Chương 18: Con đường có quỷ

Lúc này hai mắt Trần Phong tự nhiên nóng ran lên, cảm thấy như sắp nổ tung đến nơi, hắn ôm lấy mắt như muốn móc luôn hai con mắt ra vậy, quằn quại một lúc, Trần Phong mới từ từ mở mắt ra, tức thì hắn nhảy sát lại chỗ thầy Tú, mặt sợ hãi, người như muốn nép sát vào thầy:

- Ối giời ơi! Cái… cái gì vậy thầy?

Thấy Trần Phong hoảng sợ, thầy Tú mới giải thích:

- Bách Quỷ Lộ, con đường này đã biến thành Bách Quỷ Lộ.

- Bách… Bách Quỷ Lộ là sao thầy? – Trần Phong run rẩy hỏi

Thầy Tú vuốt râu ra vẻ chán nản rồi nói:

- Hày! Các ngươi rõ ràng có học từ Hán Việt mà chậm hiểu quá a, xem nhiều truyện tiên hiệp đi à, rồi ta nói gì thì cũng sẽ hiểu.

- Truyện tiên hiệp toàn vẽ mấy con thiếu vải, vú bự, mông to thôi thầy… Tôi đâu có đọc chữ – Trần Phong cãi ngang

Thầy Tú không buồn tranh luận với hắn mà nói tiếp:

- Bách Quỷ Lộ hiểu sát nghĩa là con đường có trăm quỷ, nhưng trăm nó ám chỉ tương đối thôi, ở đây có thể hiểu là con đường có rất nhiều quỷ tụ tập, có thể dưới trăm, nhưng cũng có thể tới hàng vạn. Đứng im và nói nhỏ thôi, đừng kinh động chúng thì chúng sẽ không làm hại ta.

Bây giờ trước mắt Trần Phong, trên con đường hắn vừa đi có hàng trăm người lố nhố trên đường, không đúng, phải là hàng trăm con ma con quỷ mới đúng, đại khái làm âm hồn, vì hắn vẫn chưa phân biệt được thế nào mà ma, thế nào là quỷ, nhưng bộ dáng thì thảm vô cùng. Kẻ thì cụt tay, kẻ thì mất đầu, hoặc là một mảng đầu nát bét, lòi cả óc ra, kẻ thì ruột lòi khỏi bụng lủng lẳng, có kẻ thì quần áo rách nát như vừa bị kéo lê trên đường, có kẻ thì quần áo ướt sũng như vừa bị dìm dưới nước. Lại trong đám lố nhố đó, cũng có oan hồn mặc quần áo giống như thời xưa, kiểu áo dài mũ mấn, cũng có oan hồn mặc chiến bào, hông vẫn còn vỏ kiếm giắt bên. Tất cả hiện ra trước mắt với một cảnh tượng thảm khốc

- Nhưng… nhưng sao ở đâu ra mà nhiều thế thầy?

Thầy Tú chỉ lên trời:

- Ngươi có để ý lúc con quỷ bị ta đốt một tay kia vừa biến mất, thì mây cũng che mờ mặt trăng đi không?

Quả đúng là vậy, nhưng Trần Phong lại không để ý thấy, vì lúc hắn xách balo đi về thì hắn lôi đèn pin ra soi, hắn nghĩ kể cả lúc ấy có bị bảo vệ thật tóm cũng không sao, cùng lắm là bị chửi vài câu rồi cũng tống cổ hắn ra ngoài, thế là hắn thoát khỏi cái nơi quỷ dị này. Bây giờ mặt trăng bị che mờ, nhưng những thứ hắn nhìn thấy lại nhiều hơn, cố trấn tĩnh lại, hắn hỏi:

- Thầy! Sao lắm thể loại ma quỷ thế thầy?

- Ày! Ta cũng đang thắc mắc đây, những oan hồn này là chết tại đây, có nhiều loại trang phục như thế chứng tỏ là có vong chết từ rất lâu rồi, từ thời phong kiến, thậm chí có cả lính triều đình, cũng có vong mới chết nên trên người còn đang mặc âu phục, nhưng vì Mê trận mà không thoát ra khỏi vùng núi này được, tức là mê trận này đã có từ rất lâu rồi. Nhưng mà, con đường này mới mở từ khi có khu mỏ, tức là Bách Quỷ Lộ cũng mới có, vậy kẻ nào đã tạo nên Bách Quỷ Lộ, kẻ đó có liên quan gì tới mê trận ở vùng núi này?

- Mê trận? – Trần Phong ngạc nhiên hỏi

- Vừa rồi không phải ngươi đi mãi mà không tìm thấy đường ra phải không? Tức là ngươi đã lạc vào mê trận, thằng bé con nhà anh chị kia cũng bị lạc vào mê trận nên mới đi hết vòng này đến vòng khác đó a.

- Thằng cu Don cũng lạc vào mê trận? - Trần Phong kinh hãi

- Đúng, như nó không may mắn như ngươi, ta đã cho ngươi đeo Nhiếp hồn chuông, khi ngươi đi chuông sẽ rung, nên đám ma quỷ kia mới không dám lại gần ngươi.

Trần Phong như đã hiểu được vài chuyện lúc đầu còn thắc mắc, hắn hỏi tiếp:

- Mê trận? Mê trận là gì thầy?

Thầy Tú lúc này mới lắc đầu nói:

- Hày! Giờ cũng không phải là lúc có thể nói hết cho ngươi hiểu được, ta chỉ có thể nói ngắn gọn thôi, ngươi chắc từng nghe nói đến Thiên Linh Cái chứ?

- Dạ vâng, truyện với phim có nhắc đến

Nghe thầy Tú giải thích Trần Phong mới vỡ lẽ, thì ra Thiên Linh Cái theo thầy biết có 4 cấp độ, cấp độ 1 là Thần giữ của, cái này thì hắn nghe thấy nhiều. Cấp độ 2 là Sát Long, trấn yểm long mạch của một mảnh đất, thuật Phong thủy tà ác cũng hay nhắc đến. Cấp độ 3 là Huyết đen có thể thông thiên đoán vận, thu hút tài lộc, mà điển hình là vụ án thầy Hai Tưng chấn động một vùng miền Tây ngày nào. Còn Mê trận này là cấp độ 4 – Luyện Thần.

Với cách luyện Thiên Linh Cái ở cấp độ 4 thì có rất ít người biết về cách này. Vì nó vượt xa sự tưởng tượng của con người và hiện nay hầu như là không còn nữa. Cách luyện của cấp độ này thay vì dùng mỗi đầu của vật tế thì Pháp Sư sẽ sử dụng thêm cả chân, cả tay, ruột gan, nội tạng rồi dùng những bộ phận này chôn lên những huyệt đạo của một quả núi hoặc một khu đất nào đó nhằm tạo ra những vị thần cai quản vùng đất đó. Đầu sẽ chôn trên đỉnh núi, tay chôn ở sườn núi, và chân chôn ở chân núi, thân thể chôn ở giữa núi. Mục đích của cách làm này là để tạo nên Thần Quyền cai quản cả một vùng núi hoặc một khu vực nào đó nhằm bảo vệ những bí mật hoặc của cải trong khu vực đó. Thời xưa trong những lăng mộ lăng tẩm của vua chúa hoặc quý tộc thường có tục lệ phải chôn theo vàng bạc, châu báu và những đồ vật có giá trị. Để tránh việc bị mất cắp trộm mộ và kẻ địch tác động vào mộ làm ảnh hưởng xấu đến hậu thế đời sau. Nên các Pháp Sư đã sử dụng Thiên Linh Cái để làm thần trấn giữ Lăng Mộ. Điều này lý giải vì sao vẫn có những vùng đất hoặc những lăng mộ con người vẫn chưa có thể tiếp cận được hoặc rất khó để vào. Hoặc có vào được thì vẫn bị dính lời nguyền làm ảnh hưởng đến bản thân và gia đình. Nhiều người tử nạn không rõ lý do khi bước vào vùng đất thiêng, cũng có người cảm thấy đuối sức, mệt mỏi, mất phương hướng, ảo giác, ốm đau. Cách làm này được áp dụng ở cả những nền văn minh Lưỡng Hà, Sông Nin, Sông Hằng…

Ngoài việc sử dụng bùa chú này để bảo vệ các lăng mộ của vua chúa hoàng tộc ngày xưa thì các tướng cướp cũng thường dùng cách này để trấn giữ kho báu cướp được trên một ngọn núi hoặc trong một hang động nào đó, và cũng có người sử dụng cách này để bảo vệ những bí mật liên quan đến hậu thế đời sau.