Có câu nói rằng "băng than không nằm chung một chậu, nóng lạnh không đến cùng với nhau"[1], tại Tu Chân giới, hai đạo chính tà xưa nay không thể cùng tồn tại được. Chính đạo phong thịnh thì thiên hạ thái bình, tà đạo thế cường thì khó tránh khỏi cảnh dân chúng lầm than.
Từ tám ngàn năm trước, môn phái tu chân đầu tiên được ra đời giữa nhân gian, kể từ đó hai phe chính tà tranh đấu không ngơi. Trong lúc ấy hai phe có thắng có bại, ai cũng không thể đè đầu được ai.
Người đời những tưởng trận chiến chính tà như thế sẽ không bao giờ có hồi kết, ai ngờ lại có một vị kiếm tu thiên tài xuất hiện ngang trời. Hắn dẫn đầu Đông Linh Kiếm Các trừ gian diệt ác, trôi qua trăm năm, quả thực đã san bằng được tà đạo.
Yêu Hoàng mà chính đạo cho rằng không ai có thể diệt được, Cố Dư Sinh gϊếŧ. Tuyết Y Thiên Thành mà các tu sĩ cho rằng không ai dám nhúng tay vào, Cố Dư Sinh diệt. Đến ngay cả Ma Linh họa thế mà người đời không một ai phát hiện tung tích cũng bị tan thành tro bụi bởi sức của một mình Cố Dư Sinh.
Kể từ ngày có Cố Dư Sinh, tà tu trên đời này chẳng làm nên nổi trò trống gì, nhân gian cuối cùng cũng được đón những ngày tươi đẹp. Các tu sĩ cũng tôn hắn là thiên hạ đệ nhất, họ thi nhau viết sách xây miếu dựng bia, sôi nổi cực kỳ.
Bất kể chính tà, Đông Linh Kiếm Các đều sẽ ra tay trừng trị một khi phát hiện chuyện ác, thành thử nhiều năm qua, ân oán chất chứa giữa họ và các đại môn phái sâu sắc vô cùng. Trước khi Cố Dư Sinh trừ ma, những lời chỉ trích cùng lưu ngôn phỉ ngữ cứ liên miên không dứt. Sở dĩ bây giờ chịu ngừng lại, đó là do hắn đã đồng quy vu tận với Ma Linh mất rồi, đến lúc trở về Thương Lăng Phong, hắn đã là một cái xác.
Lúc xác của Cố Dư Sinh được đưa về môn phái, Linh thú mở đường, dân chúng khóc thương, tu sĩ cấp cao từ các phái theo hộ. Tiền giấy được rải như tuyết từ bình nguyên phương Bắc vào mãi Đông Linh Kiếm Các phương Nam. Hạc Ngũ Kỳ, thủ lĩnh của Liên minh Ngũ phái phương Bắc đích thân đỡ quan tài đi bộ đưa tiễn hắn, đây cũng được coi là đám tang long trọng độc nhất thế gian.
Ấy nhưng, khi đội đưa tang đến Thương Lăng Phong, đứng trước sơn môn lại chì có một vị nam tử áo xanh.
Theo lời kể của Hạc Ngũ Kỳ, lúc đó, người nọ đứng lẻ loi trong gió tuyết tựa như một cây hàn mai, tố diện yên mi[2], môi mỏng nhấp khẽ, vẻ mặt dù bình thản như nước, nhưng đến khi đội đưa tang đến gần thì y lại mở nắp quan tài ra ngay lập tức, ôm lấy xác Cố Dư Sinh rồi ngự kiếm rời đi, biến mất kể từ đó.
Cuối cùng, Hạc Ngũ Kỳ nhìn vào ngọn núi bao la đã trở nên vắng lặng ấy, khuôn mặt lộ ra nét cười khổ thổn thức: "Y là trưởng lão Thích Anh còn sót lại của Đông Linh Kiếm Các."
Đông Linh Kiếm Các đối đầu gay gắt với tà đạo nhất, cho nên bị trả thù cũng là nặng nhất. Trăm năm huyết chiến qua đi, đại phái đệ nhất phương Nam một thời nay gần như đã chẳng còn một cao thủ nào, bây giờ Thích Anh cũng mang xác của chưởng môn đi biệt tích, chỉ còn lại các đệ tử bình thường không chịu rời đi cố thủ môn phái,
Do vậy, các phái chính đạo rất sẵn lòng cho vị kiếm tu này vinh dự cao nhất. Dù sao Cố Dư Sinh cũng thực sự là một tu sĩ chính trực đã cứu rỗi thiên hạ, vả lại, một Cố Dư Sinh đã chết cũng chẳng thể tranh đấu gì với họ, đây mới phải là vị anh hùng khiến người ta yên tâm nhất.
Vốn dĩ, nó đáng lẽ sẽ là cái kết của Đông Linh Kiếm Các, mang theo tiếng tăm anh liệt và những cỗ huyền quan[3] treo đầy trên vách núi, dần dần mai danh ẩn tích. Hoặc nó sẽ trở thành một câu chuyện trong các lầu trà quán rượu ở nhiều năm về sau, hoặc là sẽ bị chôn vùi bởi những câu chuyện lý thú mới, cứ thế bị người ta lãng quên.
Tuy nhiên, vẫn có người không muốn nó kết thúc như vậy.
Lúc Thích Anh mở mắt ra, y đã ở trong động Vô Cấu mà mình thường bế quan, hơn nữa cái xác lạnh lẽo của Cố Dư Sinh đã biến mất.
Vài tiếng hạc kêu ngân nga xa xăm truyền đến từ ngoài động, thần thức y đảo qua, trông thấy một ông lão thanh bào đang đứng trước trận pháp nhìn quanh.
Thích Anh biết, mình đã thành công rồi.
Lúc này Cố Dư Sinh vẫn chưa phải chưởng môn của Đông Linh Kiếm Các, mà người đang đứng ngoài động, chính là chưởng môn tiền nhiệm —— Thẩm Phùng Uyên, thầy của Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh có tính cách mạnh mẽ và cực kỳ khép kín, hắn không hề tin tưởng vào điều gì ngoài kiếm của mình, có thể ví hắn như một kiếm tu kiểu mẫu.
Trong khi đó, Thẩm Phùng Tuyết dù cũng là một cao thủ kiếm tu cảnh giới Luyện Thần Hoàn Hư, đan thai đã kết kiếm linh, nhưng tính tình lại trái ngược hoàn toàn với đệ tử của mình, không khác gì một ông cụ hiền hòa.
Chính do Thẩm Phùng Uyên bỏ mình nên Cố Dư Sinh mới lên kế nhiệm. Bây giờ gặp lại gương mặt hiền lành xưa kia này, tuy là một người có cảm xúc luôn phẳng lặng như Thích Anh cũng phải hơi xúc động, y thở dài: "Chưởng môn sư huynh, lâu rồi không gặp."
Lai lịch của Thích Anh tại Đông Linh Kiếm Các là một bí ẩn, ngay cả Thẩm Phùng Uyên cũng chỉ nhớ người này đã xuất hiện ngay từ thuở thiếu thời của mình thôi. Chuyện kể rằng vào một đêm nọ, trên quan tài của tổ sư gia đột nhiên mọc lên một ngọn cỏ xanh, sau một tháng thì hóa thành người, tự xưng là Thích Anh. Cỏ này tuy là yêu nhưng lại không có yêu khí, tu vi còn chẳng thua gì các trưởng lão trong môn, quả thực có thể gọi là chuyện lạ.
Chưởng môn tiền nhiệm đoán y chắc có duyên với tổ sư gia nên bèn phá lệ thu y làm đệ tử, về sau thế hệ bọn họ tiếp nhận chức vị, Thích Anh liền thành Thanh Nang trưởng lão quản lý Dược Các.
Thích Anh là cỏ cây thành linh nên cũng khô khan như khối gỗ, dẫu nhập môn trễ hơn Thẩm Phùng Uyên nhưng lại chẳng mấy khi gọi hắn là sư huynh. Nay bỗng nhiên gọi thế, còn bằng cả giọng điệu thân thiết và hoài niệm như vậy, thực sự khiến Thẩm Phùng Uyên hết sức kinh ngạc.
Thẩm Phùng Uyên thầm nghĩ: Lẽ nào vị sư đệ bình thường khù khờ này lại tẩu hỏa nhập ma rồi?
Thế là hắn bèn bước vội lên xem sao, mà vừa xem thì hắn lại càng kinh ngạc hơn. Thích Anh mới bế quan có bảy ngày, trước đó y có một mái tóc đen nhánh mềm mại, nhưng giờ đây mái tóc ấy trông lại trắng như tuyết, đó quả thực là một dấu hiệu bất thường.
Thẩm Phùng Uyên không khỏi lo lắng nói: "Thanh Nang trưởng lão, tóc ngươi..."
Được hắn nhắc nhở, Thích Anh mới nhận ra sự khác thường của mình, không chỉ bạc đầu trong nháy mắt mà linh khí thảo mộc trong cơ thể cũng gần như cạn sạch rồi. Quay ngược thời gian không phải điều có thể làm được bằng sức mạnh con người, mặc dù đã cố thi triển được bằng năng lực đặc biệt của tiên thảo, nhưng y cũng đã phải đánh đổi cả ngàn năm tuổi thọ, hơn nữa cũng chẳng biết lúc nào mình sẽ khô héo vì dùng hết sinh cơ.
Vậy nên, y nhất định phải để Cố Dư Sinh uống mình trước khi điều đó đến để tránh khỏi đại nạn của Đông Linh Kiếm Các mai này.
Giữ vững niềm tin trong lòng, cuối cùng Thích Anh mới quay về được từ tương lai nơi mà các đồng bối trong môn thương vong gần hết. Gặp lại đồng môn còn sống, y chỉ cảm thấy thân thiết, bởi vậy cách y đáp lời cũng rất mực ôn hòa: "Lúc luyện công có chút sai sót thôi, chưởng môn sư huynh không cần lo lắng."
Nghe thấy lời ấy, nét mặt Thẩm Phùng Uyên càng trở nên lo lắng hơn, hắn nhủ thầm: Thôi rồi, sư đệ đầu gỗ thế mà lại gọi mình sư huynh những hai lần, này là tẩu hỏa nhập ma chắc rồi!
Nhận định mình phải chăm sóc tốt cho cả môn già trẻ của Đông Linh Kiếm Các, vì thế Thẩm Phùng Uyên lập tức nghiêm túc nói: "Đây không phải chuyện nhỏ đâu, đệ là y tu mạnh nhất trong các nên nhất định phải để ý cẩn thận mới được. Không bằng ta gửi thiệp mời thần y thiên hạ chữa cho đệ nhé?"
Cố Dư Sinh liều lĩnh, lần nào ra ngoài thì lần đó chắc chắn sẽ bị thương, vả lại thương tích còn muôn hình vạn trạng. Bởi vậy cứ được dăm ba bữa là Đông Linh Kiếm Các lại tổ chức Đại hội Thần y, có thể nói họ là bằng hữu lâu năm của đông đảo các y tu.
Thế nhưng, Thích Anh không hề muốn tận hưởng sớm niềm vinh dự đặc biệt này chút nào, y liếc nhìn lão chưởng môn lắm lời này, đáp với giọng bình thản: "Ta không có bệnh, trái lại là ngươi, ưu tư quá mức không tốt cho việc tu hành đâu. Ở đây có một phương thuốc thanh tâm tĩnh khí, bảo đệ tử môn hạ của ngươi mang về đi, uống vào giờ Thìn mỗi ngày."
"Ồ, đa tạ sư đệ."
Nhận được phương thuốc từ Thích Anh, Thẩm Phùng Uyên yên lòng vuốt ve chòm râu hoa râm của mình, thầm gật đầu.
Coi bộ tình trạng của sư đệ sau khi tẩu hỏa nhập ma vẫn không quá nghiêm trọng, chí ít bệnh cũ gặp ai cũng kê đơn thuốc vẫn y nguyên. Vậy thì hắn... sẽ nhân cơ hội này tận hưởng đãi ngộ dành cho sư huynh thêm vài ngày?
Kiếm tu từ xưa đã lập dị, Đông Linh Kiếm Các thì lại càng là nơi hội tụ của những thành phần khó chơi của Tu Tiên Giới, là người bình thường duy nhất ở đây, Thẩm Phùng Uyên nghiễm nhiên trở thành chưởng môn. Tiếc thay, trong mắt đám đệ tử, một chưởng môn cứ phải phí lời vào những vấn đề có thể giải quyết bằng nắm đấm quả thực chẳng khác nào cái bánh bao dễ bắt nạt.
Vì vậy, để bảo vệ chưởng môn bánh bao nhà mình, các kiếm tu chiến đấu ngày càng hung tàn hơn. Trong số đó, Cố Dư Sinh là kẻ hung mãnh nhất, hôm nay chém chết một con yêu ma, ngày mai lại vạch mặt một tên ngụy quân tử, Thập Hoa Kiếm hầu như chẳng bao giờ tra vào vỏ, khiến Thẩm chưởng môn suýt nữa thì sầu trọc cả đầu.
Thích Anh bế quan quanh năm, đến ngày Cố Dư Sinh lên kế nhiệm chức chưởng môn thì mới biết là có một người như thế, lúc này muốn tìm người cũng chẳng biết tìm kiểu nào, vừa khéo có Thẩm Phùng Uyên ghé thăm, y bèn hỏi: "Bây giờ là năm nào tháng nào?"
Thẩm Phùng Uyên là người nhiệt tình, nghe vậy thì cười đáp: "Lần này đệ xuất quan lại đúng lúc lắm, hôm nay là mùng hai tháng hai năm Thiên Đỉnh thứ mười, vừa khéo là thời điểm trong các tuyển chọn đệ tử mới. Dưới tòa của Thanh Nang trưởng lão đến nay vẫn chưa có truyền nhân y bát nào, đệ có muốn đến chọn xem có hạt giống tốt nào cho mình không?"
Mùng hai tháng hai là mùa côn trùng và rắn rết tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, dân gian mong ngóng Thần Long xua đuổi sâu bệnh nên gọi đây là ngày Long Sĩ Đầu. Ngày này hàng năm, Đông Linh Kiếm Các cũng sẽ thu nhận để tử mới và bồi dưỡng họ để trừ hại cho thế gian.
Thích Anh là cỏ cây thành linh, công pháp tu hành cũng thuộc yêu loại, trước đây y chưa bao giờ nghĩ tới việc thu đệ tử con người nên không hề để ý đến những điều này. Song giờ đây y lại hỏi: "Đệ tử môn hạ của ngươi được bao nhiêu người rồi?"
Địa vị cao nhất của các môn phái tu chân khác chính là đệ tử chưởng môn, nhưng ở Đông Linh Kiếm Các, đệ tử chưởng môn lại là thân phận vô giá trị nhất.
Thẩm Phùng Uyên tốt tính, chỉ cần các thiếu niên thành tâm bái sư là sẽ không muốn từ chối, trông thấy cô nhi lang thang cũng chẳng nỡ lòng bỏ mặc, thỉnh thoảng hắn sẽ mang một đệ tử mới về nhập môn, Cố Dư Sinh cũng là được hắn nhặt về bằng cách đó.
Vì vậy, sau khi nghe Thích Anh hỏi về việc này, tiểu lão đầu bèn ngượng ngùng đáp: "Cũng chẳng có mấy đâu, mới chín mươi chín đứa mà thôi."
Thích Anh không muốn nhận xét gì về số lượng đệ tử chưởng môn đáng kinh ngạc này, nghĩ đến Cố Dư Sinh là vị đệ tử thứ một trăm của Thẩm Phùng Uyên, bây giờ hẳn là vẫn chưa nhập môn, vì vậy y bèn đồng ý lời mời của hắn: "Nếu ngươi đã muốn đi thì mang ta theo cùng luôn."
Thích Anh chưa từng thu đồ đệ, ngày xưa thậm chí không có cả người tưới nước bón phân cho mình, may mà có Thẩm Phùng Uyên thường phái để tử môn hạ của mình tới chăm sóc y, thế mới để cây tiên thảo duy nhất thiên hạ này không mọc què mọc quặt.
Bây giờ thấy y nghe lọt, lão chưởng môn vui mừng khôn xiết, hắn vội vã dắt tiên hạc đến, niềm nở mời: "Sư đệ khó được có hứng, nào nào, lên tiên hạc đi rồi ta với đệ cùng đi."
Lúc này, Thích Anh đang ngồi trên tiên hạc, xung quanh là mây mù mờ mịt giăng khắp Đông Linh Kiếm Các hơn trăm năm qua, những nơi y ngang qua đều là những vách đá cheo leo mà các kiếm tu dùng để rèn rũa bản thân, mọi thứ đều giống hệt như trong ký ức của y.
Y đã trở về, hiện tại trên những vách đá này đã không còn những cỗ huyền quan chất chồng nữa, sư môn của y vẫn còn tồn tại trên đời này, và Cố Dư Sinh vẫn đang sống thật tốt.
Cho nên, lần này, y tuyệt đối sẽ không để đội đưa tang của người khác đến trước sơn môn nữa.
✫✫✫
Chú thích:[1]: Nguyên văn là "băng thán bất đồng khí nhi cửu, hàn thử bất kiêm thì nhi chí"
[2] Tố diện yên mi: Tố diện = đẹp không son phấn, yên mi = mày như làn khói (tui coi ảnh thì lông mày mảnh giống các nương nương trong phim đó)
[3] Huyền quan: Quan tài treo, được sử dụng trong tục huyền táng Trung Quốc xưa, người ta sẽ không chôn quan tài mà treo chúng trên những vách núi cao.