Khóe miệng Mặc Vũ Thần giật giật, người phụ nữ này... Anh không biết phải diễn tả thế nào, trông cô cứ như đang ngập trong hố tiền, đầu chỉ nghĩ đến tiền và tiền. Quên đi, thoạt nhìn cô cũng chẳng phải là người đáng tin cậy, đến lúc đó tùy cơ ứng biến vậy.
Sau khi Mặc Vũ Thần rời đi, Kiều Mộng Ly cũng trở về phòng, cô không suy nghĩ quá nhiều về yêu cầu của Mặc Vũ Thần, chỉ đơn giản cho rằng mình phải phối hợp với anh diễn thật tốt vai bà Mặc. Nhưng Kiều Mộng Ly không hay biết rằng, sự hợp tác mà hôm nay cô cho rằng chỉ là điều đơn giản, sau này lại là điều khiến cô trả một cái giá thật đắt.
Đêm đó, Mặc Vũ Thần không quay lại. Đến trưa hôm sau, anh trở về đón Kiều Mộng Ly. Sau khi đưa cô đi mua váy và tạo kiểu tóc, anh trực tiếp đưa cô đi dự tiệc tối. Bữa tiệc được tổ chức trên du thuyền, nghe nói tối nay tàu sẽ ra khơi.
Tim Kiều Mộng Ly đập thình thịch, đột nhiên cô cảm thấy như đang ở trên một con tàu cướp biển, trong lòng có chút bất an. Bởi vì trên du thuyền này có rất nhiều gương mặt lạ mà cô không quen.
Ngay khi lên thuyền, cả hai đã trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây. Không phải kiêu ngạo, nhưng Kiều Mộng Ly chưa bao giờ nghi ngờ vẻ đẹp của mình, hơn nữa người đàn ông bên cạnh cô có phong thái như một vị vương giả, khí chất mạnh mẽ của anh khiến người ta có cảm giác bị áp bức. Mặc Vũ Thần mặc một bộ vest màu đen được cắt may thủ công, với chiều cao một mét chín, phong thái chỉn chu, thể hiện sự quý phái và sang trọng. Ngược lại, Kiều Mộng Ly mặc một chiếc váy đuôi én màu xanh lam, cổ chữ V khoét sâu, lưng hở cao, mái tóc đen được buộc ngẫu nhiên thành đuôi ngựa thấp, làm nổi bật toàn bộ vẻ nữ tính và quyến rũ hiếm có của cô. Hai người đứng cùng nhau, một tiểu thư cao quý, tao nhã như thiên sứ, một quý ông lịch lãm, gương mặt nam thần lạnh lùng như nhân vật bước ra từ tuyện tranh, trên người toát ra khí chất thần bí mê hoặc mọi ánh nhìn .
Từ xa, Mặc Vũ Thần và Kiều Mộng Ly thấy một cặp vợ chồng già đang đi về phía mình, người lên tiếng là nhân vật chính của bữa tiệc đêm nay, ông Dư: "Mặc, thật vinh dự cho tôi vì đã đến."
"Không có gì, ông Dư, chúc mừng sinh nhật!" Mặc Vũ Thần đưa món quà trong tay cho người phục vụ, sau đó nắm lấy tay Kiều Mộng Ly và giới thiệu với vợ chồng ông Dư "Đây là vợ tôi, Kiều Mộng Ly."
Sau đó anh quay lại giới thiệu với Kiều Mộng Ly: "Đây là ông Dư, cũng là chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật đêm nay. Đây là bà Dư."
Kiều Mộng Ly đón nhận ánh mắt của Mặc Vũ Thần, lập tức mỉm cười: "Chào Dư tiên sinh, Dư phu nhân." Từ lúc họ xuất hiện, ánh mắt của Dư phu nhân luôn dõi theo Kiều Mộng Ly, bởi vì cách đây không lâu bà cũng có mặt trong số khách mời ngày hôm đó, đã nhìn thấy người phụ nữ trước mặt này trong hôn lễ với con trai nhà họ Trần. Khi đó Kiều Mộng Ly chính là cô dâu bị hủy hôn.
Thấy Dư phu nhân nhìn mình chằm chằm, Kiều Mộng Ly bắt đầu cảm thấy có chút bất an, nhưng khi nhìn bà ấy, cô cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.
"Cô Mặc xinh đẹp quá! Nhìn thế nào cũng thấy hai người thật xứng đôi."
"Cám ơn Dư phu nhân đã quá khen!" Kiều Mộng Ly quay đầu lại liếc nhìn Mặc Vũ Thần, trong mắt tràn đầy tự hào: "Thật ra, là tôi may mắn mới gặp được Vũ Thần." Lời nói của cô khiến hai vị trưởng lão bật cười.
Sau đó bà Dư lại hỏi: “Hai người kết hôn được bao lâu rồi?”
Bọn họ kết hôn bao lâu rồi?... Kiều Mộng Ly nghĩ đến những gì Mặc Vũ Thần đã nói với cô ngày hôm qua, rằng họ đã kết hôn được nửa năm, nhưng bà Dư đây hình như đã từng gặp cô trước đây nên cô nhanh chóng nói trước khi Mặc Vũ Thần kịp mở miệng: "Tôi và Vũ Thần, chúng tôi mới kết hôn được gần một tháng." Nói xong, cô quay đầu lại nhìn Mặc Vũ Thần, trên mặt mỉm cười, nhưng trong mắt lại có chút bất an, Mặc Vũ Thần cũng đang nhìn cô, lông mày anh hơi cau lại, như thể anh đang hỏi cô đã có chuyện gì xảy ra.