Chương 3

Mươi lăm tháng Giêng

Hôm nay đối Bắc thành mà nói là một ngày cực kì oanh động.

Bởi vì hôm nay là ngày nghe đồn Bắc thành hoa khôi Lăng Xảo Xảo đấu giá đêm đầu, tin tức này vừa truyền ra liền kinh sợ toàn bộ Bắc thành, ai ai cũng đều đàm luận, xảy ra ngay sau chuyện Nghiêm gia biểu tiểu thư tuyên bố luận võ chọn rể cũng không hiểu sao trở thành tin tức nóng hổi nhất.

Hơn nữa, Lăng gia đối tin tức “Cạnh tiêu yến” này hoàn toàn không có động tĩnh gì, tất cả đều là thái độ tùy ý Lăng Xảo Xảo làm chủ, càng làm cho những người nguyên bản đang do dự sợ hãi đắc tội thế lực Lăng gia thêm quyết tâm.

Nam nhân một khi đã yên tâm, sắc tâm liền nổi lên.

Lăng Xảo Xảo xinh đẹp mọi người đã sớm thèm nhỏ dãi từ lâu, hơn nữa lần này còn có cơ hội được cùng mỹ nhân tiêu hồn một đêm, bảo người ta sao có thể không động tâm?

Muốn tham gia “Cạnh tiêu yến” nhất định phải tuân theo quy củ, phải có tiền trả một vạn lượng hoàng kim mới có thể tham dự yến hội, bởi vậy cho dù khát vọng như thế nào, người không có bạc cũng không biết phải làm sao.

Vừa đến ban đêm, đèn l*иg đỏ sáng ngời, đám đông tụ tập chật ních cả con phố hoa cùng Bách hoa các, người không có ngân lượng tham gia “Cạnh tiêu yến” chỉ có thể ở dưới lầu nhìn ngắm, hy vọng có thể liếc mắt một cái nhìn được Bắc thành hoa khôi nổi danh.

Mà trong Xảo Linh Các, sớm bày tiệc thiết yến, người đến tham gia thêm “Cạnh tiêu yến” nhân cũng đã yên vị, chờ đợi yến hội bắt đầu.

Canh giờ vừa đến, Lăng Xảo Xảo khoan thai đi ra khỏi nội thất, quần áo tuyết trắng làm tôn lên khí chất xuất trần của nàng, khuôn mặt khéo léo phủ một tầng sa mỏng, chỉ lộ ra một đôi hạnh mâu long lanh, hương thơm tự nhiên từ trên người nàng mà phiêu tán đi ra, làm cho mọi người nhịn không được nín thở, ánh mắt không dời.

Lăng Xảo Xảo mỉm cười, con mắt sáng liếc mắt quét qua nhìn những người tham gia yến tiệc một cái, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Lãnh Hạo Thiên, mi tiêm hơi hơi nhếch lên.

Thấy tầm mắt của nàng dừng ở trên người mình, Lãnh Hạo Thiên hơi bĩu khóe môi, cũng đúng lý hợp tình quay trở lại xem tiếp.

Như thế nào? Hắn không thể tới sao? Nàng nghĩ đến hắn thích tới sao? Hắn chẳng qua là tò mò, muốn nhìn xem vị hôn phu của nàng bộ dáng gì, đã vậy còn rất đáng thương trở thành vị hôn phu của nàng, khiến cho hắn muốn vì người đó rơi lệ đồng tình một phen.

Đương nhiên, vừa tiến vào yến hội, hắn liền nhìn thấy vị hôn phu khiến người ta đồng tình. kia

Hoàng Phủ Tuyệt, danh chấn thiên hạ bá chủ phương Bắc, đương kim hoàng triều có thể an ổn, thủ trấn Bắc thành Hoàng Phủ Tuyệt công không hề nhỏ, hắn ở phương Bắc thế lực so với Hoàng Thượng còn lớn hơn, có thể nói là hoàng đế phương bắc.

Không nghĩ tới vị hôn phu của nàng đúng là người có tiếng tăm lừng lẫy như vậy, thật sự là…… Làm cho người ta khó chịu tới cực điểm!

Con ngươi đen hung tợn trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Tuyệt ngồi ở bên cạnh, kỳ lạ đến khó hiểu, Lãnh Hạo Thiên chính là thấy hắn không vừa mắt.

Đột nhiên bị trừng, Hoàng Phủ Tuyệt cũng không phải không cảm giác, vẫn đang tao nhã cười, nâng chén hướng Lăng Xảo Xảo ý bảo, giai nhân lập tức gật đầu cười.

Hừ! Mắt đi mày lại, thật sự là……

“Này! Là muốn không cần bắt đầu sao?” Đã nhìn lâu như vậy, là nhìn đủ không nha!

“Thật có lỗi, làm cho chư vị đợi lâu.” Không để ý tới Lãnh Hạo Thiên ngữ khí khıêυ khí©h, Lăng Xảo Xảo ngồi ở trên ghế quý phi, một tay đặt ở trên thành ghế, thanh âm nhẹ nhàng như châu ngọc từ sau tấm sa mỏng truyền ra.

Hừ! Giả vờ giả vịt!

Không được để ý tới, Lãnh Hạo Thiên ở trong lòng hừ lạnh, cầm lấy chén rượu, uống một ngụm to.

“Trước khi cạnh tiêu yến bắt đầu, để cho Xảo Xảo kính chư vị một ly.” Lăng Xảo Xảo bưng lên một chén rượu, tháo xuống lụa mỏng, lộ ra dung nhan khuynh thành, một ngụm đem nước rượu trong chén uống xong, chỉ chốc lát trên má lập tức nổi lên đỏ ửng, càng thêm mê người.

Nhìn thấy ánh mắt mọi người đều không tự chủ được đặt ở trên người Lăng Xảo Xảo, Lãnh Hạo Thiên cảm thấy lại càng không thoải mái, nhịn không được lại uống lên vài chén rượu lớn.

Thật là! Hắn rốt cuộc là thấy lạ ở chỗ nào? Mạc danh kỳ diệu thế nhưng cảm thấy hỏa đầy mình, chính là không thích bộ dáng xinh đẹp của nàng bị người khác nhìn ngắm.

“Như vậy cạnh tiêu yến bắt đầu, thỉnh chư vị bắt đầu đấu giá đi!” Hoa ma ma cười duyên mở miệng, lời này vừa nói ra, mọi người lập tức hô lên ra lần hô giá lại càng thêm kích động hơn.

Lãnh Hạo Thiên không gia nhập đấu giá, chính là rầu rĩ uống rượu, hắn vốn không tính tranh giành, đến đây chẳng qua là muốn nhìn xem Hoàng Phủ Tuyệt bộ dáng thế nào, đối cạnh tiêu hắn một chút hứng thú cũng không có.

Cho nên mặc cho người khác thét giá, hắn chính là không gia nhập, con ngươi đen mặc nồng yên lặng đặt ở trên người Lăng Xảo Xảo, nhìn nàng một tay nâng má, lười biếng nằm trên quý phi ghế, hạnh mâu vi liễm, dường như chỉ là đang nghỉ ngơi, đối những tiếng hét gí tuyệt không để ý.

Cũng đúng, nàng sớm nói, người thắng thầu sẽ là vị hôn phu của nàng, còn nói nàng tính thừa dịp này đem chính mình hiến cho vị hôn phu tương lai, nhưng biểu tình thẹn thùng kia, làm cho hắn nhìn mà đầy một bụng hỏa!

Nghĩ đến nàng đối với hắn chưa từng có biểu tình kia, vĩnh viễn đều là khẩu khí đùa cợt, vĩnh viễn đều là thái độ trêu cợt không đứng đắn, muốn nàng đối với hắn bày ra một tia ngượng ngùng…… Nghĩ cùng đừng nghĩ!

Nhưng nàng vừa nói đến Hoàng Phủ Tuyệt, biểu tình sẽ không giống như vậy, giống như một tiểu nữ nhân, ngữ khí xấu hổ, luôn là vẻ mặt muốn đem chính mình hiến cho của hắn……

Lãnh Hạo Thiên nhịn không được lại mở lớn miệng uống xong một chén rượu, càng nghĩ tâm liền càng buồn, hơn nữa thấy nàng bộ dáng khí định thần nhàn, dường như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay nàng……

Lãnh Hạo Thiên nắm chặt cái chén, lỗ tai nghe được một bên Hoàng Phủ Tuyệt mở miệng ra giá.

“Hai mươi vạn lượng.”

Thanh âm trầm hậu ổn trọng vừa cất lên, chính là cao nhất bảng giá, nhất thời tiếng hét giá của mọi người dứng toàn bộ lại.

“Hai mươi vạn lượng, còn có người muốn ra giá thêm không?” Hoa ma ma la hét, “Không có người sao? Như vậy……”

“Năm mươi vạn lượng!” Cắn răng phun ra lời nói đánh cắt lời Hoa ma ma.

Tiếng xôn xao nổi lên, tầm mắt mọi người toàn bộ dừng ở trên người Lãnh Hạo Thiên.

Liền ngay cả Lăng Xảo Xảo cũng mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn.

Lãnh Hạo Thiên hơi nhếch bờ môi, ánh mắt phẫn nộ thẳng tắp cùng cặp hạnh mâu kia đối diện, nhìn thấy kinh ngạc của nàng, hắn đắc ý nở nụ cười.

Nàng nghĩ đến hết thảy đều ở trong lòng bàn tay nàng sao? Nàng sai lầm rồi!

Nàng càng muốn hiến thân cho Hoàng Phủ Tuyệt, hắn liền càng không cho nàng làm như vậy!

Vì hờn dỗi đầy ngực, hắn kêu giá!

Kết quả năm mươi vạn lượng vừa ra khỏi miệng, đó là giá cao nhất.

Không còn người ra giá thêm, liền ngay cả Hoàng Phủ Tuyệt cũng không mở miệng, vẻn vẹn chỉ có ánh mắt thú vị nhìn Lãnh Hạo Thiên.

Này cũng làm cho Lãnh Hạo Thiên kinh ngạc, hắn nghĩ đến Hoàng Phủ Tuyệt sẽ tiếp tục kêu giá, Lăng Xảo Xảo không phải nói người thắng thầu nhất định là Hoàng Phủ Tuyệt sao?

Lãnh Hạo Thiên nhịn không được nhăn lại mày rậm, ngay tại khi hắn nghi hoặc, mọi người đã sớm rời khỏi Xảo Linh Các, chỉ còn lại có hắn cùng Lăng Xảo Xảo ở trong phòng.

“Lãnh Hạo Thiên, ngươi là đến làm náo loạn sao?” Lăng Xảo Xảo ngồi dậy, mày liễu nhíu lại, mất hứng nhìn hắn, “Ngươi không có việc gì kêu giá làm gì nha?”

“Là không thể kêu sao?” Bị chất vấn, Lãnh Hạo Thiên cũng không cao hứng, “Ta cũng bỏ ra một vạn lượng tham gia cạnh tiêu yến, vì sao không thể kêu giá?”

“Ngươi không có việc gì tham gia cạnh tiêu yến là sao? Đường đường là đại tướng quân đến câu lan viện là không tốt đi?” Hạnh mâu liếc hắn, mi tiêm hơi nhướng lên. “Người nhà ngươi coi trọng danh dự như vậy, ngươi đến đây không sợ bị mắng sao?”

“Hừ!” Lãnh Hạo Thiên thật mạnh nhất hừ, khóe miệng giơ lên một tia đùa cợt. “Ngươi cho rằng ta sẽ để ý bọn họ nghĩ như thế nào sao?”

Hắn sớm không phải tiểu hài tử năm đó nữa rồi, đi đến địa vị hôm nay không phải vì bọn họ, chính là muốn chứng minh cho nàng xem!

Là một câu nói kia của nàng năm đó làm điểm tựa cho hắn đi đến địa vị hiện nay, mà không phải là vì những thân nhân giả tình giả nghĩa này, bọn họ sẽ chỉ ở sau khi hắn thành công mới đến chia cho một chén canh.

“Nhưng thật ra vị hôn phu kia của ngươi, mới chính là năm mươi vạn lượng đã bỏ đi, đường đường bá chủ phương bắc cũng chỉ như thế.” Lãnh Hạo Thiên hừ nhẹ một tiếng, tỏ rõ khinh thường Hoàng Phủ Tuyệt.

“Còn không đều tại ngươi náo loạn!” Lăng Xảo Xảo trừng hắn, phá hư kế hoạch của nàng, thật sự là lớn mật!

“Nếu hắn thực coi trọng ngươi, tuyệt đối sẽ cùng theo ta đấu giá đến cuối cùng, mới năm mươi vạn lượng liền nhận thua, loại vị hôn phu này không cần cũng không sao!” Loại này nam nhân không xứng với nàng.

“Như thế nào? Ngươi là đang bất bình thay ta sao?” Lăng Xảo Xảo dương mắt, thú vị nhìn Lãnh Hạo Thiên, “Thì ra ngươi mở miệng ra giá là vì muốn giúp ta thử xem vị hôn phu của ta có phải đối với ta thật tình hay không?”

“Mới không phải! Ta tốt bụng như thế làm gì?” Khư! Nàng nghĩ rằng nàng là ai, hắn chính là không cam lòng……

“Bằng không sao ngươi lại ra giá?” Lăng Xảo Xảo mị mâu, hắn nhất định sẽ không nói lời hay.

“Đương nhiên là vì phá hư!” Không chút nghĩ ngợi, lý do của hắn chính là đơn giản như vậy.

“Phá hư?” Thanh âm biến mềm mại, mang theo một tia nguy hiểm.

“Xem ngươi bộ dáng khí định thần nhàn như vậy, ta liền tức giận đầy mình, ngươi nghĩ rằng việc gì cũng có thể dễ dàng như vậy sao? Nói cho ngươi biết! Ngươi càng muốn hiến thân cho Hoàng Phủ Tuyệt, ta liền càng không cho ngươi làm như vậy! Hừ! Giống như bây giờ, ngươi thất bại không phải sao?”

Lãnh Hạo Thiên đắc ý khóe miệng nhếch lên, nghĩ đến chính mình có thể phá hủy của nàng kế hoạch, tâm tình vống đang xấu bỗng trở nên tốt, một bụng hờn dỗi cũng đã biến mất.

“Như vậy ngươi liền cao hứng? Đắc ý?” Lăng Xảo Xảo cũng cười theo, chính là tươi cười rất lạnh.

“Đúng vậy!” Lãnh Hạo Thiên ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn nàng.

“Cho dù ngươi hiện tại ngăn cản, ta về sau còn không phải sẽ gả cho Hoàng Phủ Tuyệt? Ta còn không phải sẽ trở thành người của hắn? Chính là sớm hay muộn mà thôi, ngươi có hảo đắc ý cái gì, thật là cao hứng sao?”

Lạnh lùng trào phúng dập tắt tươi cười trên mặt Lãnh Hạo Thiên, hắn không thể phản bác lời của nàng, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng.

Hắn không nghĩ tới nhiều như vậy, thầm nghĩ ngăn cản kế hoạch của nàng, lại đã quên Hoàng Phủ Tuyệt là vị hôn phu của nàng, nàng sớm hay muộn cũng sẽ gả cho hắn, sớm hay muộn cũng sẽ là người của hắn…… Điều này, hắn toàn không nghĩ tới!

“Ngây thơ!” Lườm hắn một cái, nàng đứng lên, mặc kệ hắn, “Không có việc gì thì cút đi! Ta muốn ngủ.”

“Ngươi thật muốn gả cho Hoàng Phủ Tuyệt?” Đi theo phía sau nàng, hắn không rời đi, chỉ lo truy vấn.

“Đúng!” Tháo xuống cái tram trên tóc, một mái tóc dài nhất thời tung ra, nàng nhẹ nhàng vén vén, đem cái trâm cài đầu phóng tới trên bàn trang điểm.

“Hắn hôm nay buông tha ngươi! Ngươi còn muốn gả cho hắn?” Hắn không thể tin trừng lớn mắt, thanh âm không tự giác lớn hơn.

“Không lấy hắn làm chồng, ta sẽ gả cho ai?” Lăng Xảo Xảo xoay người nhìn về phía Lãnh Hạo Thiên. “Hơn nữa, có ai điều kiện so với hắn tốt hơn? Bộ dạng tuấn mỹ lại là bá chủ phương bắc, chọn được người trượng phu tốt như vậy rất khó.”

“Nhưng là……”

“Nhưng là cái gì?” Lăng Xảo Xảo thú vị nhìn Lãnh Hạo Thiên.

“Một nam nhân dễ dàng buông tha cho nữ nhân của mình, không xứng với ngươi!” Hắn gào thét, không lưỡng lự rống ra lời nói trong long mình. “Nếu là ta, tuyệt sẽ không chỉ vì năm mươi vạn lượng mà đã vứt bỏ ngươi, cho dù người khác ra cao giá tới đâu, ta cũng sẽ không đem ngươi cho người khác, tuyệt sẽ không!”

Lời vừa ra khỏi miệng, Lãnh Hạo Thiên liền ngây ngẩn cả người, khuôn mặt tuấn tú không hiểu sảo ửng hồng đứng. Hắn là làm sao vậy? Như thế nào nói ra những lời này?

Lăng Xảo Xảo khẽ cười. “Ngươi là đang đối với ta thông báo sao?”

“Mới không phải! Ta, ý của ta là nói…… Như, nếu là của ta nữ nhân bị đêm đấu giá, ta tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng, không…… Không phải đang nói ngươi, ngươi đừng hiểu lầm!” Hắn bối rối giải thích, lại không biết nói chính mình đang nói cái gì, chỉ cảm thấy mặt càng lúc càng nóng.

“Nga!” Nghe xong của hắn giải thích, Lăng Xảo Xảo sáng tỏ gật đầu, nhón mũi chân, đưa tay vỗ nhẹ mặt của hắn. “Được rồi! Ta biết ý tứ của ngươi, mau trở về, ta muốn ngủ.”

Dỗ hắn xong, nàng chậm rãi hướng giường đi đến, tỏ rõ thái độ đồng ý cho có lệ.

“Ngươi vẫn còn muốn gả cho Hoàng Phủ Tuyệt?” Lãnh Hạo Thiên không phải ngốc tử, sẽ không dễ dàng bị cho qua.

Dừng lại cước bộ, khẩu khí nhẹ thở dài, nàng thực bất đắc dĩ lại quay đầu nhìn hắn. “Đúng! Ta sẽ gả cho Hoàng Phủ Tuyệt.”

“Vì sao? Ta đã nói hắn không tốt! Ngươi vì sao còn muốn gả cho hắn?” Lãnh Hạo Thiên tức giận đến giơ chân, không hiểu nàng như thế nào lại không nghe lời như vậy, cái loại này nam nhân có cái gì tốt? Chẳng qua bộ dạng đẹp lại có chút tiền, có gì đặc biệt hơn người?

“Lãnh Hạo Thiên! Ngươi làm sao vậy? Ta tại sao phải vì ngươi nói hắn không tốt sẽ không gả cho hắn? Ngươi cảm thấy hắn không tốt, nhưng là ta cảm thấy hắn tốt lắm nha!”

“Làm sao mà tốt?”

“Ngô…… Tỷ như năng lực đó của hắn rất tốt, ta thực vừa lòng.” Nàng nở nụ cười, cười đến thực ngọt lại thực ái muội, còn có một chút ngượng ngùng.

Lãnh Hạo Thiên trừng lớn mắt, nhìn tươi cười ái muội kia của nàng, làm cho hắn buộc lòng phải liên tưởng về phương diện khác, trong lòng toát ra càng nhiều càng nhiều vị chua.

“Cho nên, ta đương nhiên phải gả cho hắn!”

“Không cho phép! Ta không cho phép!” Lãnh Hạo Thiên tức giận đến rống to, cảm thấy tươi cười trên mặt nàng hảo chướng mắt.

“Ngươi dựa vào cái gì không cho phép?” Lăng Xảo Xảo kỳ quái nhìn hắn, hai tay chống thắt lưng, cũng không bình tĩnh.

“Bằng ngươi là của ta! Cho nên ta không cho phép!”

Tiếng hô to vang vọng toàn bộ trong phòng, nhất thời một mảnh yên tĩnh.

Lăng Xảo Xảo ngơ ngác nhìn Lãnh Hạo Thiên, không biết nên đáp lại như thế nào.

Mà Lãnh Hạo Thiên cũng ngây dại, bị chính lời nói của mình làm cho kinh sợ, nhưng là hắn tuyệt không hối hận.

Hắn nhớ rõ, nhớ rõ chính mình đi đến địa vị này là vì cái gì, ở trên sa trường, hắn có lúc thiếu chút nữa đã chết, nhưng lúc sắp chết, người hắn nghĩ đến đều là nàng.

Hắn nói muốn chứng minh cho nàng xem! Hắn giữ đúng lời hứa đối với nàng!

Cho nên hắn không thể chết được, còn có đánh cuộc này, hắn muốn còn sống trở về gặp nàng, muốn cho nàng nhìn rõ, hắn không phải phế vật, hắn sẽ thành công!

Hắn không hiểu chính mình cố chấp cái gì, chính là muốn chứng minh cho nàng thấy! Ở trên chiến trường, lí do để cho hắn liều mình muốn sống chỉ có nàng!

Bởi vì nàng, hắn mới có thể chống đỡ, một niềm kiên định điều khiển hắn. Hắn đi đến vị trí này, không vì sao cả, chỉ vì muốn chứng minh cho nàng xem mà thôi!

Cho nên, vừa đến Bắc thành, người đầu tiên hắn muốn gặp chính là nàng.

Nhưng là, trong lòng hắn vẫn là có do dự, mười năm, nàng còn có thể nhớ rõ hắn sao? Hay là đã sớm đã quên sự tồn tại của hắn?

Thẳng đến đêm đó ở sân gặp nàng, hắn hiểu được, nàng vẫn nhớ rõ hắn, tuy rằng những lời nói ra thực độc, nhưng hắn không có rất tức giận, bởi vì nàng còn nhớ rõ hắn.

Vì cái gì mà đối với nàng cố chấp như vậy? Hắn không biết, chỉ biết là mười năm nay, hắn chưa từng quên nàng, chưa từng có!

“Ngươi là công khai tuyên bố quyền sở hữu của ngươi sao?” Giơ lên khóe miệng, khoanh tay nhìn hắn, nàng nở nụ cười ngọt, hạnh mâu lóe sáng, sang ngời như sao trên trời.

“Ta……” Lãnh Hạo Thiên há mồm, có chút không biết làm sao.

“Ngươi không phải thực chán ghét ta sao?” Nàng nhớ rõ hắn đối nàng luôn không có hoà nhã, mặc kệ là mười năm trước hay là mười năm sau.

“Ta là thực chán ghét ngươi, nhưng là……”

“Nhưng là cái gì?”

“Ta chán ghét vì thời điểm ta khổ sở nhất luôn bị ngươi thấy……” Mới trước đây hắn luôn trên người đầy thươngt ích, tránh ở góc một mình liếʍ miệng vết thương, cố tình nàng luôn tại lúc đó xuất hiện, lòng tự trọng khiến cho hắn đối nàng rất khó có hoà nhã.

Lời nói của hắn làm cho nàng trừng mắt nhìn, mơ hồ hiểu được, tươi cười mang theo một tia giả dối. “Cho nên ngươi cũng không phải thực sự chán ghét ta?”

Lãnh Hạo Thiên khốn quẫn quay đi vuốt tóc, không lên tiếng trả lời.

“Nhưng là ngươi cũng không phải người đầu tiên nói với ta những lời『 ngươi là của ta 』này nha!” mi mắt hơi nhíu, Lăng Xảo Xảo vẻ mặt biểu tình thực khó xử.

Lãnh Hạo Thiên nhanh chóng quay đầu nhìn nàng, mày rậm cũng nhăn lại. “Còn có ai đối với ngươi nói những lời này?” Không cần nói với hắn là tên Hoàng Phủ Tuyệt kia.

“Là Hoàng……”

Nàng mới nói chữ đầu tiên, Lãnh Hạo Thiên đã biết chính mình đoán đúng rồi.

Vị chua trong long hắn đã ngập tràn, không muốn nghe hết lời của nàng, hắn không lưỡng lự bắt lấy nàng, dùng sức ngăn chặn miệng của nàng.

Hắn còn không biết chính mình đối với nàng cô chấp là vì cái gì, hắn chỉ biết là nàng là của hắn!

Mười năm nay trong lòng hắn chỉ có nàng, muốn quên cũng quên không được! Hắn không cam lòng nguyện thừa nhận điểm ấy.

Tuy rằng không cam lòng, nhưng là hắn nhưng không cách nào kháng cự……