Phương Quỳnh cũng mỉm cười giới thiệu với mọi người:
“Cô Lạc không chỉ là chủ phòng trưng bày, những bức tranh của chính cô ở trên thị trường thứ cấp năm ngoái bán ra với giá cao đến bảy con số, hơn nữa, tranh của cô ở giới nghệ thuật nước ngoài được công nhận, bất luận là ở trong nước hay là ngoài nước đều có công năng bảo tồn giá trị.”
Những doanh nhân này có lẽ không hiểu nghệ thuật, nhưng khi nghệ thuật trở thành hàng hoá, không ai sắc sảo hơn bọn họ.
“Nếu đã như vậy, cô Lạc đây có thể phải cho tất cả chúng tôi một cơ hội kiếm tiền rồi.”
Lông mày Lạc Thi hơi dựng.
Nếu là trước đây, cô nghe được có người trắng trợn đến mức đem tác phẩm nghệ thuật của cô làm công cụ kiếm tiền, cô sớm đã quay mặt bỏ đi rồi.
Nhưng bây giờ, cô kiềm chế lại kiềm chế, không chỉ kiềm chế sự nóng giận, còn có thể nặn ra một nụ cười khách khí:
“Đương nhiên, ngài nếu như có hứng thú, tôi có thể bất cứ lúc nào đem phương thức liên lạc của phòng trưng bày của đại diện tác phẩm của tôi đưa cho ngài.”
Thế là mọi người cười nói trao đổi cách thức liên lạc, Trịnh Mịch trước đó được mọi người ưu ái sớm không biết bị người khác bỏ quên ở góc nào rồi.
Cô ta ngồi cách bàn đầy tiếng nói cười ồn ào nhìn về Lạc Thi đang ngồi giữa Phó Dư Thâm và Phương Quỳnh, ngẩng đầu đem rượu vang ở trong cốc uống cạn.
“--- cô rất đắc ý chứ gì.”
Tiếng nước nhỏ tí tách trước bồn rửa, con ngươi Lạc Thi cụp xuống, đối với Trịnh Mịch xuất hiện ở đây không hề ngạc nhiên.
Trịnh Mịch nhìn bộ dạng này của cô càng thêm tức giận:
“Cô đừng cho rằng cô trèo lên được cành cao rồi tôi liền sẽ sợ cô, liền sẽ hối hận, tôi nói cô biết, kể cả cô cùng tôi kết thúc hợp đồng tôi cũng không sợ, dựa vào thực lực của tôi còn ở lại phòng trưng bày Eden mới là bị lãng phí, rời xa Eden, tiền đồ của tôi chỉ sẽ tốt hơn, cô đợi mà xem!”
Lạc Thi cẩn thận đem nước trên tay lau khô, xoay người bình tĩnh nhìn chăm chú vào Trịnh Mịch.
“Có biết hôm nay Phương Quỳnh tại sao giúp tôi không?”
Trịnh Mịch sửng sốt: “ … Tất nhiên là vì cô cùng với vị Phó tổng kia có quan hệ, còn muốn ở trước mặt tôi khoe khoang một lần phải không? Lạc Thi, tôi nghe nói cô trước đây gia cảnh cũng rất tốt, cho dù bị đuổi ra khỏi nhà, cũng không đến mức tự cam đoạ như vậy…”
“So với kẻ ngốc càng buồn cười đó là, là đến quy tắc của trò chơi đều không hiểu rõ, lại tự cho rằng mình là người thông minh.”
Lạc Thi đứng dưới ánh đèn trắng lạnh, một thân váy dài trắng trơn với hoa văn tối có hình dáng ưu nhã, sấn đến dưới làn váy bắp chân càng tinh tế cân xứng, như là hàng xa xỉ trong tủ kính sang quý bất phàm.
Nhưng Trịnh Mịch biết, trên người Lạc Thi mặc chỉ là một cô gái chưa tốt nghiệp tiểu học ở mỹ viện của cô đặt may cho cô cái váy nhãn hiệu gì cũng không có.
Vẫn như cũ, đem một thân hàng hiệu thêm lên người Trịnh Mịch phụ trợ đến mức hoá lố.
Lạc Thi đem giấy lau tay nhẹ nhàng vứt vào trong thùng rác, lãnh nhiên đối mắt nhìn cô:
“Hợp đồng Kết thúc hợp đồng và thoả thuận bồi thường vi phạm ngày kia tôi sẽ cùng gửi cho cô, nhưng triển lãm cá nhân của tuần tới sẽ tổ chức như dự kiến, bởi vì tranh của cô cho dù có tệ đến đâu, cũng vẫn là tài sản của phòng trưng bày chúng tôi.”
“Lạc Thi, cô—”
Câu nói tranh rất tệ đó rõ ràng đã chạm vào tôn nghiêm của một nghệ thuật gia, Trịnh Mịch tức đến dậm chân.
“Tuy rằng mọi người không phải dễ tụ dễ tan,” Lạc Thi bày ra một nụ cười mang tính công việc, “Nhưng tôi chân thành cầu nguyện cho cô giáo Trịnh Mịch tương lai có thể ở trong giới nghệ thuật danh tiếng vươn xa, toả sáng rực rỡ.”
Nói xong, không đợi Trịnh Mịch kịp phản ứng, Lạc Thi đã bước đi ung dung bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Điện thoại trong túi rung lên, là của A Hàng đang ăn mì ở quán nhỏ ven đường dưới nhà gọi đến.
“Chị Thi thế nào rồi, triển lãm tranh có phải không làm được nữa? Không làm nữa, em bây giờ sẽ gọi cho Tư Kỳ bảo cô ta đem những việc cần dừng lại đều dừng lại …”
Lạc Thi mặt không biểu cảm: “Nghĩ nhiều rồi, triển lãm tranh vẫn phải mở.”
Tiến độ buổi triển lãm đã trải qua hơn một nửa. phí vận chuyển phí tuyên truyền tất cả mọi thứ tốn hết một đống, bây giờ nói huỷ bỏ, vậy số tiền đã bỏ ra thực sự đến cả tiếng cũng chưa nghe được.
Lạc Thi lại là không nhạy cảm đối với những con số, thì khoản tiền này cũng có thể tính rõ.
“Thay tôi liên hệ với luật sư, sắp xếp một chút thời gian gặp mặt, chuẩn bị triển lãm tranh trực tuyến của tuần sau, còn lại tôi trở về sẽ cùng mọi người nói tỉ mỉ hơn.”
Lạc Thi cúp điện thoại.
Nhìn bề ngoài, cô được xem là khí thế mạnh mẽ chống đỡ đem chuyện này xử lý xong xuôi.
Nhưng điểm tính khí cô chiêu không hợp thời đó của cô lại bộc phát, khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Phòng trưng bày không phải là ngành trong thời gian ngắn có thể nhìn thấy lợi nhuận, mỗi lần mở một cuộc triển lãm tranh đều là đang vì đặt nền tảng cho thành công của nghệ thuật gia, khiến cô tự mình móc số tiền làm ra , lót đường cho Trịnh Mịch, đây sao lại không khiến người khác tức giận được?
Chính vào lúc này, cô bước ra khỏi phòng vệ sinh không bao xa lại ngửi thấy một mùi thuốc lá.
“… ở đây chẳng qua là lối thoát hiểm, cũng phải trừng tôi?”
Trong hành lang tối om không ánh sáng , một chút ánh lửa đỏ sang sang tắt tắt, dường như có thể nghe thấy tiếng tanh tách đốt cháy cỏ thuốc, Phó Dư Thâm cả người đồ vest giày da, tuỳ ý tựa người bên cạnh cửa thoát hiểm, sau khi rời xa khỏi bàn rượu lịch sự, đôi mắt màu sơn của anh giống như bị màn đêm làm mờ đi, bóng tối thâm trầm đến mức có thể nhấn chìm người vào bên trong.
Lạc Thi không ngờ rằng người trốn ở đây hút thuốc là Phó Dư Thâm.
“Tại sao không ở bên trong hút thuốc?”
Tuy nói bên trong không được phép hút thuốc, nhưng những khách của bàn đó không giàu thì quý, nói không chừng chủ của những nhà hang này đều là bạn bè làm ăn thường đến, không có ai sẽ để ý đến những quy định này.
“Đến cả thuốc cũng cho tôi hút, xem ra em thực sự thay đổi tính rồi.”
Phó Dư Thâm đem điếu thuốc vừa mới châm ở trong tay ấn tắt vào trong thùng rác.
Người nói có lẽ không có ý gì, nhưng Lạc Thi lại sững sờ trong giây lát.
Loại chi tiết này, thực tế cô từ khi rời khỏi nhà tự mình dốc sức làm, chưa từng để ý đến.
Cô mất đi gia cảnh, mất đi núi dựa, khắp nơi đều có chỗ nhờ vả người khác, không còn là cô chiêu nhà họ Lạc được người khác vây quanh nâng bế.
Trên chốn xã giao hít mây nhả khói, cô chỉ có chịu đựng, mỉm cười.
Bởi vì cô biết, những người đó chỉ là bề ngoài khách sáo, không có ai để ý đến thích ghét của cô.
Lạc Thi cụp mắt nhìn theo tàn thuốc trong thùng rác, trên đống tro tàn vẫn còn đọng lại hơi ấm chưa tan.
“Vừa nãy tôi và Trịnh Mịch nói chuyện… anh đều nghe thấy rồi?”
Phòng rửa tay cách nơi này không xa, hành lang vắng không, âm thanh lớn chút sẽ có tiếng vang.
“Em ý chí chiến đấu sục sôi, nói năng có khí phách, tôi muốn không nghe thấy cũng hơi khó,” Phó Dư Thâm thong thả ung dung nói, “vì vậy, bây giờ có thể trả cho tôi một sự trong sạch rồi?”
Thấy Lạc Thi vẫn chưa hiểu rõ, anh nói:
“Tôi nếu như muốn báo thù em, lúc nãy em bước vào tôi có thể làm như không quen biết em, sau đó lại ở trước mặt em tuyên bố mua hết tất cả tranh của Trịnh Mịch— em biết những bức tranh của cô ta gộp lại, đối với tôi mà nói cũng không hề đắt.”
Nghĩ đến khả năng này, lửa giận của Lạc Thi lập tức nổi lên, không chút do dự buột miệng thốt ra:
“Anh dám!”
Trong phòng vệ sinh mơ hồ có tiếng bước chân, ước chừng là Trịnh Mịch khóc đủ rồi đi ra.
Phó Dư Thâm hướng về Lạc Thi bước vài bước.
“Tại sao lại không dám? Là em cho tôi cái mũ mang mác báo thù trước, nếu trận mắng này đã chịu rồi, tôi không ngại thật sự thực thi…”
Trong tầm mắt đã thoáng thấy bóng dáng của Trịnh Mịch bước ra khỏi phòng vệ sinh, Lạc Thi thấy Phó Dư Thâm trước mắt một bộ dạng như thực muốn đi tìm Trịnh Mịch .
Làm không công đã thảm rồi, Lạc Thi tuyệt đối không để cho đồ phản bội Trịnh Mịch lại bởi vì cô mà kiếm được bộn tiền nữa.
Hành động so với suy nghĩ còn nhanh hơn.
Khi hồi thần lại, cửa lối thoát hiểm đã đóng lại.
Trịnh Mịch từ bên cạnh đi ngang qua chỉ kỳ lạ nhìn một cái cánh cửa đang phát ra tiếng động, dừng lại một chút, rất nhanh liền nhấc chân đi xa.
Tiếng giày cao gót gõ xuống đất dần dần biến mất.
Cách một cánh cửa, đem Phó Dư Thâm kéo vào bên trong, Lạc Thi nghe thấy tim mình đập như sấm, đập đến điếc tai.
Đèn sáng rồi lại tắt.
Trong hành lang bé nhỏ, làn váy mềm mại cùng chất vải âu phục gắng gượng cọ xát, âm thanh hơi thở trộn lẫn, sống lưng của hai người thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
Lạc Thi từ trong những suy nghĩ hỗn loạn hồi thần lại.
Cô lúc này mới nhận thức được, tay của cô đang nắm chặt cổ tay của Phó Dư Thâm, vì để ép anh lùi đến sau cửa thoát hiểm tránh Trịnh Mịch, cô hầu như ấn phần thân trên của mình lên trước ngực anh.
Toàn bộ tâm trí trống rỗng trong giây lát.
…Cô đã làm những gì?
Lúc lâu ngẩng đầu, Lạc Thi có chút không biết làm sao khi nhìn lên đường quai hàm căng chắc của anh, lại vì anh từ đầu đến cuối không nói gì ngầm đồng ý, Lạc Thi càng thêm không biết nên như thế nào để xong chuyện.
“... Phó, Phó Dư Thâm?”
Giọng nói thanh lạnh của cô trong bóng tối thêm vài phần mềm mại.
Thân thể mềm mại chỉ thuộc riêng về nữ tính mảy may tất hiện mà ép chặt anh, anh có thể thoát ra, nhưng cho dù thế nào, tựa hồ đều không thể tránh khỏi sẽ khiến khoảng cách mờ ám của giây phút này càng bùng nổ hơn.
Yết hầu hơi động, người đàn ông thở phào một hơi, lại dường như có chút bực bội hừ một tiếng.
Cô luôn có thể dễ dàng như vậy.
Dễ dàng như vậy, khiến cho anh tự cho rằng quyết tâm không thể nào vỡ, tan tác đến rối tinh rối mù.
Qua một lúc lâu, lúc lại mở miệng, trong âm điệu lạnh lẽo của Phó Dư Thâm mang theo ảm đạm mà ngày thường tuyệt đối không có, phảng phất đang nhẫn nhịn điều gì, có chút khàn khàn như đau ốm:
“Muốn tôi đứng về phía em, có thể.”
“Lạc Thi, em chịu thua đi, em muốn cái gì, tôi đều có thể cho em.”