Trình Ôn bị hắn làm cho không nói nên lời, buồn bã cúi đầu xuống, một lúc lâu sau khóe mắt đỏ hoe mới ấm ức hạ thấp giọng thốt ra một câu.
"Anh không phải…"
Giản Thanh cười lạnh một tiếng: “Anh cũng biết tôi và anh không thể nào kết hôn được, nói cách khác, ngay khi nó được sinh ra đời sẽ mang danh đứa con riêng, ngoài việc bôi nhọ danh tiếng của nhà họ Giản ra thì không có bất kỳ ý nghĩa gì.”
“Nếu nó thật sự là một kẻ ngu ngốc ngay từ khi sinh ra thì anh có chịu trách nhiệm cuộc sống sau này của nó không?”
"Dựa vào anh làm sao có thể nuôi sống nó."
Trình Ôn ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Anh… Anh có thể đi ra ngoài làm việc…”
Làm một việc không đủ sống thì làm hai việc.
Trong nhận thức của bé ngốc này, chuyện có con thật sự vẫn rất mơ hồ, cậu thậm chí còn không biết tại sao lại mang thai, chỉ là sau khi nghe thấy bác sĩ nói trong phòng phẫu thuật, cậu cảm thấy vui mừng theo bản năng, vui đến nỗi cậu nóng lòng muốn chạy ra ngoài kể cho Giản Thanh nghe, không ngờ rằng A Thanh không thích đứa con này.
Vẻ mặt của Giản Thanh cực kỳ lạnh lùng vô cảm, rõ ràng là chủ tịch của một công ty niêm yết có tài sản hơn hàng chục tỷ đồng lại đối xử hà khắc và tàn nhẫn đối với đồ ngốc trước mặt:
“Anh có biết bây giờ nuôi một đứa trẻ cần tốn kém bao nhiêu tiền không hả? Chỉ nói tới chuyện khám thai lúc mang thai, từ lúc chuyển dạ nhập viện đến lúc sinh đứa trẻ ra, ở thành phố cũng phải tốn mấy chục nghìn tệ, trên người anh có số tiền này không?”
Không có.
Trên người cậu không có xu nào, chỉ có ba nghìn tệ mà ngày hôm đó Nhiễm Nhiễm lén đưa cho cậu.
Trình Ôn lúng túng nắm chặt lấy góc áo của chính mình: “Vậy… Anh… Anh có thể không đi bệnh viện…”
Giản Thanh hoàn toàn bị cậu chọc giận cười nói: “Anh đang nói ngớ ngẩn gì vậy.”
“Tôi ra lệnh cho anh, ngay lập tức, nhanh chóng, đi vào lấy đứa trẻ ra cho tôi, nếu không đừng có mơ tưởng đến việc cùng tôi trở về nhà.”
“Đi theo tôi.” Giản Thanh đột nhiên kéo tay Trình Ôn đi đến phòng phẫu thuật.
“Không muốn… Không muốn đâu A Thanh…”
“Anh xin em đừng như vậy mà…”
Giản Thanh bực bội dừng lại, nhất thời không biết làm thế nào với đồ ngốc này, nhíu mày nhìn cậu: “Anh không muốn cùng tôi trở về nhà à?”
“Muốn… Muốn về nhà…” Trình Ôn run rẩy trả lời hắn, một giọt nước mắt rơi xuống từ mắt phải.
“Vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Giản Thanh lại lần nữa định kéo người vào phòng phẫu thuật, sức lực thô bạo khiến cho cổ tay của Trình Ôn đau nhức, thân hình gầy gò đột nhiên loạng choạng, không cẩn thận tác động vào bụng khiến cậu đau đớn dữ dội.
“A…” Trình Ôn cúi người che bụng, sắc mặt tái nhợt.
Giản Thanh ngây ra một lát, sau đó vô thức buông cậu ra, trầm giọng hỏi: “Anh bị sao vậy?”
"Bụng... bụng đau quá..." Trình Ôn khó khăn nói.
“Chết tiệt, lúc nãy anh nghe lời là không có chuyện gì rồi.” Giản Thanh lạnh lùng mắng một câu, bế người thanh niên lên trở về phòng bệnh.
Bác sĩ đến kiểm tra một lượt, có một ít máu chảy ra, bận rộn một lúc mới rời đi, trước khi đi sắc mặt còn không tốt, lời này nói ra hiển nhiên là nói cho Giản Thanh nghe.
“Không phải đã nói trong thời gian ba tháng đầu mang thai bắt buộc phải cực kỳ cẩn thận hay sao? Nếu đã quyết định giữ lại đứa trẻ này thì đừng có làm loạn.”
Bác sĩ sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt rơi trên khuôn mặt tái nhợt của người thanh niên đang nằm trên giường, ông hơi cau mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì mà quay người rời đi.
Dù thế nào đi nữa, chuyện nhà người khác cũng không phải là chuyện ông có thể quản được.
Thuốc tiêm giữ thai chứa hàm lượng lớn progesterone, vừa tiêm xong thì Trình Ôn bắt đầu choáng váng buồn ngủ, thế nhưng lại không dám ngủ, căng da mắt nhìn vào Giản Thanh, một lúc lâu mới lấy hết can đảm, rụt rè gọi hắn.
“A Thanh…”
“Lại sao nữa?” Giản Thanh bực dọc hỏi.
“Anh muốn quay về nhà…” Viền mắt Trình Ôn đỏ hoe, từ nãy tới giờ chưa từng thả lỏng, cậu chỉ sợ mình ngủ rồi, Giản Thanh sẽ bỏ cậu ở lại.
“Anh đã ra nông nỗi này thì còn về nhà kiểu gì.” Giọng nói của Giản Thanh nặng nề, sắc mặt lạnh lùng.
Trình Ôn co rúm người lại, nước mắt ngay lập tức rơi xuống: “Anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không làm phiền em…”
Giản Thanh mặt không cảm xúc nhìn cậu: “Anh đã đem phiền phức đến cho tôi rồi.”
“Muốn sinh đứa trẻ này ra cũng được, nhưng nó và tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào, nhà họ Giản sẽ không thừa nhận nó, sau này nó cũng không được phép gọi tôi là cha.”
“Nếu Nhiễm Nhiễm hỏi tới, anh phải nói không biết đứa trẻ trong bụng là con ai, ở nhà tôi anh chỉ là bảo mẫu, có nghe hiểu chưa?”
Cánh mũi nhỏ nhắn của người thanh niên hơi co lại, buồn bã muốn khóc nhưng vẫn kìm nén lại mà ngoan ngoãn trả lời.
“... Nghe hiểu rồi.”