Chương 13
Thời gian trôi qua thật nhanh và đã đến ngày Tiểu Mi và Hạo Kì của chúng ta cùng học đại học. Cánh cổng học viện Venus nơi đào tạo ra những nhà chính trị, kinh tế, tài phiệt và các thiên tài ngoại ngữ.
-
Có chuyện gì mà anh hẹn em ra đây thế?- Tiểu Mi nháy mắt hỏi vu vơ khi thấy khuôn mặt đang bực dọc của Hạo Kì.
-
Hà Huyền Mi, em làm gì mà giờ mới tới hả? Dạo này em là người nổi tiếng rồi nên gặp em khó quá nhỉ !!!!!!!!!!!!!!!!!- Hạo Kì nhấn mạnh từng từ.
-
Có chuyện gì thì về nhà nói, tối nay đằng nào chẳng gặp nhau.- Tiểu Mi xụ mặt.
-
Tối nay cái gì, có tối nào em có thời gian cho anh không, hôm nào em cũng viện cớ nào thì “ hôm nay khoa có việc nên em không đi ăn tối với anh được đâu, sorry anh nha” hay là “ hôm nay lớp Tài chính ngân hàng có tổ chức văn nghệ nên em phải ở lại xem bọn họ diễn tập ra sao, hẹn anh hôm khác”, mấy cái hoạt động vớ vẩn đó còn quan trọng hơn cả người yêu sao????????????-Hạo Kì bực dọc quát lớn lên khi Tiểu Mi dành quá nhiều thời gian cho công tác đoàn trường.
-
Ơ anh có tính hay giận dỗi lung tung từ khi nào thế?- Tiểu Mi cố làm vẻ ngạc nhiên để trêu trọc Hạo Kì.
-
Này! em càng lúc càng quá đáng, thấy anh chiều chuộng nên đâm ra coi thường Hạo Kì này từ khi nào thế.
Biết không thể tiếp tục trò trêu chọc này nữa Tiểu Mi vội vàng xuống nước.
-
Thôi mà, em chỉ muốn chọc anh chút cho không khí bớt căng thẳng thôi mà, xin lỗi vì bắt người yêu phải đợi.- Tiểu Mi show off nụ cười tỏa nắng đáng yêu chân thành nhất thế kỉ.
-
Được rồi, coi như em may mắn, anh sẽ tha cho em lần này…..Này đừng có mở to mắt nhìn anh như thế xấu quá đi, mắt em cứ như mắt con cá vàng í( hic! Dễ thương quá)
Hạo kì quay mặt đi chỗ khác, vì lí do gì nhỉ? Tiểu Mi mỉm cười khúc khích, đáng yêu thật, anh cũng có lúc mắc cỡ sao.
-
Này sao cười hoài thế.
-
Anh chỉ cấm em cãi anh và mở to mắt nhìn anh chứ đâu có cấm em cười.
-
Vậy thì từ nay về sau, cấm em cười. Nè, anh cấm em cười rồi mà, cười nữa là anh cấm em ăn cơm luôn đó.
Miệng thì cằn nhằn như vậy nhưng chính Hạo Kì cũng đang toét miệng cười. Anh và cô, những nụ cười hiếm hoi và hạnh phúc, tại sao mọi thứ không mãi như vậy, phải chi giờ phút này là bất tận, ấm quá, hai trái tim khẽ rung lên từng nhịp khi ở gần bên nhau. Uhm, hãy cứ tận hưởng sự êm đềm hết ngày hôm nay trước đã, không cần suy nghĩ nhiều, những chuỗi ngày hạnh phúc có lẽ không còn được bao nhiêu…………….
***
Thanh Tùng bước đi thẫn thờ trên con phố đông người, mưa, từng giọt mưa rơi bất chợt, mọi người bên ngoài chạy một cách hối hả, những mái hiên chật cứng người chú mưa. Đường phố lúc nãy còn đông vui, thoáng chốc, trở nên ảo não, khung cảnh nhạt nhòa qua lớp cửa kiếng. Một bản nhạc có giai điệu thật buồn hòa âm với tiếng mưa ngoài kia.
Ba tháng, Tiểu Mi biến mất khỏi cuộc sống của anh mà không một lời từ biệt, đó không phải là khoảng thời gian quá dài nhưng đủ để dày vò một ai đó. Thư viện,khu vui chơi….mọi nơi cô thường lui tới anh đều đến đó. Anh sợ cái cảm giác khi nhìn thấy một dáng người cũng gầy gầy, cũng có cái lưng nhỏ nhắn như cô, chạy đến níu tay lại, thì mới phát hiện ra người đó không phải là cô, cái cảm giác hụt hẫng và nhói ở trong lòng.
Thanh Tùng lững thững bước ra ngoài, mưa, dù là ở nơi nào, lạnh tê tái. Anh cứ thế bước đi về phía trước, mưa thấm ướt chiếc áo anh đang mặc, những giọt nước mưa luồn vào trong.
***
-
Bao giờ em thực hiện lời hứa đây???????????????
-
Lời hứa gì?????????????????????- Tiểu Mi lơ đãng
-
Tập trung nghe đây này- Hạo Kì lấy tay đập mạnh vào bàn khiến Tiểu Mi giật thót mình.
-
Em biết rồi, em biết rồi.- Tiểu Mi nhanh chóng xoa dịu Hạo Kì bằng ánh mắt long lanh tội nghiệp như muốn nói “ chồng ơi em biết lỗi rồi”, nét mặt anh lập tức dịu lại, Hà Huyền Mi đúng là chỉ giỏi dùng “ mỹ nhân tâm kế”.
-
Bao giờ chúng mình sẽ kết hôn!??????- Hạo Kì dõng dạc.
-
Cái gì cơ!??????????????????
-
Bao giờ chúng mình sẽ kết hôn!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Hạo Kì bắt đầu bực mình
-
Anh, chúng ta mới chỉ vừa vào học đại học thôi, làm sao mà kết hôn nhanh vậy được.
-
Tại sao lại không, em 19 tuổi, anh cũng đã 22 tuổi chúng ta đã là hai người trưởng thành đủ tuổi để kết hôn theo quy định của pháp luật.
-
Nhưng chúng ta còn quá trẻ, hôn nhân không phải chuyện đùa! Đó là việc cả đời….
-
Không cần nói nữa, anh đã thu xếp mọi thứ đâu vào đó cả rồi, bây giờ chỉ cần đi chọn nhẫn cưới và thử váy cưới là xong.
-
Anh…sao anh không hỏi ý em????- Tiểu Mi bức bối.
-
Thì bây giờ không phải anh đang hỏi em à?
Không nói nhiều nữa, anh đã quyết rồi không ai ngăn cản được anh đâu.- Hạo Kì nghiêm túc
-
Sao anh vô lí thế hả anh cũng phải nghĩ cho em nữa chứ??????????????
-
Chính vì nghĩ cho em nên anh mới quyết định cưới sớm. Từ trước đến nay có bao giờ anh làm việc gì mà không nghĩ cho em chưa?- Hạo Kì tự ái
-
Em nói không là không! Muốn cưới thì anh đi mà cưới một mình đi. Em chưa sẵn sàng để làm vợ- Tiểu Mi bức xúc.
-
Em không có quyền từ chối trong chuyện này, đừng bắt anh phải ép em- Hạo Kì cương quyết
-
Anh…anh quá đáng lắm- Tiểu Mi vội vã chạy ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Cô không muốn tiếp tục câu chuyện vì sợ bản thân mình sẽ không kìm được lòng mà gây gổ với Hạo Kì.
Hạo Kì thở dài nhìn theo bóng cô khuất sau cánh cửa. Đâu ai biết rằng anh cũng phải rất khó xử khi đưa ra quyết định này, vì không thể biết được sau ngày hôm nay bà Hoàng Mạn Oanh sẽ làm gì để chia cắt anh và cô, nên kết hôn là giải pháp duy nhất.
Sáng
Tiểu Mi quyết định đi bộ tới trường mà không thèm nhờ tới người yêu( Chậc! vẫn giận dỗi vụ tối hôm qua ấy mà). Nhưng càng đi Tiểu Mi lại càng thấy mình ngốc, nếu cứ đi bộ như vậy thì không biết bao giờ mới đến nơi, chắc là tới chiều quá. Quanh đây lại không có trạm xe bus nào nữa chứ.
Chợt có tiếng còi xe ở đằng sau rồi tiếng ô tô đỗ xịch ngay bên cạnh, Tiểu Mi nhìn sang đó là một chiếc Mercedes Benz màu trắng đυ.c. Cửa xe mở ra, bà Hoàng Mạn Oanh ngồi trên đó, hạ cặp kính mát màu đen xuống khẽ đưa đôi mắt về phía Tiểu Mi giọng không một chút cảm xúc.
-
Lên xe đi.
Tiểu Mi bước vào ngồi ở ghế sau bên cạnh là bà Mạn Oanh.
-
Con chào bác!
-
Hôm nay, có biết vì sao ta tới đây tìm cô không?
-
……………………..
-
Im lặng? Cô khôn ngoan hơn ta tưởng!
-
Cho cháu một cơ hội, xin bác!- Tiểu Mi nắm chặt tay, quả quyết cúi đầu.
-
Ta không biết cô yêu nó hay yêu tiền của nó!
-
Bác không tin cháu?
-
Ta đương nhiên không tin cô!
-
Vậy bác không tin con trai mình sao?
-
………….- Hoàng Mạn Oanh sững người.
-
Anh ấy không thể mua bằng tiền! Nếu bác đưa ra một số tiền đồng nghĩa với việc bác xem rẻ con trai mình. Hãy để anh ấy được hạnh phúc.
-
Nó sẽ không hạnh phúc khi ở bên cô, cô và nó không thể ở bên nhau được, ta đã chuyển vào tài khoản của cô một số tiền, đủ để cô gây dựng lại sự nghiệp và gia sản nhà họ Hà như trước lúc gia đình cô phá sản.
-
SAO? Cháu không cần tiền, bác cứ đánh đuổi cháu đi nhưng không được dùng tiền để sỉ nhục tình yêu của cháu!
-
Yêu sao? Cô có dám chắc rằng khi ta nói cho cô một sự thật, cô vẫn còn yêu nó chứ??????????????
-
Sự thật gì? Cháu chấp nhận, cháu dám chắc, với cháu không gì quý trọng hơn Hạo Kì!
-
Quả quyết thật, khẩu khí cao ngất trời, giống hệt ba cô.
Để ta nói luôn ra vậy. Nếu bây giờ mẹ cô còn sống và gia đình cô chưa bị phá sản thì sao nhỉ? Chắc là hạnh phúc lắm đây, cô sẽ là một tiểu thư thuộc dòng dõi danh giá, gia đình thuộc giới thượng lưu, cuộc sống xa hoa êm ấm trong nhung lụa….Vậy mà!!!! Nhìn xem bàn tay của cô thật chai sạn, chắc là phải làm lụng vất vả lắm đây?
Sáng sớm khi người ta vẫn còn tận hưởng cuộc sống trong những chiếc chăn bông mềm mại ấm áp, cô đã phải chạy thoăn thoắt từ nhà này đến nhà kia, một tay là chồng báo ngất ngưởng, một tay là những hộp sữa, mệt mỏi là vậy nhưng cô không hề bỏ cuộc khi người ta đang ngồi tận hưởng những món ăn ngon lành ấm nóng, còn cô phải ngồi ngâm mình trong làn nước lạnh buốt khi phải rửa cả núi chén đĩa thức ăn thừa của họ. Công việc vất vả cực nhọc là vậy nhưng tiền lương lại chẳng là bao. Nhưng cô vẫn cố tiếp tục, không hề có sự lựa chọn, một là chấp nhận bị bòn rút sức lao động nhưng vẫn nhận được những đồng lương ít ỏi, hai là đi chỗ khác mà xin việc. Cuộc sống nực cười như vậy đấy, cô đã làm thật nhiều nhưng nhận lại chẳng được bao nhiêu, thế mà vẫn cố gắng làm.
-
…………………………………..
-
Chắc cô hận người đã làm gia đình cô phá sản lắm đúng không? Chắc là vậy rồi, chỉ trong phút chốc mọi thứ của cô, từ căn nhà đẹp đẽ, một doanh nghiệp làm ăn phát đạt, người mẹ xinh đẹp tảo tần chịu khó, người cha hết mực yêu thương con, chợt tan biến như bong bóng xà phòng. Làm sao một đứa trẻ mới 13 tuổi có thể chịu đựng được chứ!
-
Bác không cần thương hại con đâu, con cũng quên tất cả rồi…. nếu bác không còn chuyện gì khác để nói với con nữa thì cho con xin phép, con phải đến trường học - Giong Tiểu Mi nghẹn lại.
-
…………………….
-
Con chào bác, con đi- Tiểu Mi mở cửa xe định bước ra ngoài thì bất chợt bà Mạn Oanh lên tiếng.
-
5 năm trước, đó là vào năm Hạo Kì 17 tuổi, nó được đưa về Việt Nam để tiếp quản tập đoàn, có một dự án và Hạo Kì là người tiếp quản dự án đó với một ông chủ hãng rượu có danh tiếng bậc nhất đất nước, buổi tối hôm đó Hạo Kì và ông chủ hãng rượu đi ăn tối với nhau. Mọi chuyện diễn ra tương đối vui vẻ thuận lợi thì bỗng dưng Hạo Kì ngã quỵ.
-
Anh ấy, bị hạ độc sao?????????????
-
Không trong đồ ăn của nó có tôm, nó bị dị ứng với tôm.Lần đó nó suýt mất mạng,… với bản tính ngông cuồng và hiếu thắng của nó lúc bấy giờ nó, khi ra viện, nó hủy hợp đồng đột ngột, hãng rượu đó bị thua lỗ một cách nhanh chóng khi đã đi vào sản xuất rượu thì hợp đồng bỗng dưng bị hủy bỏ , nên cuối cùng đã tuyên bố phá sản.
-
………………- Tiểu Mi trợn mắt, nuốt khan nước miếng, nhìn bà Mạn Oanh.
-
Ông chủ hãng rượu đó họ Hà……………!
-
…………………………..
Tiểu Mi run lẩy bẩy, cô thấy nhói ở bàn tay, nhìn xuống dưới thì mới biết những ngón tay cô nãy giờ đã bấu chặt vào lòng bàn tay khiến bây giờ nó đã tóe máu. Sự thật, nó khiến cô như phát điên, một bên là người con trai đó, một bên là ba mẹ cô, một bên là tình yêu, một bên là chữ hiếu…………… hơn ai hết cô hận, hận kẻ đã làm gia đình cô phá sản, khiến mẹ cô đột quỵ mà ra đi một cách nhanh chóng, ba cô có nhà mà không thể về phải trốn chui trốn nhủi, đã biến cô thành một đứa trẻ lang thang………… Trời bỗng dưng đổ mưa, mưa rồi, cô mở cửa xe lao vù ra bên ngoài, mưa lớn quá, lạnh quá.