Chương 7

Thật sự là họa vô đơn chí!

Người lúc đã gặp xui xẻo rồi thì đúng là cái gì cũng xảy ra được.

“Hạo Thiên, chàng xem những tấm vải này có đẹp không?” Vương Lan Huân nâng lên một tấm vải dệt màu chàm, nũng nịu hỏi. Mặt đẹp nhìn thẳng vào hắn, không giấu diếm sự yêu thích đối với hắn.

“Tùy cô.” Lãnh Hạo Thiên trả lời có lệ, tính nhẫn nại đã chạm đến cực hạn.

Mấy ngày nay hắn đều bị Vương Lan Huân quấn quít lấy, trốn cũng trốn không thoát. Thế rồi người trong nhà biết nàng là thiên kim phủ Tể tướng nên đối với nàng rất có lễ, còn muốn hắn đón tiếp nàng thật tốt.

Vốn dĩ hắn là không muốn để ý tới, tâm tình của hắn đã loạn lắm rồi. Không ngờ rằng Vương Lan Huân còn từ Hoàng thành đuổi tới Bắc thành, cứ quấn quít lấy hắn không thể nào thoát nổi.

Thực sự không hiểu nổi nữ nhân này coi trọng hắn ở điểm nào, sau lần gặp mặt đầu tiên trong tiệc rượu ở Hoàng thành nàng mà bắt đầu quấn quít lấy hắn. Làm như hắn là vật sở hữu của nàng ta, đuổi thế nào cũng không đi.

Nhưng hắn căn bản là không hề có ý với Vương Lan Huân, tuy rằng nàng dung mạo không tồi những cũng không thể khiến hắn động tâm được. Mà hắn cũng đã cự tuyệt nàng rồi, không ngờ rằng vẫn vô ích. Nàng ta vốn không hề để ý đến sự cự tuyệt của hắn, còn tưởng rằng hắn là vì thẹn thùng nên mới cự tuyệt nàng!

Con bà nó chứ! Hắn đường đường một nam tử hán thẹn thùng cái rắm!

Thật vất vả mới rời khỏi Hoàng thành, thoát khỏi Vương Lan Huân. Không ngờ rằng nàng lại đuổi tới nơi này đến, hơn nữa người trong nhà lại mạnh mẽ tác hợp khiến cho hắn bị phiền đến chết!

Hôm nay đã đang bực mình sẵn rồi, không ngờ rằng Vương Lan Huân đến quấy rầy, thật sự là……

Lãnh Hạo Thiên nhịn không được mắng thầm trong lòng, tâm tình buồn bực tới cực điểm. Hơn nữa từ sau lần cùng Lăng Xảo Xảo khắc khẩu, hắn đã nhiều ngày không gặp mặt nàng rồi, trong đầu toàn bộ là hình bóng nàng.

Không biết nữ nhân kia đang làm gì? Tốt nhất là đừng có ở cùng một chỗ với Hoàng Phủ Tuyệt……

Mới nghĩ như vậy, trước mắt lại xuất hiện một bóng hình quen thuộc khiến cho Lãnh Hạo Thiên mở to hai mắt, hơn nữa bên cạnh bóng dáng quen thuộc kia còn có một người nhìn rất ngứa mắt──

Là Lăng Xảo Xảo cùng Hoàng Phủ Tuyệt!

Hai người vừa nói vừa cười, thoạt nhìn thấy rất thân mật.

Nhìn Lăng Xảo Xảo trên mặt tươi cười, sắc mặt Lãnh Hạo Thiên trầm xuống. Lửa giận nhanh chóng bốc lên, không chút nghĩ ngợi lập tức đi lên phía trước.

“Lăng Xảo Xảo!” Người chưa tới, tiếng đã vang to khắp cả phố.

Trong nháy mắt, cả con phố đều trở nên tĩnh lặng. Mọi người ai cũng dừng lại hoạt động, tò mò nhìn về phía phát ra tiếng quát.

Lăng Xảo Xảo từ từ quay đầu lại, vừa thấy Lãnh Hạo Thiên thì tươi cười trên mặt lập tức biến mất. “Thật khéo nha!” Mắt hạnh nhìn thấy cô nương đi phía sau hắn, trong lòng lạnh lùng hừ một cái.

Kỳ thật nàng đã sớm nắm được tin tức, đi theo bên cạnh Lãnh Hạo Thiên có một cô nương xinh đẹp. Nghe nói là thiên kim phủ Tể tướng, hai người thật sự rất thân thiết, lúc nào cũng dính ở một chỗ. Xem ra tin tức này không phải là giả!

Khó trách! Mấy ngày nay không hề xuất hiện trước mặt nàng, thì ra là còn bận phong lưu!

Đúng là…… Lưu manh!

“Cô ở đây làm gì?” Lãnh Hạo Thiên tức giận chất vấn, con ngươi đen mang theo địch ý trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Tuyệt.

Tự nhiên bị trừng, Hoàng Phủ Tuyệt cũng chẳng thèm để ý, tiêu sái cười cười.

“Thì làm sao? Phố này là do Tướng quân đại nhân ngài mở sao? Tiểu nữ không thể đến sao?” Lăng Xảo Xảo thản nhiên nói, khinh thường liếc mắt lườm Lãnh Hạo Thiên một cái.

“Lăng Xảo Xảo! Đừng có mà dùng cái giọng này nói chuyện với ta!” Hắn không hề muốn cãi nhau với nàng, nhưng chính hắn cũng không kiềm chế được mà nói ra mấy lời hung ác.

“Lãnh Hạo Thiên! Bây giờ ngươi đang quát ta sao?” Lăng Xảo Xảo hơi nheo mắt, thanh âm cũng trầm xuống theo, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu lộ ra sự tức giận.

“Ngươi là ai thế? Sao dám dùng khẩu khí này nói chuyện với tướng quân?” Vừa nhìn thấy Lăng Xảo Xảo đẹp đến tuyệt trần, Vương Lan Huân lập tức kề vào bên người Lãnh Hạo Thiên. Sâu sắc cảm nhận được bầu không khí giữa hai người rất mờ ám, trừng mặt đối địch nhìn Lăng Xảo Xảo.

Nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Hạo Thiên, Vương Lan Huân đã bị tư thái kiệt ngạo bất tuân của hắn hấp dẫn, nàng lập tức quyết định ── nàng muốn hắn! Bất luận kẻ nào cũng đừng hòng tranh của nàng!

“Vương Lan Huân, cô câm miệng!” Lãnh Hạo Thiên chịu không nổi ném cái nhìn khinh thường, hắn đã phiền lắm rồi nữ nhân này có thể đừng có như vậy nữa được không?

“Sao chàng lại hung dữ với ta như vậy? Ta chỉ muốn giúp chàng……” Không hiểu sao bị mắng, Vương Lan Huân dậm dậm chân, bực bội la hét.

“Ta……” Giúp? Làm ơn! Nàng đây là đang làm trở ngại chứ giúp cái gì mà giúp!

“Thật có lỗi, ta sẽ không quấy rầy đến tướng quân đại nhân nữa. Tiểu nữ cáo lui trước.” Lăng Xảo Xảo nở một nụ cười, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lãnh Hạo Thiên rồi kéo Hoàng Phủ Tuyệt rời đi.

“Đợi đã!” Lãnh Hạo Thiên giữ chặt Lăng Xảo Xảo. “Ta không cho phép cô ở cùng một chỗ với người này!”

Nói xong, còn hung tợn cảnh cáo Hoàng Phủ Tuyệt. “Ta nói cho ngươi biết, Xảo Xảo đã là người của ta, ngươi tốt nhất cách xa nàng một chút!”

“Nhưng mà……” Hoàng Phủ Tuyệt bày ra vẻ mặt khó xử. “Nhưng mà Xảo Xảo là vị hôn thê của ta, làm sao àm ta cách xa nàng ra được.”

“Rất đơn giản, ngươi từ hôn không phải là được rồi sao?” Như vây là tốt nhất, về sau Lăng Xảo Xảo sẽ không thể la hét nói muốn gả cho Hoàng Phủ Tuyệt nữa!

“Từ hôn cái gì? Ta cùng Hoàng Phủ đang rất tốt sao phải từ hôn?” Lăng Xảo Xảo nói chen vào, dùng sức bỏ tay Lãnh Hạo Thiên ra, “Ta nói cho ngươi biết, chuyện của ta ngươi đừng quản nhiều. Ngươi chỉ cần quan tâm chuyện của ngươi với Vương cô nương thật tốt là được rồi!”

Hừ! Nam nhân khốn nạn! Nàng ghét hắn đến chết!

Nói xong, Lăng Xảo Xảo không thèm để ý đế Lãnh Hạo Thiên, dùng sức kéo Hoàng Phủ Tuyệt nhanh chóng rời đi.

“Này! Lăng Xảo Xảo……” Thấy nàng cứ như vậy mà đi mất, Lãnh Hạo Thiên lập tức muốn theo nhưng Vương Lan Huân lại giữ chặt lấy hắn, làm hắn không thể rời đi được.

Lãnh Hạo Thiên tức giận đến muốn gϊếŧ người!

Cái đồ nữ nhân chết tiệt không đáng yêu kia!

Đêm trăng, trong Xảo Linh Các không khí rất căng thẳng.

Tiếng đàn chói tai từ trong phòng truyền ra, như là đang đánh cho hả giận. Mỗi một dây đàn được gảy đều dùng sức rất lớn, phát ra âm thanh bén nhọn.

“Lưu manh! Ngu ngốc! Không hiểu được xem ta đang nghĩ gì, Thật đúng là ngốc tới cực điểm!” Mỗi lần gảy đàn, Lăng Xảo Xảo lại mắng một câu, tiếng đàn càng lúc càng hỗn loạn, lửa giận cũng càng lúc càng lớn.

“Lăng Xảo Xảo ──”

Một tiếng quát giận dữ từ phía ngoài truyền đến, khiến cho nàng ngừng đàn, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

“Nửa đêm xông vào phòng người khác, đây là chuyện mà đường đường một đại tướng quân nên làm sao?” Nàng hừ nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra vẻ trào phúng.

Lãnh Hạo Thiên thở sâu, không muốn cãi nhau với nàng nữa. “Xảo Xảo, đừng như vậy nữa. Ta không muốn cãi nhau với nàng.”

“Thế ngươi nghĩ rằng ta muốn ầm ĩ với ngươi lắm sao?” Làm như nàng rảnh lắm!

“Được được được!” Lãnh Hạo Thiên đầu hàng, từ từ đi về phía Lăng Xảo Xảo. “Ngàn vạn lỗi sai đều là của ta, cô đã vừa lòng rồi chứ?”

Quên đi! Hắn nhận thua, cứ thi gan với nàng hắn cũng chẳng dễ chịu gì, người khổ cũng chỉ có hắn!

Thấy vẻ mặt hắn lộ ra bất đắc dĩ, Lăng Xảo Xảo mím môi, nén cười.

Thấy nàng nở nụ cười, Lãnh Hạo Thiên nhẹ nhàng thở phào.

“Cuối cùng nàng cũng cười rồi.” Hắn đưa tay kéo nàng vào trong lòng, vùi đầu vào hõm cổ nàng, tham lam hít lấy mùi hương thuộc về riêng Xảo Xảo.

“Làm gì thế?” Nàng nhíu mày, vươn tay muốn đẩy hắn ra. “Buông!”

“Không được! Ta không buông! Buông ra rồi nàng sẽ lại chạy đi tìm Hoàng Phủ Tuyệt. Nhìn thấy nàng ở bên cạnh hắn, ta lại tức giận!” Không để ý đến nàng đang cực lực đẩy ra, hắn ôm càng chặt, nhất quyết không buông tay. “Ta không thích nàng ở cùng một chỗ với hắn, tuyệt đối không thích……”

Lời nói của hắn khiến nàng ngừng giãy dụa, không hề phản kháng nữa. “Mấy ngày nay không phải ngươi lúc nào cũng ở cùng một chỗ với Vương cô nương kia sao? Ta thấy ngươi cũng vui quá đấy chứ!”

“Nào có?” Nhắc tới Vương Lan Huân, Lãnh Hạo Thiên lập tức nhíu mày. “Ta bị nàng ta cuốn lấy đến sắp điên rồi. Sau khi cùng nàng cãi nhau, mấy ngày nay ta đã buồn muốn chết rồi, lại bị nàng ta quấn quít lấy nên tâm trạng rất tồi tệ. Hôm nay còn nhìn thấy nàng đi cùng với Hoàng Phủ Tuyệt, ta thực sự đã giận đến phát điên!”

Lời nói của hắn khiến nàng khẽ cười, mắt đẹp di chuyển dịu dàng nhìn hắn. “Vì sao mỗi lần nhìn thấy ta ở cùng Hoàng Phủ Tuyệt ngươi lại tức giận?”

“Ta không thích nàng đi với hắn! Không chỉ riêng hắn, ta cũng không thích nàng ở cùng với bất kì nam nhân nào khác. Ngoại trừ ta, ta không muốn bất kì nam nhân nào đến gần nàng!”

Hắn đem tất cả lời trong nói ra bằng hết, đối với nàng có biết bao nhiêu khát vọng chiếm hữu, muốn nàng chỉ thuộc về một mình hắn. Mười năm nay, trong lòng hắn chỉ có nàng, nỗi nhớ nàng ngày càng sâu đậm, muốn quên cũng không quên được.

“Vì sao không thích?” Lăng Xảo Xảo chớp mắt, tay nhỏ bé mềm mại ôm lấy thắt lưng Lăng Hạo Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, mở to đôi mắt nhìn hắn, trong đó ngập tràn sự mong chờ.

“Bởi vì……”

Nhìn dáng vẻ ngọt ngào của nàng, cặp mắt nâu xinh đẹp đang chăm chú nhìn hắn. Ánh mắt nhìn hắn thuần khiết như vậy, cũng giống như ánh mắt năm đó nàng nhìn hắn.

Cho dù là mười năm trước hay mười năm sau, ánh mắt của nàng nhìn hắn chưa từng thay đổi, vẫn luôn trong sáng như vậy. Tựa như nhìn thấy được nơi sâu nhất trong lòng hắn, tựa như trong mắt chỉ có hắn……

Hình như, hắn mơ hồ có chút nhận ra. Nguyên nhân vì sao hắn lại nhớ rõ nàng như vậy……

Chính là một câu hứa hẹn lúc thiếu thời, lại khiến hắn nhớ rõ như vậy. Cho dù khổ sở như thế nào cũng muốn chứng minh cho nàng thấy, bởi vì hắn muốn ngẩng cao đầu, muốn xứng đôi với nàng, mà không cần phải mãi mãi chỉ có thể đứng ở góc tường lén lút nhìn vẻ đẹp xuất trần của nàng.

Hắn muốn xứng đôi nàng, hắn muốn đứng ở bên cạnh nàng, cho nên mới cố gắng phấn đấu. Trong đầu luôn suy nghĩ về nàng, mười năm nay chưa bao giờ quên.

Mọi việc hắn làm, tất cả đều là vì nàng……

“Sao lại không nói lời nào?” Thấy hắn cứ ngây ngốc nhìn mình, Lăng Xảo Xảo hơi nghiêng trán, nghi hoặc nhìn hắn.

Lãnh Hạo Thiên nhẹ giọng nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Tới tận bây giờ mới hiểu được trái tim mình muốn gì. Thì ra từ rất lâu trước kia, khi hắn vẫn còn chưa kịp phát hiện ra thì trái tim của hắn đã bay đến trên người tiểu cô nương kia rồi.

Tiểu cô nương đó độc mồm độc miệng, tính tình cũng nghịch ngơm, toàn thích bắt nạt hắn, đùa giỡn hắn, nhưng mà…… Khi hắn cô độc buồn bã nhất, lại chỉ có nàng ở bên cạnh.

“Ta đấy! Thật đúng là đồ ngốc……” Thế mà đến tận bây giờ mới nhận ra được tình cảm của mình.

“Hả?” Nàng không hiểu, tò mò nhíu mày. “Ngươi nói gì vậy……”

Lời chưa kịp nói xong, môi của hắn đã hạ xuống hôn lấy nàng.

“Ưm……”

Đột nhiên bị hắn hôn như vậy, vốn không kịp kháng cự. Đầu lưỡi trơn mềm đã nhanh chóng dò vào vòm miệng nàng, tìm được đầu lưỡi đinh hương ngọt ngào, nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ.

Nhưng dần dần, hôn nhẹ nhàng chuyển thành kịch liệt. Lưỡi triền miên quấn lấy nhau, người trong lòng hắn vì bị hôn mà trở nên mềm mại vô lực, dịu dàng nép vào trong vòng tay hắn.

Hắn một tay ôm ngang lấy nàng, vẫn không buông cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào ra, đầu lưỡi lướt qua từng chỗ trong miệng, liêm lấy nước bọt ngọt ngào rồi lại quấn lấy cái lưỡi, hôn đến triền miên.

“Ôi…… Hạo Thiên……”Thở dốc phì phò, đôi mắt xinh đẹp bắt đầu ẩn ẩn chút hơi nước, trên hai má bắt đầu ửng hồng. Đầu lưỡi cùng lưỡi của hắn quấn quanh, nước bọt trong suốt không kịp nuốt xuống từ khóe miệng chảy ra.

Lãnh Hạo Thiên đem nàng ném lên trên giường, bàn tay to dễ dàng cởi bỏ áo khoác trên người nàng. Ngay lập tức, thân thể tuyết trắng mềm mại chỉ còn lại có cái yếm màu xanh nhạt và tiết khố màu trắng.

Lăng Xảo Xảo thở nặng nề, một lớp sương mù phủ lên mắt, đôi vυ" căng tròn bởi vì người đang thở gấp mà phập phồng lên xuống, tiết khố mỏng manh thì vì nụ hôn kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi mà bắt đầu ẩm ướt.

Thấy nàng có dấu hiệu ẩm ướt, Lãnh Hạo Thiên tà ác nở nụ cười.

“Thật da^ʍ, mới hôn một cái đã ướt rồi.” Hắn vươn ngón tay, chạm đến chỗ trũng ngay tiết khố. Hai ngón tay cách lớp vải ma sát cửa huyệt, miết qua lại vài cái ngón tay đã dính đầy chất lỏng ngọt ngấy.

“Ưm……” Lăng Xảo Xảo hừ nhẹ, vải mỏng bị hắn miết khiến cho cọ xát vào hoa huyệt mẫn cảm khiến nàng không tự chủ được động tình theo, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ.

Ngón tay hắn ngọ nguậy ở cửa huyệt, đầu cúi xuống thấp cách cái yếm ngậm lấy một bên đầṳ ѵú, dùng sức cắи ʍút̼.

“A……” Thân thể từng hưởng qua tìиɧ ɖu͙© không chịu nổi đùa giỡn của hắn, kiểm chế không nổi lắc lắc đầu, khát vọng càng muốn được thêm nữa.

“Đừng cách……” Nàng than nhẹ, chủ động đưa tay cởi nút thắt phía sau gáy, kéo cái yếm màu xanh nhạt xuống, cong nửa người trên, đem đầṳ ѵú dâng lên miệng hắn.

Nhìn nàng tư thái dâʍ đãиɠ, Lãnh Hạo Thiên thấp giọng nở nụ cười.

Bầu vυ" tuyết trắng mềm mại vì động tác thoải mái của nàng mà nụ hoa hồng nhạt run rẩy, giống như một quả chín, mời người đến hái.

Hắn vươn lưỡi khẽ liếʍ, thưởng thức tư vị trắng mịn. Nhưng nàng lại không vừa lòng bèn “hừ” nhẹ, phát ra tiếng kháng nghị tinh tế.

“Người ta muốn chàng ngậm lấy…… Đùa bỡn nó……” Nàng cắn cánh môi khẩn cầu, eo nhỏ cũng đong đưa theo, để hắn có thể thêm dùng sức xoa nắn huyệt mềm.

“Nàng đúng là đồ dẫm đãng, thích được người ta làm thế này lắm sao?” Hắn khàn giọng nói, bị phản ứng dâʍ đãиɠ của nàng biến thành miệng khô lưỡi khô.

“Ư…… Người ta…… Chỉ muốn cho chàng chơi…… Xin chàng đấy…… Hạo Thiên……” Ánh mắt ngập nước nhìn hắn, tư thế kiều mỵ thế này không một nam nhân nào có thể kháng cự được.

Hắn rốt cuộc cũng không nhịn được, cúi đầu mở miệng liếʍ bầu vυ" non mềm, mυ"ŧ thịt vυ" trắng thơm, mυ"ŧ đến phát ra cả thanh âm da^ʍ mị. Sau đó lại ngậm lấy đầṳ ѵú màu hồng nhạt, đầu tiên dùng đầu lưỡi đảo quanh một vòng rồi lại dùng sức mυ"ŧ chặt.

Hắn nút đầṳ ѵú ngọt ngào, bàn tay to cũng không rảnh rỗi mà nắm vυ" bên kia, dùng sức xoa bóp bầu vυ" trắng mềm. Hai ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú, cứ theo lực hút mà vân vê đùa giỡn, khiến cho đầṳ ѵú sưng lên đỏ tươi.

Mà ở bên ngoài tiết khố ngón tay chưa hề dừng động tác, luôn dùng sức làm càn ma sát ngày càng mạnh ở bên ngoài nộn huyệt, cho đến tận khi rất nhiều chất lỏng tràn ra khiến cho toàn bộ chỗ vải dưới chân đều ướt đẫm, mùi hương cũng từ đó lan tỏa.

“Ưm a……” Chỗ mẫn cảm đang bị đùa bỡn, cái miệng nhỏ nhắn ngừng phát ra âm thanh rêи ɾỉ, trên da thịt tuyết trắng từng mảng đỏ ửng lên trông như những bông hoa hồng đang nở rộ.

Tiếng rên của nàng kí©h thí©ɧ hắn, trên lưng quần áo đã sớm bị mồ hôi làm ẩm ướt. Du͙© vọиɠ nóng cháy thiêu đốt hắn, mùi thơm ngọt ngào của nàng tràn vào mũi khiến cho yết hầu hắn khô khốc.

Lưỡi hắn rời khỏi đầṳ ѵú đỏ tươi, từ từ liếʍ dần xuống bên dưới. Từng nụ hôn ẩm ướt lướt xuống thân thể tuyết trắng để lại biết bao ấn ký, lướt qua bụng trắng mịn bằng phẳng trắng rồi cuối cùng đi vào nộn huyệt đang tỏa ra mùi hương quyến rũ.

Nhìn tấm vải ướt đẫm dính sát vào hoa huyệt, vô cùng dụ hoặc thu hút tầm mắt hắn. Không kiềm chế nổi hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ xuống.

“A!” Lăng Xảo Xảo nhịn không được run rẩy.

Phản ứng của nàng khiến hắn thấp giọng nở nụ cười, nhìn huyệt mềm xinh đẹp kia và nghĩ đã từng hưởng qua tư vị ngọt ngào ấy, yết hầu di chuyển lên xuống. Hắn dứt khoát cởi bỏ tiết khố của nàng, thèm khát được nhấm nháp sự tuyệt mỹ của nàng.