu.

Hắn không rảnh nói nhảm với cậu về vấn đề này, hắn siết chặt cánh tay đè cậu xuống không kiên nhẫn nói.

“Nếu như anh cảm thấy quá nhiều thì tôi cho anh một ngàn năm trăm đồng một tháng vậy.”

Thân thể nặng nề ngã xuống giường, đột nhiên không trọng lượng khiến Trình Ôn kinh sợ hít sâu một hơi, còn chưa kịp phản ứng thì môi mềm đã bị thô bạo chiếm lấy.

Trình Ôn dễ dàng bị ức hϊếp đến đỏ hoe đôi mắt ẩm ướt, lông mi bất giác rung lên, ngón tay thon dài bất an không tự chủ nắm lấy chăn dưới thân giống như một con vật nhỏ đang sợ hãi.

Giản Thanh hoàn toàn không hài lòng với điều này, động tác không nhẹ cũng không nặng dày vò đôi môi mềm mại đến rỉ máu.

Thân thể Trình Ôn co rút lại nước mắt bắt đầu đọng lại nơi hốc mắt, cậu muốn trốn nhưng lại sợ người phía trên nổi giận, đành phải uất ức lên tiếng: “A Thanh, đau quá…”

“Ráng chịu chút.”

“Hức…” Trình Ôn chu chu môi muốn khóc.

Ngay khi âm thanh đầu tiên phát ra, Giản Thanh cau mày chán nản ngẩng đầu lên nhìn cậu trầm giọng nói.

“Không được khóc.”

Vốn đã ngu ngốc rồi mà dáng vẻ khi khóc càng không giống người đó.