Chương 17: Âm Dương Tuệ Nhãn

Không nói thêm câu nào nữa, nó chạy thẳng khuất vào bóng tối âm u, lúc này thầy Tú mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngoái lại nhìn Trần Phong, giờ hắn còn đang đực mặt ra, muốn nói lắm nhưng á khẩu không nói lên lời, thầy Tú cũng biết hắn đang nghĩ gì nên giải thích luôn:

- Ngươi nhớ kỹ, từ giờ về sau, đi đêm mà có ai gọi sau lưng thì tuyệt đối không được thưa, có thể quay lại nhìn nhưng tuyệt đối không được thưa nếu chưa xác định đó là người hay ma

- Người… người bảo vệ vừa rồi – Giờ Trần Phong mới lắp bắp

- Đó không phải bảo vệ, bảo vệ nào mà đi đêm lại không cầm theo đèn pin, mặc dù đêm trăng có sáng, nhưng đứng từ xa không thể nhìn rõ ai với ai, lại nhìn ra ngươi là người thanh niên. Đó là quỷ, nhưng tên quỷ này không tầm thường, ta chưa nhìn ra bản chất của nó, nên cũng không dám mạnh tay.

Lúc này Trần Phong mới ngồi sụp xuống run rẩy:

- Thôi thầy ơi, cho tôi về, tôi sợ lắm rồi. Tôi còn mẹ già con nhỏ. À! À không không! Tôi còn em Ngân chưa được hôn cái nào, đời trai chưa được nếm vị mặn ngọt tình yêu thầy ơi!

Lúc này thầy Tú mới đánh đuổi được con quỷ nên tinh thần cũng hưng phấn, thầy cười rồi nói:

- Hà hà hà! Tiểu tử, người chưa chết được đâu. Ngươi á! Ngươi còn phải nếm nhiều cái… mặn lắm! Hà hà hà!

Nhưng Trần Phong nhất quyết giãy nây nẩy lên, hắn cứ ngồi đấy lải nhải đòi về cho bằng được, thầy Tú vẫn thư thái, cười rồi nói:

- Được, tiểu tử ngươi đã nói thế thì xem ngươi có bản lĩnh không?

Rồi thầy đeo chiếc chuông vào tay Trần Phong:

- Đây là Nhiếp hồn chuông, mỗi lần tiếng chuông vang lên sẽ chấn nhiếp ma quỷ, ngươi đeo vào rồi về đi.

Trần Phong giơ chuông lên lắc lắc, rõ ràng không có quả lắc thì làm sao phát ra âm thanh được, hắn ngước lên nhìn thầy Tú nghi hoặc, cái lão già biến thái này lại định chơi xỏ mình à, thấy ánh mắt của Trần Phong, thầy Tú vuốt tí râu dưới cằm rồi nói:

- Nhiếp hồn chuông thì chỉ có âm binh ma quỷ mới nghe thấy, ngươi đừng có nhìn nó nhỏ mà coi thường, nếu biết sử dụng, một tiếng chuông có thể vang vọng khắp âm ti địa phủ, triệu gọi âm binh, chấn nhiếp quỷ thần, hày… bảo vật này đưa cho ngươi thật không nỡ mà.

Nói xong thầy Tú cũng ra vẻ tiếc nối lắm, cái này thầy nói thì Trần Phong cũng tạm tin, dù sao lúc này hắn cũng trực tiếp nhìn thấy tay cầm chuông của thầy đập vào con quỷ bảo vệ kia khiến nó cháy mất một cánh tay, Trần Phong cúi chào từ biệt thầy rồi chạy thẳng theo lối đường cũ về, còn thầy Tú cứ đứng đó, nhìn theo bóng lưng hắn như chờ đợi.

Trần Phong đi thẳng mà không quay đầu, thực ra lúc này hắn cũng đang phân vân lắm, nói gì thì nói, thầy cũng đang giúp thằng cu Don, giúp chú Trai cô Hến, mà hắn đã nhận lời với cô chú rồi, thầy và anh Cường cũng rất tin tưởng hắn, vậy mà giờ đây hắn lại bỏ thầy lại về một mình. Nhưng ai sẽ nghĩ cho hắn, không pháp lực, không khả năng, không biết bất kỳ cái gì cả, nhà có mỗi một mình hắn là con trai, không anh chị em, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì bố mẹ hắn sẽ đau khổ thế nào, nhìn bố mẹ cu Don là đủ hiểu. Rồi em Ngân người trong mộng nữa, hắn mới hít hà được tí hơi con gái thôi, còn chưa biết được hơi ấm người con gái ấy như thế nào vậy mà giờ đã vong mạng.

Người ta có thể nói hắn ích kỉ, nhưng hắn có quyền ích kỷ, nếu hắn chết thì ai sẽ sống thay hắn đây. Trong lòng thật khó chịu với mớ ngổn ngang suy nghĩ, nhưng rồi hắn cũng đi đến một quyết định, quyết định thay đổi cả cuộc đời hắn sau này.

- Mình phải quay lại.

Cuối cùng thì Trần Phong cũng hạ quyết tâm, hắn có thể chết, bố mẹ hắn cũng sẽ đau lòng, em Ngân rồi cũng bị thằng khác xơi tái. Nhưng hắn không thể sống cúi đầu với cái danh Kẻ bỏ cuộc. Có thể sẽ không ai biết chuyện này mà lên án, nhưng hắn lại không thể chạy trốn khỏi tòa án lương tâm, cái mà sẽ đi theo hắn cả đời.

Đang định quay bước lại, thì Trần Phong mới giật mình nhận ra. Hắn đang đi đâu vậy?

Con đường này… sao lại???

Từ nãy đến giờ hắn cũng đi khá xa rồi, đúng ra phải tới cổng lối về làng rồi, hoặc ít nhất cũng phải nhìn thấy bốt bảo vệ đằng ấy rồi, sao đi mãi mà không thấy đâu, con đường này đâu có dài đến thế, nhìn đằng trước thì chỉ thấy một con đường cong bám vào chân núi, cong mãi, đi mãi mà không thấy điểm cuối, bây giờ hắn mới thấy rùng mình, hơi lạnh xâm chiếm cơ thể, một cảm giác rùng rợn xâm nhập vào trí não. Cảm thấy không ổn, Trần Phong liền quay lưng bỏ chạy, cuối cùng cũng gặp lại thầy Tú đang đứng quan sát hòn đá, thấy Trần Phong quay lại, thầy mới nhếch miệng cười rồi nói:

- Hầy a! Tiểu tử ngươi nghĩa khí lắm, ta không nghĩ ngươi sẽ trở về nhanh như vậy, ta quả không nhìn nhầm người a. Hà hà hà!

Trần Phong thở hồng hộc, nói là hắn nghĩa khí thì cũng đúng, vì hắn đã hạ quyết tâm quay trở lại, nhưng hắn trở về nhanh như vậy là vì hắn còn đang sợ vãi đái ra quần chứ không phải là chí anh hùng nổi lên, hắn vừa thở vừa nói:

- Thầy! Tại sao… hộc hộc… Tại sao tôi đi mãi mà không thấy… đường về?

- Hừm! Xem ra ta phải giúp ngươi rồi, không thì ngươi cũng khó giúp được ta đó a.

Nói xong, thầy Tú đưa 2 ngón tay lên miệng lẩm bẩm câu chú ngữ gì đó rồi điểm lên giữa trán Trần Phong:

- Âm dương tuệ nhãn! Khai…!