Chương 1: Quyển Thượng
Tiết tử
Lập hạ.
Cái lạnh mùa xuân đã lui, ánh dương chiếu khắp nơi, mang theo ấm áp nhẹ nhàng.
Một tiểu cô nương mặc một bộ đồ thuần trắng bằng tơ tằm trên đó có thêu hoa văn hình con quỳ màu đen đang lẳng lặng ngồi chồm hỗm ở trước cái bàn khắc hoa văn hình vân để viết lên thẻ tre những việc cần nhớ.
Tiểu cô nương tư thái cao nhã, tóc đen nhánh, da thịt trắng nõn gần như trong suốt.
Bên ngoài cửa sổ, cây lá xum xuê, một đóa hoa nhỏ trong lúc nàng cắm cúi viết liền không tiếng động bung nở, đóa hoa đó trắng noãn, nhị hoa màu vàng mang đầy mật ngọt.
Theo cửa sổ nhìn ra sân nhà, cây hoa trắng nhỏ cành lá xanh mượt, vươn tới tận bên cạnh cửa sổ nơi tiểu cô nương đang ngồi.
Nàng nhẹ cúi mắt, lông mi dài như phiến quạt phe phẩy.
Đầu bút dính mực ở trong bàn tay nho nhỏ của nàng di động viết lên thẻ tre những hàng chữ như nước chảy mây trôi.
Nam tử khoanh tay đứng ở bên ngoài cửa sổ trong đình, lẳng lặng nhìn nàng đang không tiếng động viết xuống mỗi chữ mỗi nét. Bút nàng cầm trong tay nhẹ nhàng viết xuống chữ viết thanh tú mà tinh tế.
Hắn mở miệng, nhẹ giọng hỏi nam tử mặc áo xanh ở bên cạnh.
“Nàng chính là con cháu của Đao gia vu nhi?”
“Vâng.” Nam tử áo xanh khoanh tay, cung kính trả lời.
Tiểu cô nương kia vẫn tập trung viết dường như không nghe thấy tiếng vang ở bên ngoài.
Nam tử có chút đăm chiêu nhìn bộ dáng tập trung của nàng, nhẹ giọng nói.
“Từ trước đến nay không có mấy nữ tử biết viết chữ.”
“Đao gia chuyên việc buôn bán nên người đứng đầu đã có quy định, mọi người trong tộc đều phải biết viết chữ và tính toán sổ sách, không có ngoại lệ.”
“Kể cả vu nhi?”
“Đúng vậy, ở Đao gia, vu nhi lại càng phải học nhiều thứ, trừ học viết, tính toán sổ sách còn phải biết bắn cung, cưỡi ngựa, lễ, nhạc, sáu loại tài nghệ này đều phải tinh thông.”
Có tinh thông lục nghệ hay không với hắn không quá quan trọng, huống hồ nàng mới có mười tuổi, hắn cũng không nghĩ nàng có thể biết nhiều đến thế.
Hắn bước đi, chậm rãi đi đến bên tường rồi nhún người nhảy qua bức tường đó.
Mãi cho đến khi hắn đi đến trước mặt thì tiểu cô nương mới phát hiện ra sự có mặt của hắn, nhưng nàng cũng không lập tức ngẩng đầu mà vẫn tiếp tục viết xong những chữ còn viết dở.
Hắn nhấc vạt áo ngồi xếp bằng trước mặt nàng.
Cứ thế chờ.
Nàng khí định thần nhàn viết, không bị bên ngoài tác động, cho đến tận khi viết xong một chữ cuối cùng mới dừng bút, đem tay đặt quy củ rồi mới nâng mắt nhìn hắn.
Đôi mắt đen nhánh, giống như màn đêm nhưng không có chút cảm xúc lại giống như đang cất giấu hết thảy.
“Công tử có việc?”
Tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng giọng nói của nàng thực trong trẻo lạnh lùng, không có sự hồn nhiên của những đứa trẻ cùng tuổi, không biết là do nàng muốn phủ nhận việc bản thân có quan hệ gì với thân phận vu nhi hay tính nàng trời sinh đã lãnh đạm.
“Tại hạ Thiết Tử Chính, muốn mời cô nương tới Thiết gia làm khách.”
Hắn nói khách khí, nhưng hắn đoán nàng cũng hiểu được, người chủ của Đao gia chắc cũng đã nói chuyện với nàng.
Nói là làm khách nhưng thực ra là làm nô.
Có điều trên khuôn mặt nho nhỏ của nàng cũng không thể hiện bất kỳ biểu hiện gì, chỉ có đáy mắt hơi co rụt lại.
Dù sao nàng tuổi còn nhỏ, không thể hoàn toàn che giấu cảm xúc của bản thân, tay nhỏ bé của nàng bất giác nắm lại thành quyền.
“Đồ Mi……” Nàng thở sâu, nhìn hắn, không có né tránh, không khóc nháo, chỉ có giọng nói hơi khàn khàn: “Vô cùng vinh hạnh.”
Không biết tại sao sự dũng cảm của nàng làm cho ngực hắn hơi co rút một chút.
Trong một khoảnh khắc hắn liền có xúc động muốn đổi một người khác đi thay cho nàng.
Bản thân chỉ là một con tin, nàng cũng không tình nguyện, hắn biết điều này.
Nhưng người đó nhất định phải là nàng.
Có lẽ hắn có thể lựa chọn một tiểu cô nương khác, một đứa bé gái có khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên. Nhưng đứa bé đó có thể vẫn trốn ở trong lòng cha mẹ mà khóc nháo.
Nhưng, hắn cần là một người không khóc nháo làm ầm ỹ.
Mà nàng lại là Đao gia vu nhi.
Tổ tiên đã có quy định trưởng nữ sẽ là vu nhi, cả đời không lấy chồng, chịu trách nhiệm chăm sóc cha mẹ, tế bái tổ tông.
Đao gia, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Thứ nữ sẽ gả ra ngoài nhưng trưởng nữ thì không thể, cũng sẽ không lấy chồng.
Điều đó có nghĩa là Đao Đồ Mi mới là người có giá trị nhất Đao gia.
Nhìn tiểu cô nương kia, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa mà chỉ đứng dậy vươn tay ra với nàng.
Nàng rũ mắt nhìn bàn tay hắn đang vươn ra trước mặt nàng, không động đậy, không biết nàng đang nghĩ gì nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn dường như càng trở nên trắng bệch.
“Đừng sợ.”
Không tự chủ được, hắn nhỏ giọng mở miệng.
Vì những lời này, nàng ngước đôi mắt đen láy lên nhìn hắn.
Đôi mắt kia không biết từ khi nào mà đã hàm chứa lệ quang, nàng ẩn nhẫn không để cho nước mắt rơi xuống.
“Đến đây đi.” Hắn vẫn nhìn nàng, cất lời mời.
Nàng chậm rãi hít một hơi thật sâu, đứng dậy, nâng lên bàn tay đã nắm đến trắng bệch đem để ở bàn tay dày rộng của hắn.
Bàn tay kia nhỏ bé nộn nộn lại có chút lãnh lẽo run run.
Hắn đã mười tám, cũng tham gia kinh thương được mấy năm, một đôi tay này sớm bởi vì phải hỗ trợ chuyển hàng hóa, phi ngựa mà đầy chai sạn, hắn cũng quên mất lần cuối hắn cầm thứ gì đó mềm mại như vậy là lúc nào.
Nhìn bàn tay nhỏ bé kia, hắn cẩn thận nhẹ nắm lấy.
Nàng giương mắt nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy.
Hắn thoáng nắm chặt tay khiến nàng phải ngước mắt nhìn hắn.
Hắn nhìn chăm chú vào mắt nàng, mở miệng trấn an nỗi sợ hãi khó có thể che giấu của nàng.
“Sẽ không lâu đâu.”
Đó chỉ là lời an ủi.
Đao gia, mấy năm nay kinh doanh không tốt, nếu không có tiền của Thiết gia giúp đỡ đã không chống đỡ được.
Nàng và hắn đều vô cùng rõ ràng.
Nhưng ngay cả chỉ là lời an ủi cũng làm cho tâm tình của nàng tốt lên nhiều.
Ít nhất người này còn lo lắng mà an ủi nàng.
Mặc dù chỉ là một câu đó.
Đó là một ngày mùa hạ.
Nàng nhớ rất rõ ràng.
Khi hắn nắm chặt tay nàng đi qua đình viện.
Ánh mặt trời xuyên thấu lá xanh rơi ở trên người hắn, rạng rỡ sinh động.
Thân ảnh cao lớn của hắn đủ để bao phủ toàn bộ người nàng, che ánh mặt trời chiếu lên người nàng.
Bàn tay hắn to nhưng cũng rất ấm, nắm chặt chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo ướt mồ hôi của nàng.
Đồ Mi đi theo hắn, trấn định bái biệt cha mẹ, đi ra cửa lớn của Đao gia, lên xe của Thiết gia, cứ như vậy ly khai ngôi nhà nàng đã sinh ra và lớn lên từ nhỏ.
Nàng không quay đầu, ngay cả liếc mắt một cái cũng không mà chỉ ngồi thẳng tắp nhìn về phía trước.
Nước mắt cũng chỉ vương trên hốc mắt của nàng mà không rơi xuống……
Chương 1:
Nàng mua một cai di động mới.
Đó là cái máy có màn hình cảm ứng, công năng PDA viết tay (thiết bị hỗ trợ kỹ thuật số cá nhân), chức năng truyền phát nhạc mp3, chụp ảnh, ghi âm, ghi nhớ lịch, lên mạng, còn có thể nghe đài.
Cái thứ này thật kỳ diệu.
Hoa Miểu Miểu mặt không chút thay đổi nhìn cái điện thoại khéo léo nhưng đầy đủ chức năng trong tay, phát ra tiếng cảm thán nho nhỏ về công nghệ thần kỳ.
Quả nhiên, quảng cáo nói đúng — khoa học kỹ thuật, thủy chung đến từ nhu cầu của con người.
Quan trọng là năm trước cái điện thoại này còn có cái giá cắt cổ nhưng năm nay đã giảm giá để nàng có thể dễ dàng mua lấy mà sử dụng.
Giọng hát mượt mà của Nora Jones bỗng nhiên vang lên từ di động của nàng.
Nàng không đợi Nora hát đến câu thứ hai đã ngay lập tức bắt máy.
“A, Miểu Miểu sao? Xe của dì có tiếng gì đó lạ lắm, cháu mau đến xem cho dì một chút được không?”
“Dì Phương, đừng lo lắng.” Nàng xem đồng hồ trên tay, vừa đi ra phía cửa lớn của cửa hàng điện thoại vừa trả lời: “Cháu sẽ giúp dì mang xe đến cửa hàng sửa chữa.”
“Thật sao? Thật tốt quá, vậy khi nào cháu qua được?”
“Cho cháu mười phút nhé, cháu sẽ đi xe đạp tới.”
“Cám ơn, dì chờ cháu nhé.”
“Hảo.”
Mới tắt máy thì tin nhắn liên tục được gửi đến máy nàng.
Cửa tự động của cửa hàng đóng lại ngăn cách bên trong với bên ngoài. Nhiệt độ bên trong và bên ngoài giống như trời đông giá rét với mùa hè nóng bỏng.
Tuy rằng rất muốn ở lại bên trong căn phòng điều hòa thoải mái nhưng bước chân của nàng vẫn không ngừng, nhánh chóng bước vào không khí mùa hè nóng hổi ngoài đường. Một bên cô nhét điện thoại vào cái túi đeo trước ngực, một bên nhét tai nghe màu xanh vào tai rồi sải bước đi về phía cái xe đạp màu đỏ rồi lái đến ngã tư phía trước.
Tận đến khi dừng đèn xanh đèn đỏ nàng mới mở máy ra để kiểm tra tin nhắn.
Tin nhắn tìm nàng không ngoài dự kiến đều là của hàng xóm xung quanh từ nhỏ đã nhìn nàng lớn lên.
Dì Vương cần mua nước tương, chú Trương đang sửa nhà cần người giúp trông coi nửa ngày, tiểu muội Lý gia bị thất tình muốn tìm người cùng đi dạo, cả nhà Trần sư phụ đi du lịch muốn mua bảo hiểm.
Nàng đội mũ rơm, chậm rãi đạp xe đến nhà Dì Phương lấy chìa khóa xe rồi rồi lái xe đến cửa hàng sửa xe để người ta kiểm tra, trong lúc đợi kiểm tra thì nàng gọi điện để xử lý vụ bảo hiểm du lịch, trên đường về thì ghé qua mua nước tương và kem Haagen-Dazs, rồi đi đến gọi tiểu muội Lý gia cùng cô đi đưa nước tương rồi tới Trương gia trông coi.
Đồ ngọt tuy rằng không có biện pháp bù lại tinh thần uể oải vì bị thất tình của Lý tiểu muội nhưng quả thật làm cho tiểu cô nương cảm thấy tốt hơn nhiều; Bất luận như thế nào, ăn cái gì đó cũng tốt hơn là nàng đi mua sắm linh tinh những thứ không cần, huống chi con bé còn rất gầy.
“Miểu Miểu tỉ, có phải vì em béo quá nên hắn mới vứt bỏ em không?”
Ngồi ở trên ghế sô pha được công nhân chuyển ra ngoài sân cỏ, Miểu Miểu ngắm cô gái ngồi bên cạnh đã gầy đến còn da bọc xương, cố gắng không mở miệng phê bình cô đã rất gầy rồi, chỉ thản nhiên nói: “Nam nhân thay lòng cũng giống như trời đổ mưa, mẹ phải đi lấy chồng ấy, là chuyện không thể tránh khỏi.”
“Phải không?” Tiểu muội vừa mới tốt nghiệp trung học lên đại học nhìn nàng hoang mang nói.
Miểu Miểu nhún vai, từ chối cho ý kiến nói: “Ai biết được, đại khái thế.”
Có lẽ lời của nàng rất là không có trách nhiệm khiến Lý tiểu muội hoàn toàn không dám kháng nghị mà tự nhiên tiếp thu.
Lúc Miểu Miểu đưa khăn giấy cho nàng, nàng liền không để ý hình tượng mà hung hăng xì mũi, sau đó nói: “Em không thích khóc, trông như con ngốc ấy.”
Nàng giơ lên khóe miệng, lại đưa qua một hộp kem nữa.
“Còn hộp nữa à?”
“Ách, nhưng mà…… Em đã ăn một hộp rồi.” Tử quyên bất an nói.
Đáng thương cho con bé bị quy tắc thẩm mỹ dở hơi của cái thời đại này kiềm chặt.
Miểu Miểu thật muốn nói rằng con bé cần phải ăn nhiều hơn, rồi tăng cường vận động, tuy nhiên bây giờ không phải lúc đưa ra lời phê bình cùng lời khuyên như vậy.
Cho nên nàng lại nuốt lại lời muốn nói, chỉ nhún vai đem hộp kem nho nhỏ đặt ở trên ghế, quay đầu nhìn công nhân đang bận rộn ở phía trước, tiếp tục ăn hộp kem đang cầm trên tay, sự lạnh lẽo tan ra trong cái nóng của mùa hè.
Ai, ăn ngon thật.
Nàng thở dài, cảm thấy hạnh phúc, sau đó nàng liếʍ môi, lại xúc một thìa nữa cho vào miệng.
Cô gái ngồi bên cạnh co đôi chân dài có chút không yên.
Ba giây sau, nàng nghe được Tử Quyên mở miệng hỏi.
“Vị gì vậy?”
Nàng vươn tay cầm lấy hộp kem kia lên nhìn thoáng qua liền đáp: “Nho xanh.”
Tử Quyên cắn cắn môi, chần chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn vươn tay ra cầm lấy.
“Đáng giận, ai thèm quan tâm, em mới không cần ăn uống điều độ.”
Nàng nghe được cô gái nhỏ lẩm bẩm nguyền rủa thì bất giác khẽ nhếch mép.
Trên bầu trời xanh, mấy trắng đang thảnh thơi bay chầm chậm.
Vài bác thợ mộc đang bào đi lớp sơn cũ của đồ gỗ để sơn lên lớp sơn mới.
Miểu Miểu từng miếng từng miếng ăn kem, cho đến khi ăn xong miếng cuối cùng mới đứng dậy vỗ vỗ mông, bỏ lại Lý Tử Quyên lúc này tâm trạng đã tốt hơn để đi vào trong nhà xem xét tiến độ thi công.
Nói thật thì việc giám sát thi công này cũng không đòi hỏi kỹ năng chuyên nghiệp gì, căn cứ theo kinh nghiệm của nàng thì đại bộ phận thời điểm, chỉ cần có mặt trông là được, không cần nói nhiều.
Đương nhiên vẫn sẽ có ngoại lệ, nhưng thợ đều là do nàng tìm đến, đã có nhiều năm hợp tác với nhau nên cũng không xảy ra chuyện gì phức tạp.
Đúng lúc nàng đang đi quanh một vòng, bước vào phòng bếp thì điện thoại để ở cái túi trước ngực liền vang lên.
À, chính là bảo bối Nora của nàng nha.
Miểu Miểu lấy điện thoại ra rồi nhìn thoáng qua.
Người gọi điện không phải ai khác mà cũng là hàng xóm của nàng.
“Miểu Miểu phải không?”
“Vâng.”
“Dì hầm canh gà, cháu có rảnh thì tới đây uống chén canh đi.”
Trang Thục Ngọc cất giọng nói ôn nhu quanh quẩn bên tai.
“Được ạ, cám ơn dì.” Nàng cong khóe miệng, trả lời: “Một tiếng nữa cháu mới có thể về nhà, cháu sẽ tiện đường qua lấy luôn ạ.”
“Phải nhớ nha.”
“Ân.” Nàng gật đầu hứa hẹn.
Trang Thục Ngọc vừa mới ngắt máy thì tin nhắn lại đến vài cái nữa, có điều không có việc gì lớn, nàng rất nhanh dùng điện thoại xử lý mấy chuyện, còn lại thì để lưu lại đến ngày mai làm.
Cái điện thoại này đúng là thứ tốt.
Xử lý xong một việc cuối cùng, nàng cất di động rồi đi ra ngoài đuổi Lý tiểu muội về nhà. Đợi đến lúc nàng tiễn đám công nhân ra về thì mới khóa cửa, trèo lên cái xe đạp màu hồng rồi đem chìa khóa nhà đưa đến công ty của chú Trương.
Trên đường về nàng nhận được điện thoại của Ngô tỉ nhờ nàng mua hộ một chai rượu vang tốt.
Nàng chạy vài cửa hàng với tìm được một chai rượu sản xuất đúng năm đó, rồi lại đặc biệt lái xe cẩn thận đưa đến tận tay khách của Ngô tỉ.
Cũng chính vì thế đợi đến khi nàng về đến nhà thì trời đã sập tối.
Căn nhà hai tầng không có ánh đèn, trong khu thành phố sáng ngời đèn đuốc chỉ có căn nhà đó là tối đen không có chút tiếng động.
Chắc lần sau cô phải tự mở đèn để đợi chính mình quay về. Nàng nhìn căn nhà tối đen rồi chậm rãi lái xe qua đó, sau đó mới cho xe vào nhà.
Xe của ba vẫn để trong sân, trên nóc xe đã lưu một tầng bụi mỏng.
Nàng nhìn tầng bụi đó, cố nuốt xuống một cơn nghẹn vô cớ ở cổ rồi mới dời tầm mắt, dừng hẳn xe rồi đi vào phòng khách. Trong bóng tối nàng sờ lần đến phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước lạnh đổ ra cốc uống.
Nàng cầm cái cốc kia uống ừng ực cho đến khi hết khát mới mớ thôi, sau đó nàng lê bước về phòng khách, tê liệt ngã xuống ghế sô pha mềm mại.
Trong mơ hồ, nàng có cảm giác mình đã quên cái gì đó.
Nàng muốn nghĩ thật kỹ nhưng lại không nghĩ ra. Nàng đã mệt tới nỗi chân tay đau nhức, cũng không muốn nghĩ nữa, đúng lúc đó cơn buồn ngủ đánh úp lại.
Rồi đột nhiên mọi thứ được chiếu sáng.
Có người lái xe vào, đèn chiếu sáng rực.
Nàng mệt mỏi đến độ không muốn tỉnh lại nhưng ánh sáng chói mắt làm cho bản năng của nàng tỉnh táo lại.
“Chuyện gì vậy?” Nàng che khuất hai mắt, oán giận, sau đó chậm nửa nhịp mới nhớ ra nàng đang ở nhà một mình.
Hô hấp bỗng nhiên dừng lại.
Không để ý cơ bắp toàn thân đau đớn, nàng nhanh chóng ngồi dậy, muốn nhanh chóng thích ứng với ánh sáng.
Đèn trong phòng khách đều được mở hết lên mà trước mắt nàng là một người đàn ông mặc bộ đồ tây trang cao cấp.
Nàng ngước mắt nhìn lên liền thấy anh chàng lạnh lùng ở nhà bên cạnh đang từ trên cao mà nhìn xuống nàng.
Thấy người đến là hắn nàng mới nhẹ nhàng thở ra đồng thời tức giận khó chịu mở miệng hỏi: “Anh vào đây làm gì?”
“Đưa canh.” Hắn đem một cái hộp giữ ấm đến lên bàn rồi lại lạnh lùng nhìn cô mà nói: “Nhà cô cũng đâu có khóa.”
Miểu Miểu á khẩu không trả lời được gì chỉ đành trừng mắt nhìn hắn.
Lời này là nói thật, nàng thật sự không nhớ rõ đã khóa cửa hay chưa, bởi vì quá mệt mỏi nên cũng chẳng nghĩ ra.
“Cô đã đồng ý với mẹ tôi là sẽ qua ăn canh.” Hắn mặt không chút thay đổi nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, lại chậm rãi nhíu mày, nói ra một chuyện khác.
“Cô đã quên.”
Đáng chết! Nàng chán ghét cái bộ dáng nhíu mày của hắn!
Nàng cũng ghét bị hắn chỉ trích, giống như nàng mới có ba tuổi!
Miểu Miểu miệng đắng lưỡi khô, khó khăn mở miệng.
“Cám ơn anh đã đặc biệt đem canh đến. Thật có lỗi để anh mất thời gian quý giá.” Nàng thở sâu, đứng dậy tiễn khách, nói: “Ngày mai tôi sẽ đích thân qua nhà anh giải thích với mẹ anh.”
Nhưng người đàn ông này cũng không dễ đuổi như vậy.