Chương 22

Dù mục đích tặng điện thoại di động của anh là gì thì cô cũng rất cảm động: "Mặc Vũ Thần, cảm ơn anh." Có lẽ chính Kiều Mộng Ly cũng không nhận ra bản thân đã tự nhiên gọi tên Mặc Vũ Thần.

Mặc Vũ Thần cũng hơi giật mình, anh vô thức ngước mắt lên nhìn cô, Kiều Mộng Ly vui vẻ mỉm cười như một đứa trẻ, trông cô có chút ngốc nghếch, không ai để ý rằng trên mặt Mặc Vũ Thần vô thức hiện lên một ý cười nhàn nhạt thấp thoáng giữa đôi lông mày: "Ngày mai cô sẽ cùng tôi đến một nơi để gặp một người quan trọng. Chúng ta sẽ ở đó vài ngày. Cô nên chuẩn bị sẵn sàng."

Kiều Mộng Ly đang hào hứng nghiên cứu chiếc điện thoại mới của mình, đột nhiên nghe thấy Mặc Vũ Thần nói điều này, cô vô thức hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Tham dự một bữa tiệc."

"Tôi có phải tham dự bữa tiệc này không?"

Mặc Vũ Thần đột nhiên nheo mắt, anh lạnh lùng nói: "Cô lấy đâu ra nhiều câu hỏi như vậy?"

"..." Kiều Mộng Ly mím môi cười, không dám hỏi thêm gì.

“Đến lúc đó, cô chỉ cần ở bên cạnh tôi, làm một bà Mặc thật tốt, ít nói, cười nhiều. Hãy nhớ rằng chúng ta đã kết hôn được nửa năm, chúng ta là một đôi rất rất yêu nhau.” Khi nói, Mặc Vũ Thần nhìn chằm chằm vào Kiều Mộng Ly thật lâu, trong đôi mắt lạnh của anh tỏa ra một cảm giác áp bức và nguy hiểm khiến người đối diện không khỏi rùng mình.

Não của Kiều Mộng Ly nhanh chóng hoạt động, cô ghi nhớ những lời của Mặc Vũ Thần, bất kể có hiểu hay không, cô cũng gật đầu và mỉm cười tỏ ra mình đã hiểu. Kiều Mộng Ly chớp chớp đôi mắt to tròn, ngoan ngoãn trả lời: "Đừng lo, tôi đã ghi nhớ hết rồi. Anh Mặc còn muốn dặn dò gì nữa không?"

Mặc Vũ Thần liếc nhìn Kiều Mộng Ly và hỏi: "Cô gọi tôi là gì?"

"Anh Mặc."

“Hửm?” Đôi mắt người đàn ông nheo lại đầy nguy hiểm.

Kiều Mộng Ly lập tức sửa lời: “VũThần.” Cười đi, cười đi, đừng có tức giận. Kiều Mộng Ly lẩm bẩm tự nhắc nhở mình.

Mặc Vũ Thần nhướng mày và không nói gì nhưng trên mặt anh viết rõ hai từ bất mãn.

Kiều Mộng Ly lại cười thật sâu, cô nuốt khan, sau đó bất đắc dĩ phun ra hai chữ thật dịu dàng và quyến rũ: "Chồng~!"

"Nhìn vẻ mặt của cô, có vẻ như cô không sẵn lòng lắm." Mặc Vũ Thần chế giễu nói. Anh đứng dậy, Kiều Mộng Ly chỉ có thể chạm tới vai anh, Mặc Vũ Thần cúi đầu nhìn cô, đột nhiên giơ tay nhéo chiếc cằm nhỏ của cô, buộc cô phải nhìn anh.

Khí chất trên người Mặc Vũ Thần luôn khiến cho người khác cảm giác anh là vị vua thống trị thế giới, Kiều Mộng Ly không muốn đứng cạnh anh vì bản thân trông như một người hầu, vì vậy cô mạnh dạn đón nhận ánh mắt của anh và mỉm cười dịu dàng.

"Nếu cô biểu hiện không tốt, tôi sẽ bán cô cho Phố đêm." Ở Thành phố C không ai không biết Phố đêm là địa điểm giải trí đen tối nhất của thế giới ngầm.

Cơ thể Kiều Mộng Ly chợt cứng đờ, cô nhìn người đàn ông lãnh đạm này, tin rằng lời anh ta nói là thật. Không thể không nói là cô không sợ, nhưng dù có sợ đến đâu thì cô cũng không thể biểu hiện ra ngoài lúc này.

Kiều Mộng Ly đột nhiên vòng tay qua cổ Mặc Vũ Thần, kiễng chân lên, từ từ chạm môi mình vào môi anh, cuối cùng ghé vào tai anh, thở ra hơi thở tươi mát: “Đừng lo, tôi sẽ khiến tất cả đàn ông ở thành phố C phải ghen tị với những gì anh Mặc đang có, cho họ thấy cô Mặc là một người vợ xinh đẹp, phóng khoáng, dịu dàng và tao nhã thế nào.”

Hành động đột ngột này của Kiều Mộng Ly thực sự làm Mặc Vũ Thần choáng váng, cô vừa nói xong thì anh cũng nhanh chóng đẩy cô ra, giả vờ bình tĩnh: “Được rồi, tôi sẽ chờ xem bà Mặc biểu diễn, nếu cô diễn tốt, tôi sẽ thưởng cho cô mỗi ngày một triệu.”

Kiều Mộng Ly hai mắt chợt sáng lên, cô vừa nghe được cái gì vậy? Một triệu một ngày? Không cần suy nghĩ, cô nhanh chóng đồng ý: “Được, tất nhiên là được, sẽ không có chuyện gì, anh cứ tin tôi đi, nhất định sẽ không sao!” Kiều Mộng Ly vừa hùng hồn tuyên bố, vừa không quên vỗ ngực.