Người trẻ tuổi chán nản đáp: “Đã sớm báo cảnh sát rồi, nhưng không có đầu mối”.
Ngay sau đó, anh ta nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Anh có thể tìm người không? Chỉ cần anh giúp tôi tìm được mẹ,…”
Người trẻ tuổi há miệng, có lẽ định nói là “Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được”, nhưng nghĩ đến cái túi trống hoác của mình, anh ta lại không dám mở miệng nói ra lời này.
Trương Mặc Vũ lại không quá để ý, cửa tiệm phong thủy của anh vừa mới khai trương, hiện tại không cần chú trọng vào lợi lộc, mà trước hết phải tạo danh tiếng cái đã.
Khởi đầu, có tiền hay không có tiền không quan trọng, quan trọng là… danh tiếng.
Vì vậy Trương Mặc Vũ liền nói: “Ba trăm tệ là được, tôi giúp anh tìm người, đợi tìm được rồi mới phải trả tiền”.
“Ồ? Vậy thì tốt quá!”, người trẻ tuổi lộ vẻ mừng rỡ.
Trương Mặc Vũ hỏi: “Nói đi, có chuyện gì xảy ra”.
Người trẻ tuổi tên là Mã Quốc Tùng.
Lúc này, Mã Quốc Tùng nói: “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mẹ của tôi thì rất là bình thường, cũng không có vấn đề thần kinh, ba ngày trước, đột nhiên bà không nói tiếng nào mà bỏ đi”.
“Ban đầu, cả nhà tôi cho rằng mẹ đi ra ngoài chạy bộ, nên cũng không quá để ý”.
“Mãi đến tám, chín giờ tối vẫn chưa thấy bà về nhà, gọi điện thì không liên lạc được. Đêm đó chúng tôi đã báo cảnh sát, sau đó, cả nhà túa ra đi tìm khắp nơi”.
“Nhưng suốt ba ngày, không hề có một chút manh mối nào cả. Tôi thật sự đã hết cách, mới chạy đến khu phố sầm uất này cầu may, định sẽ kiểm tra mấy cái camera ở gần đây”.
“Vừa khéo thấy ở đây có tiệm bói toán nên đã đến”.
Nghe xong, Trương Mặc Vũ gật đầu: “Hóa ra là vậy”.
“Anh có thể đoán được mẹ của tôi đã đi đâu không?”, Mã Quốc Tùng hỏi.
Trương Mặc Vũ liếc nhìn gương mặt người trẻ tuổi, rồi bật thốt: “Cung phụ mẫu trũng, nguyệt giác xiêu vẹo, bà cụ đã qua đời”.
Lúc này, Trương Mặc Vũ đang dùng phương pháp xem tướng bình thường.
Tướng mạo con người có 12 cung, trong đó cung phụ mẫu nằm ở hai bên nhật giác và nguyệt giác.