Chương 71: Huynh đệ

Ngày song Linh ra đời đồng nghĩa với việc có thêm một gia đình đầm ấm. Gia Khánh không giấu nổi niềm hạnh phúc trong ánh mắt, từ khi nghe tin vợ mình mang thai anh đã rất vui sướиɠ. Từ một con người lạnh lùng, ít biết quan tâm người khác đã trở thành một người chồng lãng mạng, người cha chu toàn.

Nhưng vấn đề khiến một người thông minh vẹn toàn kia phải đau đầu suy nghĩ chật vật trong mấy ngày qua là cái tên cho hai cô công chúa sắp chào đời.

Nhìn hai đứa trẻ giống nhau như lột trong nôi bỗng trong lòng Khánh lâng lâng một cảm xúc thật đặc biệt - cảm giác tình thân. Hai cô công chúa mắt vẫn nhắm tịt, đôi môi nhỏ thỉnh thoảng nhếch lên rồi lại trở về yên tĩnh, hơi thở đều đều đang trao đổi khí với môi trường mới.

Gia Khánh ngắm kết tinh tình yêu của cậu và vợ mình, cả hai như một món quà quý giá mà cuộc sống đã ban tặng, bỗng chốc trong con người Khánh trào dâng một xúc cảm trách nhiệm, phải bảo vệ cũng như chăm sóc hai tiểu nương này có một cuộc sống thật tươi sáng.

- Em tỉnh rồi sao? - Gia Khánh ân cần kéo chăn cho vợ mình, hôm nay cô đã mất rất nhiều sức để cho hai sinh linh bé nhỏ này góp mặt trên đời.

Khuôn mặt Hà Mi vẫn còn khá mệt mỏi, nhưng sâu trong đáy mắt kia không giấu nổi sự hạnh phúc, dòng cảm xúc của tình mẫu tử thiêng liêng.

Trèo non mới biết non cao, nuôi con mới biết công lao mẹ thầy. Giờ phút này có lẽ Mi đã thấm nhuần ý nghĩa của câu trên, để có thể hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ, người vợ cô còn phải cố gắng rất nhiều.

- Hai bé sao rồi anh?

- Cả hai còn đang ngủ, lười biếng y chang em.

Trong mọi hoàn cảnh Khánh đều có thể dỗ dành cho vợ mình cười như thế. Cậu nắm lấy bàn tay bé nhỏ của vợ, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, bằng tất cả tình yêu thương và lòng biết ơn chân thành.

- Cảm ơn em, bà xã. Hai cô bé rất xinh đẹp, có lẽ là được thừa hưởng từ mẹ nó.

- Có lẽ sao, phải là chắc chắn. Hy vọng rằng cả hai sẽ không được thừa hưởng tật xấu nào của bố chúng.

- Này, anh không có tật nào xấu đâu vợ, em không thể vu oan cho chồng mình như vậy được, hai đứa còn nhỏ tốt nhất không thể để nhiễm tính này của em được.

- Ai bảo chứ, là em sinh thành ra cả hai đấy!

- Nếu không có anh em chắc chắn là có thể sinh thành cả hai sao vợ?

Ánh mắt Gia Khánh lại ánh lên những tia gian xảo, xem coi vợ mới sinh cũng không nhường một câu. Hà Mi cũng không đủ sức lực để phản kháng, đành im lặng coi như là ngầm công nhận vậy.

Phía ngoài cửa vọng vào tiếng của Quỳnh Chi

- Hai công chúa của cô đâu rồi, cô út đến thăm hai đứa đây.

Chi rất phấn khích khi đón tin nhà có thêm hai thành viên, cô đã bỏ ngang cuộc hẹn chụp ảnh quảng cáo để chạy đến bệnh viện thăm hai đứa cháu nhỏ.

- Em bé mới sinh nên màng nhĩ chưa có sức chống chịu với những âm thanh chói tai đâu cô út.

Gia Khánh quay ánh nhìn qua hai đứa nhỏ, cô em khẽ cựa mình như đồng tình với bố. Lập tức Quỳnh Chi liền thay đổi điệu bộ, rón rén bước đến cái nôi nơi em bé đang nằm.

- Cháu của cô Chi có khác, dễ thương giống cô quá đi.

- Anh không hy vọng hai bé đỏng đảnh giống em đâu.

- Anh haiii...

Chi khẽ than một tiếng rồi lại chúi mục vào hai đứa trẻ với làn da trắng bóc, căng mịn, đôi môi hồng chúm chím khiến người nhìn muốn cắn một miếng.

Sau tiếng mở cửa ông bà ngoại và nội bước vào. Ngày hai tiểu nương nhà Trần Nguyễn ra đời tất cả đều hân hoan vui mừng. Ông Trần đến là để đón cháu nội về nhà với những bàn tiệc đang được chuẩn bị sẵn, ngày vui phải mở tiệc lớn.

.

- Xin chúc mừng ông chủ Trần lên chức, hai người đẩy nhanh tiến độ quá! - Anh Tuấn đưa ly rượu lên, giọng nói pha chút cười, nhưng cậu cũng đang chúc mừng cho cậu bạn thân cuối cùng cũng đã có thể yên bề gia thất.

- Cảm ơn, chú giờ đã tâm phục khẩu phục gọi một tiếng anh chưa?

Gia Khánh chạm nhẹ hai miệng ly, thế cờ lập tức đổi người làm chủ. Trước đó cả hai đã cá cược, ai lập gia đình và có con trước thì người đó sẽ làm huynh và người còn lại sẽ phải thực hiện nghĩa vụ của người em út. Ngày trước Tuấn và Quỳnh Anh lúc nào cũng kè cặp bên nhau, Tuấn thiếu nhà ta có vẻ rất đắc ý vì nắm chắc phần thắng. Thế nhưng, giờ đây khi Gia Khánh đã có hai tiểu công chúa, Tuấn và Quỳnh Anh còn chưa đăng ký kết hôn.

- Được, ly này coi như là của thằng em này chúc mừng anh. Sau này xin chỉ giáo.

Dứt lời Tuấn một hơi uống cạn, nghĩa khí phải thế chứ. Quân tử nhất ngôn nói được là làm được.

- Còn chuyện gì khiến anh tôi bận lòng sao?

Quả là hảo huynh đệ, thoáng nhìn đã biết đối phương có tâm sự. Tuấn rót rượu lại vào ly cho ông bố trẻ.

- Cả hai cần có cái tên đẹp để điền vào giấy khai sinh.

- Hầy, người thông minh như anh mà cũng bị những chuyện nhỏ nhặt này làm khó sao? Có cái tên thôi mà.

- Anh đây sẽ chờ ngày chú mày chạy đến khóc than với anh chuyện nhỏ nhặt này, cũng chỉ là cái tên thôi mà.

Khánh cạn thêm một ly với người anh em chí cốt. Lúc nói những lời này Tuấn không hề nghĩ đến ngày sau này sẽ lâm vào cảnh tương tự.

.

5 năm sau đó.

Trong vườn hoa của căn biệt thự phía xa khu đô thị tấp nập, một cặp vợ chồng trẻ đang ngồi trên chiếc xích đu trắng ngắm ánh hoàng hôn. Màu nắng vàng phủ lên cảnh vật, từng cơn gió nhẹ đưa mùi hoa hồng phảng phất.

Đường nét cương nghị trên khuôn mặt sắc sảo đã dịu phần căng thẳng, đôi mày dãn nhẹ thư thái. Người phụ nữ dáng người mảnh mai ngồi dựa vào chồng mình, bờ ngực săn chắc, bờ vai rộng an toàn, tạo nên một chỗ dựa hoàn toàn vững chãi.

Gia Khánh ôm phần vai nhỏ của vợ vào lòng, thoải mái để Hà Mi gác chân lên. Mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bụng bầu đang nhô lên.

Khung cảnh phác họa lên một bức tranh sinh động nhưng nhàn nhã, hai con người với từng đường nét góc cạnh đang tận hưởng cái nắng cuối ngày thật yên bình.

- Anh thấy không thằng bé nó lại mới đá em kìa. Mới còn nhỏ đã hiếu động vậy rồi.

Khánh nhẹ nhàng xoa bụng vợ, nụ cười ưu tư toát ra vẻ đẹp hơn người, cậu nhẹ nhàng vỗ về vợ:

- Không phải hiếu động, con đang chứng minh cho em thấy là đang phát bình thường đấy bà xã.

Hà Mi vùi đầu vào trong l*иg ngực cậu, ở khoảng cách này cô có thể cảm nhận được sự hạnh phúc đang sục sôi trong dòng máu của chồng mình. Dù cho thỉnh thoảng vẫn có bất đồng thế nhưng Gia Khánh chưa bao giờ bỏ bê gia đình nhỏ của mình.

Từ ngoài vọng vào một giọng nam ồm có hơi lỗ mãn:

- Hai người còn ở đó mà tình tứ được sao? Chị dâu à chị có bầu vợ em cũng có bầu, mà sao em thấy tính khí hai người chẳng giống nhau chút nào.

Chưa thấy người là đâu nhưng trọng giọng của Tuấn thể hiện rõ sự bất lực.

- Sao, luật pháp nào cấm vợ chồng tình tứ với nhau? Còn vợ chú không được giống vợ anh chẳng phải do chú không biết cách chăm sóc sao?

Hà Mi lười biếng bỏ hai chân xuống, trên khuôn mặt không giấu được nụ cười có chút châm trọc. Tuấn ngồi xuống cái ghế phía đối diện bàn nước. Ấm ức kể lể.

- Biết vợ mình có thai em đã bỏ nguyên một ngày chỉ để nghiên cứu xem loại sữa nào tốt nhất, thức ăn nào giàu dinh dưỡng nhất cho sự phát triển của mẹ và bé. Cất công đặt loại sữa tốt nhất về vợ em nó ngửi xong kêu khó uống, đã vậy còn chửi em là không biết chọn sữa nữa.

Hà Mi tủm tỉm cười, người phụ nữ khi mang thai tính khí đều rất thất thường, điều này không phải là cô chưa từng trải. Tuấn uống một hơi hết ly nước rồi tiếp tục giãi bày tâm sự của một ông chồng chăm vợ mang thai.

- Cái đó không nói đi, em cất công xuống bếp nấu mấy món mà chuyên gia tư vấn là tốt cho phụ nữ mang thai. Xong ra vợ em cầm đũa lên nếm thử liền chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Đã không được cảm ơn lại còn bị chửi không cho ngủ chung nữa.

- Thế là chú chạy sang đây để mách hay nhờ anh bày mưu.

- Anh em không an ủi được một câu còn cười em nữa.

Tuấn bí xị lừ lừ cặp vợ chồng trước mặt, ở với nhau cũng hơn năm năm rồi mà lúc nào cũng ôm ấp như vợ chồng son vậy.

- Đấy chỉ là dấu hiệu thai nghén thôi, chú yên tâm tối Quỳnh Anh nó không nhẫn tâm để chú ngủ ngoài sofa đâu.

Hà Mi cười đùa, Khánh thêm vào một câu:

- Phụ nữ mang thai khó chiều lắm, cậu phải nhẹ nhàng từ từ mới vào được. Chuyện nhỏ nhặt ấy mà.

Có kẻ ngốc mới không nhận ra sự móc mẽ trong câu nói của Khánh, cặp vợ chồng này có vẻ thích bắt nạt người chồng sắp sửa lên chức bố này.

- Không nói chuyện này nữa, hai người quân sư cho em cái tên xem nào, vợ em nó bảo tối nay phải nghĩ ra một cái tên đẹp cho bảo bối sắp ra đời, nếu không cơm tối còn bị cắt phần chứ đừng nói là ngủ chung.

- Có cái tên thôi mà, chuyện nhỏ nhặt ấy chắc không khiến cậu phải ngủ ngoài sofa với cái bụng đói đâu.

Gia Khánh cười lớn rồi đỡ vợ vào trong nhà, trời đã chuyển thu, cơn gió vừa thoảng qua khiến vợ cậu hơi rùng mình.

Tuấn mặt mũi đen ngòm, thế mà còn bảo là huynh đệ đồng cam cộng khổ, giờ thấy chết lại không cứu. Tưởng rằng tìm được chỗ để an ủi cho con tim mỏng manh này ai ngờ lại bị hai vợ chồng nhà này phối hợp dương đông kích tây vùi dập không thương tiếc.

- Chú Tuấn, chú yên tâm, để con sang khuyên dì Quanh giúp chú. Chú không phải sợ đâu, cùng lắm là con chia sẻ bữa tối với chú.

Hà Linh vỗ vai an ủi Tuấn như vỗ về một đứa trẻ, Khánh Linh đứng bên cạnh cũng gật đầu chắc chắn. Thôi thì ít ra còn có người quan tâm đến cái dạ dày này của cậu. Xem ra hai cô nhóc này chưa bị truyền nhiễm tính xấu ích kỷ của bố mẹ mình.

(Quanh thực ra là tên Quỳnh Anh đọc nhanh).

Tuấn dắt song Linh qua căn biệt thự bên cạnh, Khánh Linh nhanh nhảu chạy vào nhà.

- Dì Quanh, Khánh Linh qua thăm em bé của dì đây.

- Dì Quanh, em bé đặt tên là gì?

Hà Linh xoa xoa cái bụng nhô cao của Quỳnh Anh vẻ rất thúch thú. Hai nhà sắp có hai tiểu thiếu gia sắp chào đời, hai cô chị này không thể không cưng nịnh.

Quỳnh Anh xoa đầu song Linh, tặng kèm cho chồng mình đi phía sau một cái liếc, đáp lại Tuấn nhún vai ra vẻ rất vô tội.

- Phan Trần Anh Khoa được không dì? - Khánh Linh nghe theo lời ba mình đưa ra ý kiến cho một cái tên. Gia Khánh làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hảo huynh đệ chết mà không cứu được. Qua là cậu không muốn ra mặt nên đã phái hai tiểu thư nhà mình sang mách nước cho.

- Anh Khoa, tên đó rất hay, cảm ơn con nha Khánh Linh, còn bé thế này đã thông minh hơn người rồi.

Quỳnh Anh cố tình nhấn mạnh vế sau, Tuấn đứng ngoài hắt hơi một cái. Hai chữ "hơn ngươi" kia không phải là đang ám chỉ cậu đấy chứ. Nếu không phải là đang mang thai thì Tuấn đã dạy cho vợ mình một bài học vì hạ bệ chồng mình ngay trức mặt con nít thế này. Lưu ý là cặp vợ chồng này hay cãi nhau nhưng không bao giờ dùng bạo lực để giải quyết mâu thuẫn nha. Tuấn thiếu nhà ta nhìn vậy chứ rất cưng chiều bà xã, quả là biết thương hoa tiếc ngọc.

- Anh Khoa sẽ là hảo huynh đệ của Gia Long. Cả hai sẽ thân nhau như bố Khánh và chú Tuấn chứ dì Quanh.

- Đương nhiên rồi con.

Quỳnh Anh xoa đầu Hà Linh, bỗng đôi mắt cô bé sáng lên như nhớ ra nhiệm vụ của mình.

- Tên em bé cũng nghĩ ra rồi dì đừng phạt chú Tuấn nữa nha. Không thể để chú Tuấn bụng đói ngủ ngoài sôfa nha dì.

- Sao? - Quỳnh Anh nhìn hai đứa nhỏ, rồi liếc qua phía chồng mình - Anh Tuấn, anh đã nói xấu gì em với bọn trẻ. Có tiếng thì phải có miếng tối nay anh chuẩn bị sẵn tinh thần đi.

- Nói mới nhớ con với em Hà Linh phải về ăn cơm đây, tạm biệt dì Quanh với chú Tuấn.

- Tạm biệt dì chú con về.

Song Linh lễ phép cúi chào rồi ra về, nhiệm vụ của cả hai đã kết thúc, đã đến lúc trả không gian riêng cho cặp vợ chồng này giải quyết chuyện nội bộ. Tuấn thở hắt ra, tặc lưỡi vẻ bất lực.

- Chắc sau này không thể để Anh Khoa nhà mình bị người huynh đệ kia đầu độc chất xám rồi. Thật là....

- Là sao? Tối nay anh bị cắt phần cơm, bây giờ vào lấy gối ra phòng khách trước đi.

Quỳnh Anh bỏ lại một câu rồi đi lên phòng, Tuấn vội vàng chạy theo đàm phán hòa bình với bà xã nương nương của mình. Kẻ đấm phải có người xoa, người gây phải có người nhường như thế mới có thể hạnh phúc bền lâu được.

-------------------♡--------------------