Chương 33

Nhật giác bên trái đại diện cho cha, nguyệt giác bên phải đại diện cho mẹ.

Trương Mặc Vũ chỉ liếc mắt nhìn đã có thể đoán ra mẹ của đối phương đã qua đời.

“Hả?”, người trẻ tuổi bàng hoàng.

Nhưng ngay sau đó, anh ta quát lên: “Anh đừng có nói lung tung! Mẹ tôi mới mất tích ba ngày, sao có thể qua đời được chứ?”

Trương Mặc Vũ lại nói chắc nịch: “Tôi không nhìn lầm đâu”.

Kế đó, anh đứng dậy: “Đi thôi, tôi dẫn anh đi tìm mẹ anh!”

Nói xong, Trương Mặc Vũ nhìn về phía Thượng Quan Tuyết: “Các cô muốn trông tiệm giúp tôi hay muốn đi xem thử?”

Thượng Quan Tuyết không trả lời mà hỏi Trương Mặc Vũ: “Cách Kim Lăng xa không? Nếu phải ra khỏi Kim Lăng thì tôi không đi đâu”.

Thượng Quan Tuyết rất cẩn thận, lỡ như Trương Mặc Vũ muốn lừa cô ta ra ngoài rồi bắt cóc thì cô ta phải kêu oan với ai đây?



Trương Mặc Vũ thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng nhìn về phía Mã Quốc Tùng: “Nhà của anh ở thành phố Kim Lăng à?”

Mã Quốc Tùng vội nói: “Đúng thế, ở ngay thôn Lý, là một thôn trong thành phố, cách phố Phù Dung mười mấy kilomet”.

Trương Mặc Vũ hỏi lần nữa: “Tôi thấy anh căng thẳng như thế có lẽ đã đoán trước được điều gì, nói xem gần đây có gặp phải chuyện khác thường gì không?”

Mã Quốc Tùng đáp: “Hai này nay tôi vẫn luôn mơ thấy một giấc mộng giống nhau”.

“Trong mơ có một cái giếng, tôi lấy nước ở giếng, lúc lấy nước cứ nghe thấy mẹ tôi ở phía sau gọi tên tôi”.

“Tôi quay đầu lại sẽ nhìn thấy một người kỳ lạ, người đó có dáng người rất giống mẹ tôi, nhưng mặt lại phẳng, không có ngũ quan, trông rất đáng sợ”.

“Tôi bị giấc mơ đó làm sợ đến mức tỉnh giấc rất nhiều lần, ngủ không ngon, liên tục nghe ngóng tin tức về mẹ tôi nhưng không nghe ngóng được gì”.

Nghe người trẻ tuổi nói thế, Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký đều hơi nổi da gà.

Đặc biệt là Thượng Quan Tuyết, gần đây cô ta cũng mơ thấy ác mộng, nếu giấc mơ thật sự có thể đại diện điều gì đó thì chẳng phải nói cô ta cũng có khả năng gặp phải nguy hiểm gì hay sao?