Chương 10: Hắn là người thứ 5

Quá 5 giờ chiều, cơm thợ đã xong xuôi hết, thường thì cơm thợ ăn sớm, để tối còn chuẩn bị bà con làng xóm sang phúng điếu, Trần Phong vừa cùng em Ngân bê mâm bát xong, không biết là đang giúp em Ngân hay đang lợi dụng để lại gần tranh thủ hít hít, nhưng có lẽ trong hoàn cảnh này, hắn cũng không mất liêm sỉ tới mức mà làm thế. Tuyệt nhiên chỉ thấy chăm chăm vào công việc, có lẽ tranh thủ tạo lại mối quan hệ thân thiết chăng. Chỉ có ông Bình vừa uống rượu với mấy ông bạn già vừa lườm lườm, mặc nhiên Trần Phong hắn cũng không biết điều đó. Ông Khất chạm chén với ông Bình cái Cách rồi nói:

- Đấy ông thấy thằng con rể tương lai của ông giỏi chưa, nó đang hộ vợ nó đấy!

Ông Bình thì không nói gì, chỉ lẳng lặng một hơi hết cốc rượu.

Thu dọn xong xuôi, Trần Phong cũng về nhà tắm rửa, vừa mới tắm xong, còn đang mặc quần áo thì ông thày Tàu với bác Diển từ ngoài cổng đi vào, vừa đến giữa cửa phòng khách, bác Diển nói to:

- Ê! Thằng Phong con nhà Phục có nhà không, ra đây bác bảo.

Trần Phong mặc vội bộ quần áo, thò cổ ra ngoài nói:

- Dạ bố cháu đi công tác tỉnh từ đêm qua rồi, có mỗi cháu ở nhà thôi, bác chờ tí cháu chạy sang đám tìm mẹ cháu.

- Không! Bác tìm mày, chứ đâu có tìm mẹ mày, tìm mẹ mày thì có chuyện to đấy cháu ạ.

Sau đó quay sang nói với ông thầy Tàu: “Thằng bé tên đầy đủ là Trần Phong, thằng bố nó là Trần Phục, nhà này từ thằng bố đến thằng con hình như chỉ thích đặt tên có 2 từ thôi, mẹ nó đẻ được mỗi nó thì tịt, nên nó không có anh em nào cả”

Ông thầy Tàu gật đầu rồi chưa chờ Trần Phong mời, đã tự bước chân vào phòng khách, nhìn ngó gian nhà một lượt rồi nói với giọng uy nghiêm:

- Tiểu tử, còn nhận ra ta không?

Trần Phong cúi đầu hành lễ, ông thày Tàu này khoảng trên 50 tuổi, nhưng đến bác Diển nhìn rõ ràng lớn tuổi hơn mà vẫn phải cung kính thì hắn lại càng phải lễ phép hơn:

- Dạ thưa thầy, cháu nhớ, chuyện sáng ngày… Còn chưa cám ơn thầy!

Ông thầy Tàu chẳng nói chẳng rằng, tiến lại gần Trần Phong, đột nhiên, ông giơ tay túm lấy hạ bộ của hắn mà nắn nắn, rồi nói bằng một giọng biến thái:

- Ê hề hề! Chim to quá nhỉ?

Trần Phong giật nảy mình nhảy ra sau, có đánh chết hắn cũng không ngờ ông thầy pháp mà bác Diển mời tới nhìn đức cao vọng trọng như vậy lại biến thái thế, hắn chỉ tay:

- Thầy…thầy! Lão già biến thái, không ngờ lão lại là người như vậy.

Ông thầy Tàu vuốt tí râu lún phún dưới cằm cười:

- Hè hè! Dương khí quá nhiều, phải thải bớt ra, đi theo ta, ta chỉ cho.

Trần Phong vừa chỉ ông thầy nói, vừa quay sang nhìn bác Diển như thể trách “Bác đang đem cái của nợ gì đến nhà cháu thế này”:

- Biến… biến thái! Ông ra khỏi nhà tôi, tôi không phải loại thích đàn ông, nhất là một gã còn hơn tuổi bố tôi, ông… ông…

Bác Diển thấy tình hình có vẻ không thuận lợi như dự tính, bác chen ngang:

- Ấy, cháu bình tĩnh, thầy làm gì là có lý của thầy, cháu nghĩ bác như thế nào mà lại mời thầy đến đây để làm cái chuyện ấy.

Bác Diển vẫy tay gọi Trần Phong lại gần:

- Cứ ngồi xuống đây, nhà cháu mà, từ từ rồi thầy giải thích.

Trần Phong lại gần bàn uống nước, cũng không dám ngồi mà chỉ đứng cạnh ghế đối diện, lúc này thì ông thầy Tàu đã an tọa trên ghế, ông tự rót nước cho mình rồi nói:

- Tiểu tử nhà ngươi, sáng ngày ta vừa cứu ngươi một mạng, có phải ngươi nên trả lễ cho ta không.

Việc sáng ngày, tuy rằng là vấn đề tâm linh, chỉ có Trần Phong với ông thầy biết, có thể bác Diển cũng biết nhưng nói gì thì nói, cảm giác của hắn là thật, hình ảnh hắn trông thấy vẫn ám ảnh hắn đến bây giờ, nên không thể phủ nhận việc ông thầy Tàu đã cứu hắn. Trần Phong vẫn đứng nép sau ghế nói:

- Ông… ông muốn tôi trả lễ cho ông thế nào?

- Đúng 12h đêm nay đi cùng ta ra ngoài có việc.

Trần Phong lúc này nhảy dựng lên:

- Việc, việc gì lúc nửa đêm, lại còn đi với một ông lão biến thái, ông nghĩ ra nhiều trò vậy cơ à.

Lúc này ông thầy Tàu mới cười phá lên:

- Hà hà, có lẽ không nói tường tận với tiểu tử nhà ngươi thì không yên chuyện.

Nói rồi, ông thầy Tàu mới kể lại kế hoạch vừa bàn với chú Trai về việc tối nay đi cứu hồn thằng cu Don, thì ra một người mà ông ấy tìm thấy rồi là Trần Phong, hắn nghe xong mà không khỏi thắc mắc:

- Tại sao? Tại sao lại là tôi?

Ông thầy Tàu ngả người ra ghế mà nói:

- Ngươi là người cuối cùng gặp nó, tối qua nó không qua nhà bạn mà một mình đi chơi điện tử qua lối đường ấy, vì thế tiểu tử ngươi có mối liên hệ gần với nó nhất, sẽ rất dễ nhìn thấy nó, cũng vì thế sáng ngày ngươi mới suýt bị lũ tiểu quỷ dọa cho suýt mất hồn phách, may mà ta ra tay kịp thời đó a.

- Nhưng… tôi…

Trần Phong chưa nói xong thì ông thầy ngắt lời:

- Tiểu tử ngươi yên tâm, đi với ta không phải lo, ta cần ngươi làm người dẫn dắt thì mới tới được chỗ linh hồn thằng bé đang bị bắt, ta sẽ đem ngươi an toàn trở về.

Trần Phong cúi đầu suy nghĩ, nói gì thì nói, chuyện tâm linh đâu có đùa được, từ tối qua đến giờ hắn đã gặp bao nhiêu chuyện rồi, giờ lại nửa đêm đi tới hiện trường án mạng nữa, có thể mất mạng như chơi, đâu phải nói đến là đến, nói đi là đi. Nhưng tình nghĩa anh em với thằng Don thì sao, nhà hắn có mình hắn, nhà Don cũng có mình nó, hai anh em lớn lên với nhau như hai anh em ruột, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, chỉ thiếu mỗi điều chúng nó cắt máu ăn thề rằng: “Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm” nữa thôi. Mà giờ hắn cũng chẳng dám.

Như hiểu được suy nghĩ trong đầu Trần Phong, ông thầy Tàu đánh mắt ra hiệu cho bác Diển, bác Diển cúi đầu gật một cái rồi chạy ra ngoài không biết đi đâu. Một lúc sau thấy bác Diển cùng chú Trai sang, vừa vào đến cửa, Trần Phong còn chưa kịp chào, chú Trai đã quỳ sụp xuống trước mặt hắn mà van xin khiến hắn cũng vội chạy lại đỡ:

- Chú xin cháu, cháu cũng nghe thầy nói rồi, lỗi tại cô chú, giờ lại phải nhờ cậy cháu để chú được gặp em nó lần cuối, chú xin cháu, chú lạy cháu.

Vừa nói chú Trai vừa dập đầu lia lịa, Trần Phong vội vàng đỡ chú Trai dậy nhưng đỡ thế nào chú cũng không chịu đứng lên, hắn buộc phải chấp nhận:

- Vâng! cháu nghe chú, cháu đồng ý, chú đứng lên đã, cháu sẽ đi với thầy đem em nó về, chú yên tâm đi.

Thấy Trần Phong nhận lời chú Trai mới chịu đứng lên, chú cám ơn rối rít rồi chạy về nhà lo tiếp hậu sự. Chú đi khuất rồi Trần Phong mới thở dài, quay sang ông thầy Tàu nói:

- Tôi nhận lời rồi, giờ tôi phải làm gì?

Ông thầy Tàu gật đầu đắc ý nói:

- Tiểu tử ngươi nghĩa khí lắm, giờ ngươi sang bên đám, vào bếp kiếm mấy củ gừng đập dập rồi đun với nước tắm cho sạch, 12h đêm ta khắc gọi. Còn nữa, đi nhớ đem theo con hình nhân đồ chơi của nó…

Trần Phong quay ngoắt sang, nhìn ông thầy Tàu đầy nghi hoặc:

- Con hình nhân đồ chơi, không lẽ ông nói con siêu nhân chặn giấy, tại sao ông biết thằng cu Don tặng tôi con siêu nhân đấy.

Ông thầy Tàu lại cười phá lên, vuốt vuốt tí râu:

- Hà hà hà! Ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, gi gỉ gì gi có cái gì mà không biết. Rồi người sẽ hiểu thôi a.

Đến nước này thì cái lý do ấy đối với Trần Phong lại quá dễ để chấp nhận, hắn nói:

- Nếu đã phải hợp tác với nhau, ít ra thầy cũng nên nói cho tôi biết chút ít về thầy chứ nhỉ?