Tại trường quốc tế Mĩ.
Hai cậu nhóc tầm mười bốn mười lăm tuổi đang ung dung đút hai tay vào túi quần đi về phía nhà vệ sinh thì gặp cảnh tượng năm đứa con trai lớn tuổi hơn đang trêu ghẹo một cô bé.
Anh Khoa hí hửng huýt sáo rồi đi về phía đám đông, còn Gia Long lại chọn vào nhà WC, cậu không có hứng thú với mấy trò anh hùng cứu mĩ nhân. Với cái vẻ đẹp không góc chết trên khuôn mặt và cả ngoại hình đã khiến cậu gặp không ít phiền phức rồi chứ đừng nói ra tay cứu chắc cõ lẽ bị đeo bám đến phiền mà chết mất.
Còn Anh Khoa lại khác, cậu nhóc này rất phong lưu, khuôn mặt lãng tử, dáng dấp đào hoa và đặc biệt cậu lại rất thích trêu hoa ghẹo bướm. Phóng túng là vậy nhưng thiếu gia nhà Phan Trần này chưa từng có một mối quan hệ chính thức nào. Bởi mẹ cậu đã hỏi cưới cho cậu một cô bé rất xinh đẹp và tài giỏi bên Việt Nam, tuyệt đối không được tùy tiện. Nhưng đó không phải là vấn đề ràng buộc cậu, do một lần về Việt Nam Anh Khoa tình cờ gặp một cô nhóc rất thú vị, vẻ ngoài cũng rất khả ái, nhất là ở những lí lẽ vô tội vạ mà cô đặt ra. Khoa vẫn thích người Châu Á hơn, vì con gái ở đó khép nép bí ẩn, không quá phóng khoáng như con gái ở đây.
Khoa khẽ cười khẩy, nụ cười chỉ nửa miệng nặc mùi nguy hiểm. Lại một con bò lạc rồi. Một cô gái bé nhỏ bị bao vây bởi năm chàng cao to hơn cô nhiều, dáng hình nhỏ nhắn thiếu nước bị mấy cái bóng cao lênh khênh ấy nuốt chửng.
- Mấy người tránh ra nếu không tôi kiện mấy người tội quấy rối đấy.
Người nhỏ nhưng giọng lại khá chanh chua, phát âm tiếng anh cũng chưa chuẩn lắm, nghe giọng này không lẽ lại là người Châu Á.
- Nãy giờ năm câu thì bốn câu em lôi luật pháp vào, bọn anh chỉ là xin số làm quen thôi chứ có quấy rối gì em đâu.
Một chàng trai cao to với mái tóc màu bạch kim, ánh mắt vàng tinh nghịch và nụ cười giễu cợt.
- Ây Peter, cô ấy là bạn gái tôi. Cậu không phiền chứ?
Anh Khoa vẫn rất thong dong lên tiếng, hai tay vẫn đút vào túi quần, nụ cười hơi nhếch lên quyến rũ, ánh mắt chiếm đoạt nhìn về phía cô gái nhỏ.
Peter và đám bạn quay lại, chàng trai Mĩ nhún vai khiêm nhường, cái trường này ai là không biết Anh Khoa chứ, nhưng việc cậu nhận một cô gái chưa từng gặp qua là bạn gái thì quả thật là rất bất ngờ. Đến cả hoa khôi Kelly của trường cặp kè với cậu nhiều như vậy nhưng chưa một lần nghe được tiếng bạn gái từ miệng cậu.
- Con bé này sao? Là do tụi này chưa từng nghe qua hay là do cậu nhầm lẫn vậy?
Peter đá cái nhìn đểu cáng có phần châm chọc về phía Khoa. Cô bé này có vẻ hơi đanh đá nhưng khuôn mặt và ngoại hình đều rất chuẩn. Đôi mắt nâu đen đậm chất Châu Á, chiếc cằm V-line cùng đôi môi hồng chúm chím cấu lên khuôn mặt góc cạnh nhưng rất vô tư, trẻ con.
Anh Khoa vẫn rất điềm nhiêm. Phong thái bình tĩnh nhìn cô bé đứng phía sau như một chú mèo con sa vào tay kẻ bẫy mèo vậy. Đôi môi cong lên nụ cười bí hiểm.
- Cậu hỏi thử cô ấy xem
Anh Khoa lại chuyển qua nói tiếng mẹ đẻ.
- Hoặc là theo tôi hoặc là em vào tay bọn họ. Tôi tin em là người thông minh nên biết làm thế nào.
Anh Khoa cười kèm theo cái nháy mắt, vẻ đẹp này khiến Bảo Trâm có hơi giao động. Người con trai này từ khi xuất hiện đã thu hút cô bởi vẻ đẹp xuất chúng và cả sự điềm tĩnh như một người chủ cuộc chơi. Sống mũi cao không thua kém người Mĩ, làn da trắng bóc, khuôn mặt lúc nào cũng trưng ra nụ cười bí hiểm khiến người khác không biết được là cậu nghĩ gì.
Thoáng nghĩ gì đó rồi Bảo Trâm chạy ra khỏi đám người cao to, núp sau lưng Anh Khoa. Riêng hành động này thôi cả hai không cần giải thích gì nhiều. Anh Khoa gật đầu thay cho lời chào rồi quay người thoải mái khoác vai Trâm bước đi.
Peter nhếch lên nụ cười mỉa mai. Thì ra là hoa đã có chủ, cô bé này khiến Anh Khoa ra tay cứu vớt, thẳng thừng tuyên bố là bạn gái xem ra rất có sức ảnh hưởng.
Khuất bóng đám người kia sau bức tường Bảo Trâm liền hất tay Anh Khoa một cách thô bạo. Mới nãy còn luôn miệng cảm ơn cậu mà quay lưng đi lại đã đổi tính.
- Anh đừng tưởng hôm nay giúp tôi thì muốn nói gì là nói, tôi còn lâu mới là bạn gái của anh.
Anh Khoa xoay người dồn Trâm vào tường, hai tay giam cô phía trong, khoảng cách giữa cả hai rất gần. Trái tim trong l*иg ngực Bảo Trâm đánh trống thình thịch, vì vẻ đẹp quá mức hoàn mĩ kia hay là vì nỗi lo sợ bị chiếm hữu.
- Anh ... anh muốn làm gì...
Mới nãy còn hùng hổ lắm mà giờ Bảo Trâm lại co người lại như một chú thỏ con trước nanh vuốt của thú giữ. Anh Khoa lại cong khóe môi lên, nụ cười nham hiểm, hơi thở đầy nam tính.
"Chết tiệt có cần phải đẹp đến mức vậy không?" Bảo Trâm rủa thầm.
- Em nghĩ xem tôi muốn làm gì em?
- Anh mà còn như vậy tôi sẽ...
- Sẽ kiện nữa sao? Mẹ em là luật sư, bố em là cảnh sát nhưng không phải lúc nào họ cũng bảo vệ em được đâu. Và, đừng bao giờ lôi luật pháp hay quan tòa ra để đe dọa hay nói với tôi nữa.
Dứt lời Anh Khoa quay đi, trả lại không khí cho Bảo Trâm hít thở. Anh như đi guốc trong bụng cô, biết rõ cô sẽ nói gì, anh còn biết được bố mẹ cô làm nghề gì. Chẳng lẽ hai người đã từng gặp nhau? Mải theo đuổi dòng suy nghĩ của mình khi tỉnh lại thì dáng người cao to kia đã đi khuất, vẫn phong thái ngạo nghễ đến mê người như vậy. Anh làm tim cô loạn nhịp.
Phía xa, Anh Khoa cũng đang cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Gia Long nhìn điệu bộ "bất thường" trên khuôn mặt cậu bạn rồi quay ra phía sau.
Một cô gái trong bộ thường phục đang vội quay khuôn mặt đỏ ửbg đi. Thoạt nhìn có thể thấy làn da trắng nổi bật lên mái tóc nâu đen. Là người Việt Nam sao?
- Cô bé luật pháp đấy à?
- Cũng không ngờ lại có duyên đến vậy, nếu là do ông trời sắp đặt thì cô bé đó phải là người con gái của Anh Khoa thiếu gia đây.
Khoa cười lớn vẻ đắc ý, Long thuận miệng hỏi thêm một câu.
- Nghiêm túc được mấy ngày?
- Đến lúc nghiêm túc cả cuộc đời rồi.
Hai dáng người to lớn phủ một màu nắng chiều nhàn nhạt, hoàng hôn xuống buông sắc trời thật dễ chịu. Hai cái bóng đổ xuống đường, ung dung tự tại lại rất kiêu ngạo.
--------------------- END -----------------
Sau một khoảng thời gian khá dài và bền bỉ thì tác phẩm đầu tay này của Lyn đã chính thức hoàn thành (full version). Sắp tới Lyn tiếp tục viết thêm một tiểu thuyết mới tựa đề "Hận tình". Hy vọng các bạn sẽ đón đọc. Love all :*